Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên Đạo Phi Tiên

Chương 167: Lão Nhân Thần Bí




Chương 167: Lão Nhân Thần Bí

Linh quang đột nhiên đại thịnh, Trần Vũ nhất thời mừng rỡ, vội vàng bước vào trong, nắm chặt hai tay chuẩn bị tinh thần.

Chỉ thấy trăm vạn ký tự khắc trên mặt đá bắt đầu phát sáng, sau đó xung quanh dựng lên một cái kết giới.

Đất đá rơi trúng đều bị vứt ở bên ngoài, căn bản không thể chạm vào trong, điều này làm hắn vui mừng không thôi.

Không đến năm hơi thở sau, cột sáng dưới chân Truyền Tống Trận đột nhiên bắn thẳng lên động quật, trực tiếp xuyên thủng lên phía trên.

Trần Vũ chỉ nghe thấy "ong" một tiếng, thân hình đột nhiên nhẹ như sợi lông, nhẹ nhàng lơ lửng trên không trung.

Sau đó phía trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một luồng hấp lực, thoáng cái đã nâng hắn ra khỏi động quật.

"Xíu!" Âm thanh xé gió vang lên, Trần Vũ rất nhanh đã mất ý thức, lập tức chìm vào không gian tối đen như mực.

Tại nơi đó hắn nghe tiếng sư phụ đang gọi mình, nhưng càng đuổi theo càng thấy thân ảnh Bạch Lão đang xa vời.

Đúng lúc này, Trần Vũ đột nhiên rơi vào vực thẳm, sau đó thấy mình lại xuất hiện ở trong không gian đầy sương mù màu trắng.

"Đây là đâu?" Trần Vũ không khỏi kinh hãi, thầm truyền âm nói với Tiểu Tháp.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn đã xem Tiểu Tháp như người bạn của mình, có chuyện đều tìm đến nó đầu tiên.

Nhưng sau câu hỏi của hắn, không gian xung quanh lại yên tĩnh đến lạ thường, đến hơi thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

"Tiểu Tháp, ngươi có nghe thấy lời của ta không? Tiểu Tháp, ngươi đi đâu rồi?" Trần Vũ cả kinh, vội vàng thử lại lần nữa, nhưng đáp lại hắn là sự im lặng đến đáng sợ.

Lúc này hắn biết mình đã không còn sự trợ giúp nào khác, tất cả phải dựa vào bản thân mình.

Mà lúc này Trần Vũ như nghĩ đến chuyện gì đó, hắn thử thôi động pháp lực, sau đó đứng như trời trồng tại chỗ.



Trần Vũ không thể tin vào mắt mình, vậy mà bản thân lại không cảm nhận được sự tồn tại của đan điền.

Hiện thực nói cho hắn biết, mình chính là phàm nhân chân chính, không hơn không kém.

Hơn nữa, càng làm hắn ngạc nhiên là mình không có b·ị t·hương, toàn bộ cơ thể đều dễ chịu đến lạ thường.

Hắn khẽ hít sâu một hơi, cảm giác lạnh lẽo từ sương vụ làm hắn càng khẳng định đây là thật.

Trần Vũ theo bản năng mò mẫn khắp nơi, hắn muốn biết mình đang ở nơi nào, liệu có nguy hiểm đến tính mạng hay không?

Thời gian chậm rãi trôi qua, cũng không biết đã lúc nào, nhưng giờ khắc này sương vụ ở xung quanh đã bắt đầu tản ra.

Trần Vũ thuận thế nhìn lại xung quanh, nguyên lai hắn đang đứng trong một khu rừng rộng lớn.

Men theo đường mòn, Trần Vũ đi một lúc thì gặp được căn nhà trúc nằm giữa hồ nước.

Mang theo hưng phấn cùng lo lắng trong lòng, Trần Vũ nhặt cành cây ven đường để phòng thủ, sau đó theo cầu gỗ tiến vào nhà trúc.

Đến nơi, Trần Vũ cầm cành cây chĩa vào trong trước, sau đó thò đầu vào trong quan sát.

Bên trong căn nhà, ngoài chiếc giường trúc đơn sơ thì không còn thứ gì khác.

Thậm chí Trần Vũ còn hô lớn để xem xung quanh có người hay không, nhưng hô đến rát họng cũng không có ai trả lời.

"Đây rốt cuộc là nơi nào?" Trần Vũ tự hỏi chính mình, sau đó ra khỏi nhà trúc mà nhìn khắp nơi.

Lạ lùng là từ đầu cho đến giờ, hắn chưa từng thấy loại động vật nào, đến hồ nước dưới chân cũng không có cá.

Trần Vũ nhất thời không biết nên nói thế nào mới phải, nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm nhận được có người đang nhìn mình.

Theo bản năng, Trần Vũ quay đầu nhìn lại thì thấy trên giường trúc đã có một lão nhân đang ngồi trên đó.



Trái tim hắn nhất thời loạn nhịp như trống vang, rõ ràng căn nhà trúc này chỉ có một đường vào.

