Chương 77: Trộm Linh Dược
Trần Vũ trầm tư suy nghĩ, lúc này dời mắt tới chỗ mấy con đê cấp yêu thú.
"Xem ra, phải làm phiền các ngươi một lúc rồi!" Trần Vũ cười trừ, trong lòng đã có chủ ý.
Hắn cẩn thận tiến đến hàn đàm, tuy nhiên cách hai mươi trượng thì dừng lại, không dám tới gần nữa.
Lần này, Trần Vũ thi triển Dẫn Lực Thuật bắt lấy một con Âm Thi Hạt.
Hắn dùng toàn lực, cộng thêm phụ trợ của Dẫn Lực Thuật, ném con đê cấp yêu thú xấu số này vào hàn đàm.
"Ầm!" Âm Thi Hạt không có khả năng kháng cự, rơi thẳng xuống mặt hồ, phá vỡ sự tĩnh lặng lúc trước.
Âm Thi Hạt hoảng sợ, vùng vẫy tìm cách bơi lên bờ, có điều, lúc này trong hàn đàm phóng ra một đầu yêu xà dài hơn tám trượng.
Đầu yêu xà này há lớn cái miệng, trực tiếp nuốt Âm Thi Hạt vào bụng, sau đó ngẩn đầu quan sát tứ phía.
"Thật sự tương đương với tu sĩ Ngưng Khí tầng bốn!"
Trần Vũ lén lút dùng Thiên Nhãn Thuật đánh giá Tử Dương Xà, dựa theo khí tức kia thì không sai vào đâu được.
Mặc dù bản thân có thể chiến đấu với tu sĩ tầng ba mà không rơi xuống hạ phong, nhưng đầu Tử Dương Xà này không dễ đối phó.
Hắn không có tự tin đánh thắng Tử Dương Xà, bất quá, trong lúc đánh nhau thuận tay trộm Tử Dương Kim Tâm Liên là điều có thể.
Mà để làm được việc đó, hắn phải dụ Tử Dương Xà ra khỏi hàn đàm, như vậy mới có khoảng trống ra tay.
Nghĩ tới đây, Trần Vũ vô tình nhìn về phía đám yêu thú cấp thấp, quả nhiên vẫn nên dùng bọn chúng làm mồi nhử.
Ngay sau đó, mấy chục con Âm Thi Hạt cùng Hắc Âm Thử bị hắn vứt vào hàn đàm, mặt hồ nhanh chóng bị khuấy động đến cực điểm.
"Xì xì!" Tử Dương Xà ngôi lên khỏi mặt nước, nó đưa cái lưỡi ra không trung vẫy vẫy.
Lần này, Tử Dương Xà không thèm quan tâm đến mấy đầu yêu thú trong mặt hồ, mà nhìn chằm chằm về phía Trần Vũ.
Tuy dẫn dụ được yêu xà, nhưng như vậy vẫn chưa thể thực hiện kế hoạch c·ướp linh dược.
Trần Vũ vuốt mũi cười trừ, trực tiếp ném mấy con yêu thú cấp thấp vào mặt Tử Dương Xà.
"Xì xì!" Tử Dương Xà bị chọc giận, nó phóng tới chỗ hắn, há miệng phun ra tia nước màu trắng.
Vừa thấy cảnh này, Trần Vũ không dám khinh thường, hắn điểm mũi chân xuống đất nhảy lên không trung tránh né.
"Xèo xèo..." Tiếng sủi bọt vang lên, sau đó xuất hiện một luồng khói trắng.
Nghe âm thanh này, Trần Vũ liếc mắt nhìn lại, thì ra mặt đất đang bị kịch độc ăn mòn.
Trần Vũ nhíu mày, thứ này chắc chắn không dễ chịu, cho nên làm gì thì làm, hắn tuyệt đối không để kịch độc dính vào người.
Lấy lại tinh thần, Trần Vũ một tay cầm Hỏa Tinh Kiếm, một tay cầm hai tấm Hỏa Diễm Phù đánh tới.
"Oành!"
Hỏa Diễm Phù đánh trúng Tử Dương Xà, nhưng đầu yêu thú này không tránh né, trực tiếp đón nhận công kích.
Một kích vừa rồi vậy mà không thể tổn thương đến Tử Dương Xà, có chăng chỉ để lại chút vệt đen bên ngoài lớp vảy của nó.
Đây là điểm mạnh của yêu thú, lớp phòng ngự của bọn chúng rất kiên cố.
Tu sĩ bình thường muốn kích phá, tuyệt đối không dễ chút nào.
Có điều, mục đích của hắn không phải chiến đấu với yêu xà, mà là c·ướp đoạt linh dược trong hàn đàm.
Nghĩ tới đây, Trần Vũ điều khiển Hỏa Tinh Kiếm đánh yêu xà, còn hắn từ từ lui về phía sau.
"Xì xì!" Tử Dương Xà tức giận, nó đập mạnh cái đuôi xuống đất, tốc độ đột nhiên bạo tăng, giống như mũi tên xuyên phá tới chỗ hắn.
Trần Vũ bình tĩnh, không muốn giao chiến trực diện, nó đuổi thì hắn chạy, có điều lúc này Tử Dương Xà đã bị hắn dẫn ra ngoài hơn trăm thước.
Nhìn thấy đại cuộc sắp thành, Trần Vũ cho phi kiếm nhắm vào mắt của Tử Dương Xà.
