Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên Đạo Phi Tiên

Chương 05: Rời Khỏi Cố Hương




Chương 05: Rời Khỏi Cố Hương

Tuy nhiên, những chuyện phát sinh vừa rồi, Trần Vũ không hề hay biết, mà chỉ một mực làm sạch đám thảo dược vừa được mang về.

Bất quá tay thì làm, nhưng trong đầu vẫn phảng phất hai chữ "tiên nhân".

Trần Vũ không hiểu tại sao, khi nhắc tới hai chữ tiên nhân, sư phụ lại không muốn nói tiếp, nguyên nhân hắn thực sự không rõ, nhưng tám chín phần là muốn tốt cho hắn.

Nghĩ tới đây, Trần Vũ như thông suốt điều gì đó, rất nhanh đã không còn bận tâm đến nữa.

Đến chạng vạng tối ngày thứ hai, dưới ánh trăng mờ ảo, Trần Vũ mang theo gùi thuốc chất đầy thảo dược trở về.

Có điều, hắn không hề biết rằng, lúc này đã có một sự kiện đang cải biến vận mệnh của mình.

Đó là khi về tới nhà, thấy cả y quán đều tối đen như mực, ngay cả một ngọn đèn cũng không có, để cho lòng Trần Vũ bỗng dâng lên một cổ bất an mãnh liệt.

Nhớ tới cảnh tượng mười năm về trước, Trần Vũ lập tức bỏ đám thảo dược xuống, sau đó chạy vào trong tìm Bạch Lão nhưng lại không thấy ai.

Bất quá, có một chuyện khiến hắn an tâm, đó là y quán không có dấu vết đánh nhau, hơn nữa mọi thứ cũng được sắp xếp vô cùng ngăn nấp như lúc ban đầu.

Thấy cảnh này, Trần Vũ mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, thầm nghĩ có lẽ sư phụ đã đến chỗ Hô đại nhân để đàm luận nhân sinh gì đó.

Nhưng khiến hắn thất vọng là, khi đến chỗ của Hô đại nhân, người này lại nói cả ngày nay không thấy Bạch Thần Y tới chơi.

Một màn này để cho Trần Vũ cùng Hô đại nhân không khỏi đưa mắt nhìn nhau, từ đó có thể thấy được sự lo lắng trong mắt đối phương.

Thấy có chuyện không hay sắp xảy ra, Hô đại nhân lập tức gọi người, sau đó chia nhau ra tìm kiếm.

Nhưng sau mấy canh giờ, Bạch Lão giống như thần không biết, quỷ không hay, từ trong thế gian biến mất không một dấu vết.

Mang theo tâm tư buồn chán trở về y quán, Trần Vũ tiến vào phòng của Bạch Lão, giờ khắc này hắn mới để ý trên bàn có một phong thư và ba chiếc túi nhỏ.

Trần Vũ không chút chần chừ liền mở phong thư ra, đập vào mắt hắn là mấy dòng chữ quen thuộc:

"Gió qua không dấu vết, sức người có lúc cạn, ta biết phải làm sao?"

Nhìn bút tích này, Trần Vũ cảm nhận được sự mệt mỏi cùng với tiếng thở dài sâu lắng của Bạch Lão, khiến hắn cảm thấy bất an trong lòng.

Hắn thực sự không biết mình đã làm sai điều gì, nghĩ một lúc vẫn không ra nguyên nhân, Trần Vũ đành xem tiếp đoạn sau:

"Nhân sinh vốn vô thường như vậy, tan rồi lại hợp, hợp rồi lại tan. Nếu tương lai ngươi có thể ngộ được huyền cơ của trời đất, nói không chừng, ngươi và ta vẫn còn cơ hội gặp lại."



"Lời này có ý gì?" Nhìn dòng chữ, Trần Vũ ngẩn ra hồi lâu.

Huyền cơ của trời đất?

Đây không phải chuyện phàm nhân có thể làm được.

Không lẽ, cả đời này hắn không còn cơ hội gặp lại Bạch Lão hay sao?

Nhưng lời này rõ ràng là ám chỉ hắn nên đi tìm tiên duyên, bởi vì huyền cơ của trời đất, chỉ có tiên nhân mới có thể lĩnh ngộ.

Mang theo vẻ nghi hoặc cùng hưng phấn, Trần Vũ chậm rãi xem tiếp nội dung còn lại.

"Ở đây có ba túi cẩm nang, nếu tương lai gặp phải vấn đề không thể giải quyết, hãy mở một cái, xem như món quà vi sư tặng ngươi trước khi rời đi."

"Vũ Nhi à, từ nay về sau ta đã không còn là người phàm tục, con đường phàm thế, từ nay ngươi phải tự đi rồi!"

"Con đường phàm thế, từ nay ta phải tự đi rồi sao?" Trần Vũ lẩm bẩm, trong lòng không biết đang vui hay buồn.

Nhật nguyệt thoi đưa, chớp mắt cái nửa tháng đã trôi qua.