Và hắn chính là người đang chắn trước cửa, vậy tại sao lão nhân này lại xuất hiện ở nơi đó?

Trong đầu Trần Vũ không ngừng vang lên hàng ngàng hàng vạn câu hỏi vì sao, vì lúc trước rõ ràng chiếc giường kia không có người ngồi mà?

Trần Vũ vội vàng lùi về sau một bước, nắm chặt cành cây trong tay, hai mắt nhìn chằm chằm về phía đối phương.

Hắn thấy lão nhân này đầu tóc bạc trắng, hơn nữa khuôn mặt lại hiền hòa đến cực điểm.

Điều này làm hắn đỡ sợ hơn rất nhiều, trong lòng thầm thở ra một hơi, coi như bản thân không rơi vào tình huống nguy hiểm.

Đợi hắn đánh giá xong, lão nhân ngồi trên giường trúc mới chậm rãi mở mắt nhìn hắn một cách bình thản.

Thấy người nọ nhìn mình như vậy, Trần Vũ nhất thời nhao nhao trong lòng, bởi vì hắn không còn là tu tiên giả nữa.

Thật lâu sau đó, Trần Vũ mới dũng cảm bước lên một bước, ôm quyền hỏi: "Tiền bối, cho hỏi đây là nơi nào vậy?"

Lão nhân kia không có trả lời ngay lập tức, mà lấy tay vuốt lấy chòm râu trắng muốt của mình.

Thời gian ước chừng một chén trà, lão nhân khẽ gật đầu một cái, không nhanh không chậm trả lời:

"Đối với ngươi thì đây là một nơi rất xa lạ, cho dù có nói ra, ngươi có biết thì cũng như là không biết."

"Không biết?" Trần Vũ không khỏi ngạc nhiên, đúng lúc hắn định mở miệng thì lão nhân lại lên tiếng:

"Thí chủ, ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi là ai không? Tỷ như tương lai của mình chẳng hạn?"



Trần Vũ ngẩn người, hắn nhìn lão nhân trước mặt thật sau, hắn thấy người này không đơn giản.

Theo suy nghĩ của hắn, người trước mặt không phải nhân vật bình thường, vì sự xuất hiện của đối phương đã nói lên tất cả.

Suy đi nghĩ lại nhiều lần như vậy, trải qua đắn đo suy nghĩ, Trần Vũ mới cẩn thận lên tiếng:

"Vãn bối Trương Phong, là tu tiên giả cấp thấp, vì xông vào Truyền Tống Trận mới đến nơi này. Không biết tiền bối có cách nào rời khỏi nơi này hay không?"

"Tu tiên giả? Người tu tiên cao cao tại thượng đó sao?" Lão nhân nhìn hắn mấy cái rồi mỉm cười, thuận miệng nói:

"Đối với sự việc trước mắt của mình, ngươi cũng chưa hề nắm bắt. Sự việc tương lai, ngươi dám khẳng định sao? Ta nghĩ, ngươi nên tùy cảnh ngộ mà chấp nhận đi!"

Trần Vũ nghe tới đây thì nhất thời im lặng, sau đó nhìn lại xung quanh một lần nữa.

Nhưng lần này, không gian xung quanh đã chứa đầy sương mù, muốn rời khỏi cũng không rời được.

Trần Vũ đành thở ra một hơi, sự việc đã tới nước này, có lẽ nên "tùy cảnh ngộ mà chấp nhận" như lời lão nhân nói.

Lão nhân thấy hắn đi dạo xung quanh căn nhà cũng không nói câu nào, ngược lại chỉ vuốt râu mỉm cười như có như không.

Hồi lâu sau, Trần Vũ trở lại căn nhà, bước tới ôm quyền hỏi: "Không biết tiền bối ở đây để làm gì vậy?"

"Đợi ngươi đó!" Lão nhân trả lời một cách chậm rãi, tựa như đã sớm đợi hắn hỏi câu này vậy.

Mà câu trả lời này làm Trần Vũ không khỏi kinh ngạc, trong con ngươi hiện lên vẻ hoang mang.

"Đợi vãn bối?" Trần Vũ hít sâu một hơi, rồi trả lời: "Nhưng vãn bối đâu có quen với tiền bối?"

Lão nhân nhẹ gật đầu, điểm tay về phía trước, sương vụ xung quanh đột nhiên giảm bớt, để hắn có thể nhìn thấy rõ hơn.

Làm xong chuyện này, lão nhân mới nhìn hắn một cái thật sâu, sau đó trả lời: "Ngươi không quen biết ta, nhưng ta quen biết ngươi, hơn nữa còn biết rõ họ tên của ngươi."

"Vậy thì có gì kỳ lạ, không phải vãn bối vừa mới nói tên mình cho tiền bối biết hay sao?" Trần Vũ lắc đầu, không cho là vậy.

Dường như sớm biết Trần Vũ sẽ phản ứng như vậy, lão nhân khẽ mỉm cười, lắc đầu nói:

"Chẳng những ta biết ngươi là Trần Vũ, mà còn biết quá khứ dị lai của ngươi nữa kìa."