Chương 177: Thoáng Cái Ba Tháng
Kể từ lúc nhận được xe lăn, thời gian tiếp theo của Trần Vũ trôi qua cực kỳ thoải mái.
Hằng ngày, ngoài việc ăn uống chính là cùng Liễu Huyên Huyên và Trần Y Sư đàm luận.
Bọn họ hết đàm luận về nhân sinh, lại nói đến quá trình tu luyện, nói ra những khó khăn trên con đường võ đạo.
Trần Vũ nghe xong thì mỉm cười, mặc dù không phải võ giả, nhưng trên con đường tu luyện cũng có chút hiểu biết.
Thế là Trần Vũ dùng kiến giải về tu tiên để giải thích việc tu luyện của võ giả, giúp hai người bọn họ đạt được không ít chỗ tốt.
Lùi một bước mà nói, việc được tu tiên giả chỉ điểm tu luyện, cái này không phải ai cũng may mắn như thế.
Vì lẽ đó, không đến ba tháng, Trần Y Sư rốt cuộc đột phá bình cảnh, trực tiếp bước đến cảnh giới Tiên Thiên cửu trọng.
Với tốc độ hiện tại, không đến ba năm, Trần Y Sư sẽ có cơ hội đột phá tới Vương Cảnh.
Một khi đột phá tới Vương Cảnh, thọ nguyên của Trần Y Sư sẽ tăng thêm một ít, đây là chuyện vô cùng tốt.
Trải qua lần đó, Liễu Huyên Huyên càng có thêm nhận thức về vị Quy Nguyên Tử này.
Rốt cuộc nàng cũng hiểu được, nguyên lai người đến từ ẩn thế tông môn cường đại đến mức nào.
Chuyện này làm mọi người kinh hỷ không thôi, xem ra bọn họ đã nhặt được bảo vật vô giá.
Thời gian chớp mắt như thoi đưa, thoáng cái đã hơn ba tháng kể từ lúc Trần Vũ đặt chân đến Cửu Tiêu Đại Lục.
Trong ba tháng này, thương thế trên người hắn đã ổn định được hai phần, tuy nhiên vẫn phải chịu chút đau đớn về thể xác.
Bất quá, chút đau đớn đó vẫn không làm hắn buồn phiền, ít nhất hiện tại đã giữ được cái mạng nhỏ.
Lại nói, trải qua khoảng thời gian dưỡng thương, Trần Vũ đã có chút hiểu biết về thế giới này.
Đây là nơi võ giả vi tôn, muốn tu luyện phải có cái gọi là võ hồn, có võ hồn mới ngưng tụ được huyền khí.
Về phần cái gì gọi là võ hồn, thì mỗi người đều có ba hồn bảy phách, nhưng người sinh ra ở Cửu Tiêu Đại Lục lại có đến bốn hồn bảy phách.
Hồn phách thứ tư kia chính là võ hồn, có nó mới có thể trở thành võ giả cao cao tại thượng.
Theo như những gì tìm hiểu được, võ giả tại Cửu Tiêu Đại Lục có tổng cộng mười đại cảnh giới.
Các đại cảnh giới đó được phân chia thành: Thối Thể Cảnh, Tiên Thiên Cảnh, Vương Cảnh, Hoàng Cảnh, Tông Cảnh, Tôn Cảnh, Thánh Cảnh, Đế Cảnh, Tổ Cảnh, cuối cùng là Thần Cảnh.
Mỗi cảnh giới như một cái bậc thang, muốn vượt cấp chiến đấu không phải chuyện dễ, trừ khi bản thân là thiên tài ngàn năm khó gặp.
Sự tình này làm Trần Vũ nhớ đến lần v·a c·hạm giữa võ giả và tu tiên giả ở An Châu Đại Hội.
Theo phán đoán của hắn, có lẽ Thần Cảnh cũng chỉ tương đương với trúc cơ sơ kỳ hoặc trung kỳ mà thôi.
Mặc dù võ giả không phải phàm nhân, hơn nữa còn có thể tu luyện để gia tăng thọ nguyên, nhưng chung quy vẫn không cách nào sánh bằng tiên nhân.
Bọn họ tu luyện là dùng thân thể để ngưng tụ huyền khí, còn tiên nhân thì hấp thu thiên địa linh khí trong trời đất.
Hai bên khác biệt lớn như vậy, biểu sao võ giả có thể so sánh với tiên nhân phi thiên độn địa, không gì làm không được?
Tiên với Thần khác biệt là thế, không thể đem ra so sánh, nhưng chí ít cũng cho hắn biết mình không quá yếu.
Với tu vi ngưng khí tầng mười, có lẽ hắn có thể đánh ngang tay với Đế Cảnh hoặc Tổ Cảnh cũng nên.
Bất quá, đó chỉ là suy nghĩ mà thôi, hắn chưa có ý định v·a c·hạm cùng những người khác.
Với tình huống hiện tại, có lẽ hắn còn chưa sánh được với võ giả Thối Thể Cảnh.
Trần Vũ khẽ mỉm cười, đưa tay đón lấy chiếc lá đang rơi trong không trung, nội tâm bỗng nổi lên một trận chua xót.
