Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên Đạo Phi Tiên

Chương 161: Huyết Chiến Địa Ma




Chương 161: Huyết Chiến Địa Ma

Trần Vũ nheo mắt, thân thể ngã về phía sau, dễ dàng tránh được một kích của đám thi cốt.

Trong sát na đó, Trần Vũ vung tay, từ trong tay áo bay ra một thanh kiếm màu xanh, tự nhiên là hạ phẩm pháp khí.

Thời điểm gót chân vừa chạm đất, Trần Vũ đột nhiên tăng tốc phóng về phía trước, nhanh chóng cắt đám thi cốt thành hai nửa.

Địa Ma thấy Quy Nguyên Tử bị nhiều thi cốt vây khốn mà không chút sợ hãi thì nhíu mày, lập tức thay đổi pháp quyết.

Từng cột dung nham phóng lên khỏi mặt đất, hướng về phía Quy Nguyên Tử mà t·ấn c·ông.

Trần Vũ thấy một màn này hơi cau mày, vận dụng thân pháp đến cực hạn để tránh né.

Thân hình của hắn nhanh chóng hóa thành một đạo tàn ảnh, chớp mắt cái đã không thấy đâu.

Địa Ma đứng áp trận ở phía trước thấy một màn này thì âm thầm kêu khổ, xem ra đối phương tuy có già, nhưng căn bản không phải đèn sắp cạn dầu.

Ngay khoảnh khắc đó, hai mắt Địa Ma không ngừng đảo trái đảo phải, một mực tìm tung tích của đối phương.

Nhưng thời điểm lão vừa mới nhìn lên không trung, hai mắt không khỏi híp lại, trong lòng tràn ngập khí tức lạnh lẽo.

Nguyên lai, Quy Nguyên Tử đang lơ lửng trên không trung, thanh kiếm kia thì đang phát ra lam quang nhàn nhạt.

Chỉ thấy Quy Nguyên Tử chém xuống một nhát, từ thanh kiếm phóng ra một đạo kiếm khí dài mười thước.

"Oành!" Âm thanh nổ tung vang lên, dưới mặt đất lập tức xuất hiện vết chém sâu đến kinh người, toàn bộ thi cốt chắn đường đều b·ị c·hém thành hai mảnh.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, thân hình Quy Nguyên Tử lại lần nữa biến mất.

"Phong Độn Thuật?!" Trong đầu Địa Ma chợt nhảy lên một suy nghĩ thoáng qua, sau đó bất chợt thấy Quy Nguyên Tử xuất hiện trước mặt mình.



Địa Ma nhất thời kinh hãi, định điều khiển t·hi t·hể của tu sĩ họ Hoắc tiến lên ngăn cản, nhưng lại bị đám khôi lỗi khống chế, căn bản không thể tiếp ứng.

Trên khuôn mặt già nua của Quy Nguyên Tử hiện ra nụ cười quỷ dị, sau đó "xẹt" một tiếng.

Mặt đất lập tức b·ị c·hém ra làm hai, hư ảnh của Địa Ma cũng theo đó mà bị xé thành hai mảnh rời rạc.

Bất quá, một chiêu này dường như không ăn thua lắm, dùng mắt thường có thể thấy hư ảnh kia đang từ từ ngưng tụ.

"Khặc khặc... khặc khặc..." Tiếng cười của Địa Ma vang vọng khắp nơi: "Mặc dù ngươi rất mạnh, nhưng còn chưa đủ tư cách để tiêu diệt ta."

Trần Vũ thoáng nhíu mày, vội vàng lùi về phía t·hi t·hể tên tu sĩ họ Hoắc, chỉ có điều một tay của hắn lại để sau lưng.

Không ngờ tay trái của hắn đang kẹp lấy tấm linh phù màu xanh, sau đó lặng lẽ thả xuống đất.

Để đánh lừa Địa Ma, Trần Vũ lại thi triển thân pháp, thoáng cái đã xuất hiện cách đó không xa, rồi dùng Hỏa Đạn Thuật t·ấn c·ông.

"Oành oành... đùng đùng..." Hỏa cầu phát ra t·iếng n·ổ kinh thiên, khiến hư ảnh của Địa Ma b·ị đ·ánh tan.

Nhưng người tính không bằng trời tính, không ngờ Địa Ma lại như một làn khói, trực tiếp đâm thẳng vào t·hi t·hể của tu sĩ họ Hoắc.

Hai mắt tu sĩ họ Hoắc đột nhiên phát sáng, lấy đó làm trung tâm đánh ra một trận ba động, làm đám khôi lỗi bị văng ra khắp nơi.

"Chịu chui vào cái xác rách nát kia rồi sao?" Trần Vũ thầm cười trong bụng, sau đó vung cánh tay lên.

Trong tay áo lập tức bay ra một tấm linh phù màu vàng, phù văn trên đó cực kỳ tinh xảo, khác biệt hoàn toàn với linh phù bình thường.

"Phù Bảo?!" Địa Ma thầm nhíu mày, nhưng phát hiện bản thân đang bị mặt đất nuốt lấy, kinh hãi hô lên: "Lưu Sa Phù?!"