Suốt nửa tháng này, Trần Vũ dùng hết số thảo dược tích lũy trong y quán để phối ra các loại đan dược cần thiết.

Không kể ngày đêm, cộng thêm sự góp sức của đám binh sĩ, sau nhiều ngày nỗ lực, cuối cùng hắn cũng làm xong 2000 viên Trù Hoàn Đan và mấy loại thuốc thông dụng khác.

Nhận được số đan dược và thuốc trọng yếu trong tay, Hô đại nhân khẽ thở dài:

"Tiểu thần y, ngươi muốn rời khỏi nơi này thật sao?"

"Hô đại nhân, ta quả thật có chuyện trong người, chuyến này không thể không đi!"

Trần Vũ lắc đầu cười khổ, hắn làm sao không hiểu tâm tư của vị đại nhân này, bất quá ở lại đã là chuyện không thể.

"Không sao, không sao. . . Nếu ngươi muốn đi ta cũng không ngăn cản, nói đi, ngươi muốn lên đó làm gì, nói không chừng lão già ta vẫn còn chút hữu dụng."

Hô đại nhân lắc đầu thở dài, đáng tiếc cho Vân Sơn Trấn, trong một năm đã mất tới hai vị thần y.

"Chuyện này. . . thật ra ta muốn lên kinh thành để tìm tin tức."

Trần Vũ suy nghĩ một lúc, nửa thật nửa giả nói ra.

"Lên kinh thành tìm tin tức?"



Hô đại nhân nghe hắn nói như vậy thì hơi ngẩn người, nhưng nhớ tới điều gì đó, lập tức nghiêm giọng nói:

"Kinh thành là nơi rồng rắn lẫn lộn, ngươi nhất định phải cẩn thận, bằng không khó lòng giữ được cái mạng nhỏ. Đáng tiếc, lão phu bất tài vô dụng, không tra được t·rọng á·n của nhà ngươi, đó là điều hổ thẹn lớn nhất của ta trong những năm làm quan ở đây."

Trần Vũ biết những lời của Hô đại nhân là thật, sống ở đây từ nhỏ, hắn thừa biết con người của lão nhân họ Hô này thế nào.

Đây đúng là một vị quan chính trực, được người người kính ngưỡng.

Bất quá, t·hảm k·ịch của gia đình hắn không phải chuyện bình thường, cho nên Hô lão đầu không điều tra được là điều hiển nhiên.

Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Trần Vũ móc trong người ra một bình đan dược màu lam, cẩn thận đặt lên bàn, thâm ý nói:

"Hô đại nhân, lần này từ biệt không biết bao giờ mới gặp lại. Ở đây ta có bốn viên Mệnh Thọ Đan, mỗi viên có thể tăng thêm mười năm thọ nguyên, đoán chừng sẽ giúp ngài sống lâu hơn trăm tuổi, xem như món quà hiền chất tặng ngài trước khi rời đi. Còn y quán kia. . ."

"Ha ha, tiểu tử nhà ngươi cũng thật là! Phần tâm ý này lão đầu ta xin nhận, còn y quán kia, không cần ngươi nói ta cũng biết nên làm thế nào. Nhưng có một điều ngươi nhất định phải nhớ, đó là Vân Sơn Trấn luôn chờ ngươi trở về." Hô đại nhân nắm chặt vai Trần Vũ, trịnh trọng nói.

"Đa tạ Hô đại nhân, nếu vậy ta đã không còn gì để nói, tiếp đến phải lên đường rồi!" Trần Vũ đứng dậy ôm quyền cáo biệt.

"Hảo tiểu tử, đây là túi ngân lượng do ta và mấy người trong trấn quyên góp cho ngươi, cứ việc cầm lấy, xem như tiền thuốc thang trong những năm qua, ngươi nhất định không được từ chối." Hô đại nhân cười ha hả, rồi lấy trong người ra một cái túi vải đưa cho hắn.

"Đa tạ tâm ý của mọi người!" Trần Vũ ôm quyền hành lễ thật sâu, cũng không từ chối mà đưa hai tay nhận lấy.

"Như vậy mới tốt, được rồi, mọi người đang đợi ngươi kìa!" Hô đại nhân vỗ vỗ vai hắn, chỉ về phía sau mỉm cười nhắc nhở.

Trần Vũ không nói gì, gật đầu một cái rồi bước ra đoàn xe cùng những người khác.

Bên ngoài đã có mấy chục người đang chờ sẵn, do đường lên kinh thành xa xôi, sợ gặp phải bất trắc, cho nên mọi người thường tụ lại thành một đội lớn để đi.

Nghe nói, lần này lên kinh thành có tỷ đệ Tô gia cùng với hai người khác, hắn đương nhiên được Hô lão đầu xắp xếp cùng xe với hai vị tỷ đệ này.

Trần Vũ liếc nhìn hai chiếc xe ngựa trước mặt, sau đó hướng tới chiếc bên trái, không chút do dự mà chui vào trong.