"Oành!" Tử Dương Xà dùng đuôi đập vào phi kiếm, làm phi kiếm văng ra xa chục thước, đâm thẳng vào thân bạch cốt thụ.
Thời điểm thời cơ đã chín muồi, Trần Vũ đột nhiên tăng tốc, nhắm thẳng tới Tử Dương Kim Tâm Liên thành thục trong hàn đàm.
"Không hay!" Trần Vũ khẽ quát một tiếng, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
Thì ra Tử Dương Xà vừa thấy hành động của hắn, nó liền thò cái đuôi chợp tới, siết lấy một vòng.
Vừa bắt được Trần Vũ, Tử Dương Xà há miệng, muốn cắn đứt đầu đối phương.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Trần Vũ nhích đầu ngón tay, trong túi trữ vật phóng ra một tấm Kim Chung Phù.
"Ong!" Kim quang chói lọi, kim chung bao bọc thân thể Trần Vũ vào trong, dễ dàng ngăn được một kích của Tử Dương Xà.
Tranh thủ thời cơ, Trần Vũ giơ tay, Hỏa Tinh Kiếm b·ị đ·ánh bật lúc trước đột nhiên rung lên, phóng khỏi thân cây, bay tới t·ấn c·ông Tử Dương Xà.
Trần Vũ nhún chân, lộn người về sau đồng thời lấy năm tấm Hỏa Diễm Phù đánh tới, làm đất cát mù mịt.
Trong sát na đó, hắn chạy tới chỗ Tử Dương Kim Tâm Liên, đưa tay ngắt gương sen thành thục bỏ vào túi trữ vật.
Đại công cáo thành, Trần Vũ lập tức thi triển Ngự Phong Thuật vòng qua Tử Dương Xà, đồng thời thu hồi Hỏa Tinh Kiếm.
"Ầm ầm!"
Mặt đất bị đuôi của Tử Dương Xà đánh thủng một cái lỗ lớn, nó lập tức đuổi theo k·ẻ t·rộm linh dược.
Trần Vũ không dám dừng lại chiến đấu, mà toàn lực thi triển Ngự Phong Thuật, một đường chạy thẳng ra ngoài sơn cốc.
Ngự Phong Thuật tiêu hao linh lực cực nhiều, nhưng hắn không quan tâm, cứ cách một đoạn lại uống linh tuyền bổ sung thiếu hụt.
Tử Dương Xà không buông tha, dùng tốc độ cực nhanh đuổi theo phía sau, trên đường làm bật gốc vô số cây bạch cốt thụ.
Động tĩnh lần này quá lớn, dẫn đến sự chú ý của toàn bộ yêu thú trong vùng lân cận.
Chẳng qua, thực lực của Tử Dương Xà quá lớn, căn bản không có yêu thú nào dám xen vào.
Nhìn cục diện bên dưới, Trần Vũ vừa phi hành, vừa dùng Hỏa Diễm Phù đánh xuống mặt đất, làm đất cát bay tứ tung.
Mỗi lần như vậy, Tử Dương Xà bị bỏ rơi lại phía sau một đoạn, mà sắc mặt của hắn cũng ngày càng tái nhợt.
Cũng may, hắn có linh tuyền bổ sung không ngừng nghỉ, nên mới miễn cưỡng chống lại sự tiêu hao của Ngự Phong Thuật.
Trong lúc chạy trối c·hết, Trần Vũ thấy phía trước có một thiếu niên chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi đang chiến đấu cùng bầy đê cấp yêu thú.
Người này có tu vi tầng ba, do kiệt sức nên sắc mặt đã trắng bệch, hiện tại đang đứng trong kết giới Hộ Thuẫn Phù.
Bên ngoài kết giới nằm la liệt xác của Hắc Âm Thử, Âm Thi Hạt và Cương Thi.
Vừa liếc mắt nhìn sơ qua chiến trường bên dưới, Trần Vũ không khỏi ngạc nhiên.
Số yêu thú bị thiếu niên này tiêu diệt không dưới một vạn, nhiều gấp mấy lần hắn.
Mặc dù đa số đều là đê cấp yêu thú, bất quá số lượng quần thể lớn đến kinh khủng, người này g·iết nhiều nhưng chẳng thấm vào đâu.
Bên ngoài có hơn mấy chục vạn yêu thú đủ các loại đang t·ấn c·ông vào quang tráo.
Trốn bên trong chỉ kéo dài hơi tàn, đợi Hộ Thuẫn Phù tiêu tán, cũng là lúc thiếu niên này bỏ mình.
Linh quang Hộ Thuẫn Phù tiêu thất mỗi lúc một nhanh, thấy tình cảnh trước mắt, thiếu niên biết c·ái c·hết cách mình không còn xa lắm.
Hắn ta ngồi phịch xuống đất, khóe miệng nở nụ cười chua xót, thì thào lẩm bẩm: "Linh Nhi, xin lỗi nàng..."
Thời điểm nhìn rõ khuôn mặt thiếu niên này, Trần Vũ đột nhiên cau mày.
Đây chẳng phải người mua Tử Hóa Đan lúc hắn chuẩn bị rời khỏi Địa Uyên Thành hay sao?
Xem ra, tám chín phần là vì Tử Dương Kim Tâm Liên mà đến.
Nhưng nhìn nụ cười tuyệt vọng cùng tiếc nuối của thiếu niên, Trần Vũ có chút cảm khái trong lòng.