Khi nghe Địa Ma thốt lên ba chữ "Lưu Sa Phù" Trần Vũ nhếch miệng mỉm cười, tựa như đã sớm tính tới.



Tiếp đó chỉ thấy hắn lẩm bẩm chú ngữ, theo chú ngữ vang lên, từng đường phù văn trên tấm linh phù dần dần phát sáng.

"Không tốt!" Địa Ma thầm hô một tiếng, vội vàng vung tay thay đổi pháp quyết, từ mặt đất trồi lên vô số thi cốt.

Một màn này không làm Trần Vũ kinh hãi, ngược lại càng điềm tỉnh, động tâm niệm điều khiển khôi lỗi bao bọc xung quanh mình.

Đám thi cốt còn chưa tới gần được mười trượng, đã bị toàn thể khôi lỗi nhả ra quang trụ t·ấn c·ông.

Nhân cơ hội đó, Địa Ma lại thi triển Thổ Độn Thuật, thân hình lập tức biến mất khỏi vũng lầy.

Phát hiện một màn vừa rồi, Trần Vũ vẫn bình thản như trước, vừa đọc chú ngữ vừa thả thần thức dò xét chung quanh.

Giờ khắc này, Nhất Tâm Nhị Dụng của hắn đã phát huy công dụng đến mức tối đa.

Chưa tới năm hơi thở, Trần Vũ đột nhiên mở mắt, đồng thời lách người sang bên trái.

Mặt đất đột nhiên xuất hiện hắc ảnh, tiếp đó là tiếng xé gió vang lên, chỉ thấy thiếu chút nữa đã đánh trúng hắn.

Thời điểm bóng đen vừa lướt qua mặt hắn, Trần Vũ đột nhiên đánh ra một đạo kiếm khí cùng hai tấm Hỏa Diễm Phù.

Mặt đất rung chuyển kịch liệt, chỉ đáng tiếc là không có đánh trúng cái bóng đen kia.

Lúc này Trần Vũ đột nhiên nhìn xuống dưới, hắn thấy mấy trăm đầu thi cốt đang lao về phía mình thì thoáng nhíu mày.

Trần Vũ lập tức động tâm niệm, mười đầu khôi lỗi nhanh như chớp đã quay sang t·ấn c·ông đám thi cốt không biết sống c·hết.

Trong sát na này, Trần Vũ lại đảo mắt, dùng một tay đánh chưởng về phía đối diện.

"Oành!" Trần Vũ cùng hắc ảnh kia đồng loạt lui về sau mấy trượng, thật lâu sau mới đứng vững tại chỗ.



Tuy nhiên có thể thấy, Trần Vũ mất nhiều thời gian hơn Địa Ma, hiển nhiên pháp lực vẫn có chút chênh lệch.

Mà bản thân Địa Ma cũng không khá hơn là bao, vì lão mới thoát khỏi phong ấn cách đây không lâu.

Cho nên muốn động tay động chân, thi triển pháp thuật đều có chút khó khăn, hiển nhiên chưa thể phát huy hết tối đa sức mạnh của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.

Có điều không đợi hai bên bình tĩnh lại, tấm phù bảo trên tay hắn đã kích phát hoàn toàn, để lộ ra một thanh tiểu kiếm màu đen.

Trần Vũ chỉ tay về phía trước, thanh tiểu kiếm lập tức đón gió phóng lớn, như thiểm điện mà lao tới t·ấn c·ông.

Nhưng căn bản là Địa Ma không xem phù bảo vào mắt, cho dù lợi hại đến đâu, nếu đánh không trúng cũng chỉ là đồ bỏ đi.

Thân ảnh của Địa Ma càng lúc càng nhanh, toàn bộ công kích của phù bảo đều đánh vào hư không.

Thấy tình cảnh này, Trần Vũ không có loạn tâm, ngược lại càng bình tĩnh hơn bao giờ hết.

Vì trước kia, chính hắn cũng từng dùng qua cách này, cho nên cũng không thể xem là hoàn mỹ.

Trần Vũ điều khiển phi kiếm cùng với phù bảo đồng loạt t·ấn c·ông, một khắc không cho đối phương có thời gian thở.

Địa Ma liên tục né trái tránh phải, sau đó thình lình xuất hiện trước mặt Trần Vũ, dùng hai tay đánh đến một chưởng.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, hai mắt Địa Ma đột nhiên lóe lên một tia nham hiểm.

Đối mặt với một màn phong hiểm, Trần Vũ vội vàng vung tay ra tiếp nhận một chưởng của Địa Ma.

"Oanh!" Tóc trắng của Trần Vũ cùng Địa Ma bay phấp phới theo gió, rồi lập tức xuất hiện một cổ hấp lực từ bàn tay của đối phươn.

Một màn này để Trần Vũ không khỏi kinh ngạc, vì hắn phát hiện linh lực trong cơ thể đang bị đối phương rút lấy.

Trần Vũ cảm thấy không ổn, muốn rút tay lại nhưng căn bản là không thể, tựa như hai tay đã bị ngọn núi cố định, cơ hồ không cách nào hoàn thủ.

Địa Ma thì ngược lại, trong con ngươi hiện lên một tia vui mừng, vì đây là thủ đoạn mạnh nhất của lão, Phệ Linh Đại Pháp.