Chương 170: Cửu Tử Nhất Sinh
Hành động vừa rồi làm đám Âm Huyền Điều còn lại vô cùng hoảng sợ, vì nó phát hiện sát khí của đối phương không hề nhẹ.
Trong lúc phi hành, Bạch Tử Vân như nghĩ đến chuyện gì đó, trực tiếp bộc phát ra khí tức Nguyên Anh sơ kỳ, làm đám yêu thú cấp thấp không dám mò tới.
Tuy nhiên, làm như vậy lại dẫn đến sự chú ý của yêu thú cấp cao, đúng là không cách nào trọn vẹn đôi đường.
Lại nói, khứu giác của yêu thú sống trong nơi âm khí cùng lệ khí này cực kỳ nhạy bén.
Cho dù che giấu cũng không cách nào qua mặt bọn chúng, nhất là đám yêu thú cấp cao.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng, trong lúc di chuyển, vô tình bị một đầu Hắc Hỏa Thiềm cấp sáu nhảy ra t·ấn c·ông.
Không còn cách nào khác, Bạch Tử Vân đành chiến đấu với Hắc Hỏa Thiềm một trận, dẫn đến b·ị t·hương.
Bất quá, thương thế không nguy hiểm đến tính mạng, xem như miễn cưỡng qua được ải này.
Bạch Tử Vân phi hành ước chừng một tuần hương, liền phát hiện phía trước có một cái sơn cốc.
Sơn cốc này không lớn lắm, rộng chừng hai dặm, được kết giới màu lam bao bọc vào bên trong.
Khi thấy kết giới này, Bạch Tử Vân không khỏi nhíu mày, vì nàng không am hiểu về trận pháp.
Tuy nhiên, không biết có phải nàng đã được thần may mắn chiếu cố hay không, chẳng biết sao kết giới lại không ngăn người xông vào.
Biết được chuyện này, Bạch Tử Vân mới thở ra một hơi, xem như không uổng công đến đây một chuyến.
Nhưng như nghĩ đến chuyện gì đó, nàng hơi do dự một lúc, hồi lâu mới ngẩn đầu nhìn vào kết giới.
Hiện tại nàng đang nghi ngờ, vì sao trong một nơi âm u như thế này lại xuất hiện một tòa sơn cốc?
Suy đi nghĩ lại vài lần, Bạch Tử Vân quyết định tiến vào sơn cốc, luồng âm khí cùng lệ khí lập tức bị ngăn cách ở bên ngoài.
Khi đứng bên ngoài thì không thấy gì, nhưng tiến vào rồi, nàng bới biết đây là một cái sơn cốc tràn ngập linh khí.
Ngay giữa trung tâm sơn cốc là một tòa đình viện, xung quanh là những gốc linh dược trên trăm năm.
Bạch Tử Vân nhẹ hít sâu một hơi, không nghĩ bạch hạc lại dẫn mình đến nơi như thế này.
Nhưng lúc này nàng mới chú ý, tiểu bạch hạc kia đợi nàng vào xong vẫn không có dừng lại, mà bay đến đình viện.
Bạch Tử Vân mang theo nghi hoặc bước đến, thấy bạch hạc đang đậu trên bàn cờ đã được sắp xếp từ trước.
Thời điểm nàng định đưa tay thu hồi tiểu bạch hạc, nó lại hóa thành từng điểm sáng, sau đó biến mất không thấy tung tích.
Bạch Tử vân nhìn địa điểm tiểu bạch hạc đáp xuống rồi nhìn vào bàn cờ, trong lúc nhất thời, bản thân lại nghĩ đến chuyện gì đó.
Nàng cẩn thận quan sát thế trận của bàn cờ, thấy quân màu trắng đã áp đảo quân màu đen, chỉ cần một nước cờ nữa sẽ chiến thắng.
Mang theo do dự, Bạch Tử Vân nhặt quân cờ màu trắng đặt xuống trung tâm bàn cờ, thình lình từ đó phát ra kim quang nhàn nhạt.
Ngay sau đó, bàn cờ lập tức biến thành một đạo độn quang, trực tiếp chui vào mi tâm của nàng.
Bạch Tử Vân nhất thời kinh hãi, đưa tay sờ lên mi tâm của mình, sau đó nhắm mắt điều tra.
Trong sát na này, mọi thứ như dừng lại, tiếp đó Bạch Tử Vân bỗng nhiên rơi vào một cái ảo cảnh thần bí.
Cũng không biết đã cảm thụ trong bao lâu, lúc này Bạch Tử Vân mới mở ra hai mắt, trong con ngươi hiện lên vẻ vui mừng.
Nàng không ngờ, bàn cờ này chính là duy độ không gian dẫn đến tiếp điểm thông tới linh giới.
Bạch Tử Vân không nghĩ mình lại đạt được cơ duyên lớn như vậy, nghĩ đến đầu bạch hạc kia, nàng lại nhớ đến Trần Vũ.
Cũng không biết lúc này hắn đã thế nào? Có an toàn rời khỏi Động Thiên Bí Cảnh hay chưa?