"Khởi hành!" Thấy hắn đã lên xe, phu xe lập tức quát lớn một tiếng, cổ xe ngựa liền bắt đầu chuyển động.

"Trần công tử, Trần đại ca!" Thấy hắn bước vào, tỷ đệ Tô gia nhìn Trần Vũ ôm quyền, lời nói vô cùng khách khí.

Trần Vũ ôm quyền đáp lễ, mỉm cười nói: "Hai vị hẳn là muốn lên kinh thành để thi vào Võ Điện?"



Mặc dù không có tìm hiểu về Võ Điện, nhưng hắn biết đó là nơi anh tài hội tụ, cao thủ như mây, có điều muốn vào lại không phải là chuyện đơn giản.

Nghe nói, thiên phú thấp nhất cũng phải từ Huyền Cấp lục phẩm trở lên mới được tuyển vào, vậy tám chín phần, thiên phú hai người này đều không tệ.

"Trần đại ca đoán không sai, tỷ đệ chúng ta đúng là muốn lên kinh thành gia nhập Võ Điện, không biết Trần đại ca lên đó để làm gì vậy?" Tô Lâm ra vẻ hiếu kỳ, hướng Trần Vũ hỏi thăm.

"Tiểu Lâm, không được hỏi lung tung." Tô Nguyệt ngồi một bên nghe vậy, liền thò tay sang nhéo Tô Lâm một cái thật mạnh.

"Ui da. . ." Tô Lâm nhăn mũi, làm ra bộ mặt hối lỗi để tỷ tỷ không h·ành h·ạ mình nữa.

"Ha ha, không sao cả. Lần này ta lên kinh thành để tìm người quen, nhưng cũng không biết có tìm thấy không nữa." Trần Vũ cười một tiếng, tùy ý bịa ra một cái lý do chính đáng.

"Nguyên lai Trần công tử lên kinh thành để tìm người quen, vậy chúc công tử mau chóng tìm được bọn họ." Tô Nguyệt mỉm cười, cũng không có để chuyện hắn từ chối hôn ước trong lòng.

Trần Vũ gật đầu đáp lễ, sau đó lấy hồ lô trên đai lưng xuống uống một ngụm, nước uống vào ngọt lịm thanh mát, làm tinh thần phấn chấn mười phần.

Cái hồ lô này là đồ vật Bạch Lão thường mang theo bên người, khi nhỏ hắn cũng thường uống nên cảm thấy quen thuộc vô cùng.

Về phần tại sao cái hồ lô này lại nằm trên người hắn, đó là vì ngày đó lên núi hái thảo dược, Bạch Lão đã đem nó đưa lại cho hắn, nên giờ mới có vật này trong tay.

Đối với hắn, đây là đồ vật của Bạch Lão, nên khi đi, hắn cũng mang theo, xem như sư phụ luôn bên cạnh mình.

Bất quá, Trần Vũ cũng không biết tại sao khi để nước suối vào, sáng sớm hôm sau, nước bên trong lại có vị ngọt như vậy.

Mặc kệ nguyên nhân là gì, nhưng đây là đồ kỷ niệm của Bạch Lão, nên hắn nhất định không được làm mất.

Lần này lên kinh thành, nghe Hô đại nhân nói, nếu dùng tốc độ bình thường, ít nhất cũng mất ba bốn tháng mới tới.

Cho nên Trần Vũ không vội, ban ngày lên đường, ban đêm tìm một chỗ để nghỉ ngơi là được.

Còn hai người trong xe ngựa bên cạnh, hắn chẳng quan tâm, vì dù sao cũng không thân thuộc quá nhiều.

Bất tri bất giác, bọn họ đã đi qua Ninh Thuận Thành, Thừa Thiên Thành, An Long Thành, mọi chuyện cũng không có gì, tất cả đều thuận buồm xuôi gió.

Trên đường đi có rất nhiều cảnh đẹp, để cho người trầm mặc ít nói như hắn cũng phải ngoái mặt ra nhìn.

Trần Vũ phát hiện, càng gần nơi thiên tử dừng chân càng nhiều người đi lại, phải nói là ngựa xe như nước, áo quần như nêm.

Mỗi lần như vậy, hắn đều dành ra một ít thời gian để nghe ngóng, quả nhiên mọi người đều nói, kinh thành là nơi từng có tiên nhân xuất hiện.

Nghe được lời này, Trần Vũ vui sướng trong lòng, đây chính là nguyên nhân hắn lên kinh thành tìm hiểu.

Nếu như gặp được vị tiên nhân kia, Trần Vũ cũng muốn xem, rốt cuộc mình có cái gọi là tiên duyên hay không.

Cho đến một ngày, khi đi qua cánh rừng Ninh Nguyên Thành.

Lúc này trời đã khuya, hơn nữa xung quanh cũng không có quán trọ dừng chân, cả đoàn liền tìm một nơi ven đường, dựng trại qua đêm.