Thả chiếc lá khỏi lòng bàn tay, Trần Vũ điều khiển xe lăn tiến về phía trước vài bước.
Đúng lúc này, phía sau lưng lại truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, không cần nhìn hắn cũng biết đối phương là ai.
Tiểu Nhã thấy hắn đang ngắm hoa thì đặt đồ ăn lên bàn, sau đó định rời đi nhưng bị hắn ngăn lại.
"Tiểu Nhã, ngươi sống tại Liễu gia đã được bao nhiêu năm rồi?" Trần Vũ tùy ý hỏi thăm.
Nghe hắn hỏi, mặc dù không hiểu tại sao, nhưng Tiểu Nhã vẫn trả lời:
"Công tử, ta sống tại Liễu gia đã hơn mười năm rồi!"
Nghe tới đây, Trần Vũ nhẹ gật đầu, tựa như đã minh bạch chuyện gì đó, mỉm cười hỏi:
"Nói như vậy, ngươi cũng có chút thu nhập cá nhân đúng không?"
"Cái này. . . đúng vậy, ta đích xác là để dành được một ít bạc trắng."
Tiểu Nhã có chút chần chừ, không biết vì sao công tử lại hỏi những chuyện này?
Chẳng lẽ vị Quy Nguyên Tử này muốn chiếm dụng bạc trắng của nàng?
Nhưng suy đi nghĩ lại vài lần, Tiểu Nhã vẫn lắc đầu như cái trống, tuyệt không cho là đúng.
Thấy vẻ mặt suy tư của Tiểu Nhã, Trần Vũ không có giải thích, mà tùy ý hỏi:
"Vậy ngươi có thể ra ngoài mua một ít đồ vật được chứ?"
"Mua? Không biết công tử muốn mua thứ gì?" Tiểu Nhã lòng đầy nghi hoặc, nghĩ cũng nghĩ không ra nguyên nhân.
Có điều, còn chưa kịp để nàng mở miệng, Trần Vũ đã lấy trong ống tay áo ra một tờ giấy, đưa cho nàng:
"Nơi đây có một toa thuốc, ngươi cứ dựa vào đây mua mỗi thứ một phần. Theo phán đoán của ta, số thảo dược này sẽ không quá đắt, chắc hẳn ngươi có thể mua được bọn chúng."
"Công tử, người mua những thứ này để làm gì vậy?"
Tiểu Nhã không khỏi nghi hoặc trong lòng, tuy nhiên vẫn đưa tay tiếp nhận đơn thuốc.
Nàng khẽ nhìn qua một lượt, mặc dù có mấy loại thảo dược không biết tên, nhưng phần lớn đều không đáng tiền.
Có điều, tại sao công tử lại sai nàng đi mua mấy thứ này chứ? Chúng có công dụng gì hay sao?
Trong đầu Tiểu Nhã không ngừng hiện lên hàng vạn câu hỏi vì sao, tuy nhiên chúng đều không có đáp án.
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Tiểu Nhã, Trần Vũ mỉm cười, bình thản nói: "Giúp ngươi chữa trị vết sẹo."
"A!" Tiểu Nhã đưa tay che miệng, trên khuôn mặt xấu xí hiện lên vẻ ngạc nhiên, vạn phần không dám tin đây là thật.
Nàng không nghĩ vị công tử này lại muốn giúp mình, hơn nữa v·ết t·hương hình thành đã lâu, căn bản không thể chữa trị được nữa.
Huống hồ, cho dù chữa trị được, chắc chắn phải trả một cái giá cực lớn, nàng căn bản không thể chịu nỗi.
Nhưng thấy khuôn mặt tự tin của Quy công tử, Tiểu Nhã chợt nảy sinh hi vọng, đưa mắt nhìn hắn thêm một lần nữa.
Chỉ thấy Trần Vũ hướng nàng nhẹ gật đầu một cái, tùy ý nói: "Ngươi đi sớm về sớm, mua xong thì đến đây tìm ta, ta sẽ chỉ ngươi cách sử dụng."
"Đa. . . đa tạ công tử, ta sẽ đi ngay." Tiểu Nhã vui mừng quá đỗi, vội vàng quay người rời khỏi.
Nhìn theo bóng lưng hấp tấp của tiểu cô nương này, Trần Vũ khẽ lắc đầu một cái.
Hắn tới đây cũng hơn ba tháng, trong ba tháng này, Tiểu Nhã chiếu cố hắn rất tốt.
Chính vì lẽ đó, Trần Vũ muốn trả lại phần ân tình này, cho nên mới có sự tình như ngày hôm nay.
Mặc dù không nắm chắc mười phần, nhưng Trần Vũ tin chắc mình có thể khiến vết sẹo tiêu biến đi ít nhiều.
Đợi đến khi khôi phục pháp lực, hắn lại luyện cho nàng một viên đan dược là được.
Lại nói, thật ra không phải hắn không có tiền, mà vì dùng tiền sẽ bị người khác nghi ngờ.
Trong mấy tháng này, Liễu gia chưa từng cấp cho hắn một xu, nếu giờ khắc này lại lấy ra bạc trắng, chắc chắn sẽ gây nên sự chú ý.