Tuy hai người cách nhau rất xa, nhưng chẳng hiểu sao nàng có cảm giác Trần Vũ đã gặp phải chuyện gì đó.
Mặc dù cảm giác không rõ ràng lắm, nhưng linh cảm nói cho Bạch Tử Vân biết, hắn nhất định đã gặp chuyện không may.
Mang theo tâm tư lo lắng, Bạch Tử Vân nhìn về phương xa, trong con ngươi không giấu nỗi sự lo âu.
Thật lâu sau đó, lúc này Bạch Tử Vân mới đè nén tâm tư trong lòng, đồng thời nhìn lại cái túi thơm trên tay mình.
Trải qua chuyện lần này, Bạch Tử Vân không biết nên cảm ơn hắn như thế nào nữa.
Dù sao chuyện này cũng quá mức trọng đại, ảnh hưởng trực tiếp đến an nguy của Xà Tộc và Hồ Tộc.
Trầm tư trong chốc lát, lúc này Bạch Tử Vân mới định thần lại, khuôn mặt hiện lên nụ cười hiếm thấy.
Mặc kệ hắn lấy chiếc túi thơm này từ đâu, nhưng nó đã giúp nàng tránh được một trận tai kiếp, hơn nữa còn tìm thấy sơn cốc trong bí cảnh.
Suy nghĩ miên man một lúc, Bạch Tử Vân đem chiếc túi thơm cất vào vòng tay trữ vật.
Bạch Tử Vân biết, bây giờ có suy nghĩ cũng không làm nên chuyện, tốt nhất là nên ở đây tu luyện rồi tìm hiểu huyền cơ thì hơn.
Đợi khi nàng đột phá đến Nguyên Anh trung kỳ, lúc đó trở về sẽ tìm Trần Vũ, nếu hắn có mệnh hệ gì, nàng sẽ đích thân trả thù cho hắn.
Nghĩ thông suốt mọi thứ, Bạch Tử Vân thấy lòng mình nhẹ hẵng, tựa như đã bỏ được gánh nặng trên người.
Ngồi định thần một lúc, Bạch Tử Vân đứng dậy, đi xung quanh quan sát linh dược trong sơn cốc.
Bản thân nàng là Luyện Đan Sư, am hiểu về linh dược là điều cần phải có, tuy nhiên nơi đây lại có một số loại linh dược nàng chưa từng thấy.
Tuy không biết công dụng của đám linh dược không biết tên này ra sao, nhưng nàng có thể khẳng định, chúng không phải độc dược.
Huống hồ, nơi đây có rất nhiều linh dược ngàn năm, trăm năm nhiều vô số kể.
Vừa đúng lúc cho nàng khai lô, luyện một lò đan dược để giúp bản thân tu luyện.
. . .
Cùng thời điểm đó, đối diện với sự thuận lợi của Bạch Tử Vân, Trần Vũ lại rơi vào tình huống hết sức nguy hiểm.
Lúc này, tại một địa phương xa lạ, nơi đây là ngọn núi gần với thôn làng của người dân sinh sống.
Lúc này, từ trên trời bỗng nhiên có một vật thể rơi xuống, đâm xuyên qua tán cây, rớt thẳng xuống mặt đất.
Tiếng động bất ngờ làm đám dã thú sợ hãi mà tránh lui, không dám tiến lại quan sát.
Tuy nhiên, trong khu rừng vẫn có bầy khỉ là không biết sợ là gì, bọn chúng len lén tiến lại quan sát.
Không ngờ, trước mặt bọn chúng là một người thiếu niên chừng hai mươi mấy tuổi.
Khuôn mặt người này có chút anh tuấn, nhưng lúc này đã trắng bệch tựa như n·gười c·hết.
Hơn hết là toàn bộ y phục của người này đã rách nát, tựa như vừa từ một nơi cuồng loạn nào đó trốn thoát.
Đặc biệt là những viết thương trên cơ thể người này, tuy chúng không sâu, nhưng lại nhiều đến dọa người.
Nhìn vào, có thể thấy người này rất khó có cơ hội sống sót, nhưng thực tế lại phản ánh ngược lại.
Tuy người này như một cổ t·hi t·hể, nhưng cẩn thận quan sát, vẫn có thể nhìn thấy ngực người này nhấp nhô lên xuống.
Chỉ là hơi thở quá mức yếu ớt, như chỉ cần một cước cũng đủ tiễn người này về trời vậy.
Trong số dã thú gan dạ, có một con khỉ dũng cảm, nó nhặt cành cây, tiến đến chỗ thiếu niên rồi chọt chọt.
Tuy nhiên, đợi nó chọt đến mỏi tay cũng không thấy người kia nhúc nhích, tựa như đã sớm quy tiên rồi!
Con khỉ này lập tức gào thét, những con khác cũng theo đó mà gào thét theo.
Tiếng kinh hô của đám khỉ khiến những dã thú khác chú ý, sau đó cũng lén đến quan sát.
Cũng may là nơi này không có mãnh thú như sói hoặc hổ, bằng không thiếu niên này đã sớm về với đất mẹ.