Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên Đạo Phi Tiên

Chương 159: Đối Đầu Địa Ma




Chương 159: Đối Đầu Địa Ma

Trần Vũ đi bên cạnh nhưng không phát hiện ra điểm bất thường của đối phương.

Nhưng bản năng nói cho hắn biết, bản thân sắp gặp phải trận chiến không thể tránh khỏi.

Cảnh tượng sóng yên biển lặng trước mắt chỉ là viễn cảnh trước khi cơn bão ập đến mà thôi.

Bất quá, trước khi rời khỏi Hắc Tháp hắn đã sớm có tính toán, cho nên rơi vào tình huống xấu nhất vẫn có thể trở mình.

Lúc này, nụ cười trên hư ảnh như có như không của Địa Ma càng lúc càng quỷ dị, hiển nhiên thời cơ đã tới.

"Khặc khặc... khặc khặc..." Thời điểm Trần Vũ vừa bước về phía trước, Địa Ma đột nhiên dừng bước, đồng thời cười lớn.

Trần Vũ nghe Địa Ma cười lớn vẫn giữ thái độ bình lặng như nước, căn bản chẳng có chút gợn sóng nào.

Đôi mắt chậm rãi nhìn xuống, hắn thấy nơi đó có vô số trận văn đang phát ra hắc quang nhàn nhạt.

Từng luồng ma khí mạnh mẽ chậm rãi dâng lên, đem toàn bộ thân hình của Trần Vũ cuốn lấy vào trong.

"Ha ha ha... ha ha ha..." Địa Ma thấy đối phương đã bước vào cái bẫy của mình thì cười càng lớn, lạnh lùng nói:

"Đây là Táng Tiên Trận, chuyên dùng để đối phó với mấy tên chính đạo như ngươi."

Nói đến đây, Địa Ma dừng một lúc, dùng giọng điệu khinh thường, nói:

"Một lát nữa thôi, lục phủ ngũ tạng của ngươi sẽ bị ma khí ăn mòn, thất huyệt chảy máu, c·hết vô cùng khó coi, từ từ mà hưởng thụ đi, ha ha..."

Trần Vũ nghe xong, thần sắc không chút biến đổi, bình thản ngồi xếp bằng trên lưng khôi lỗi thú, hai mắt nhắm nghiền như chưa có gì xảy ra.

Địa Ma thấy thái độ của Trần Vũ thì có chút nghi hoặc, nụ cười trên khuôn mặt cũng dần dần biến mất.

Trong sát na này, luồng ma khí từ Táng Tiên Trận cấp tốc hóa thành bàn tay khổng lồ, từ trên không đập xuống người Trần Vũ.



Trần Vũ không mở mắt, bàn tay khẽ đảo, trên tay xuất hiện một tấm Kim Chung Phù màu vàng.

Rất nhanh Kim Chung Phù đã phát ra kim quang nhè nhẹ, đem thân hình già nua bao phủ vào trong.

Bàn tay ma khí màu đen v·a c·hạm với kim quang, "ong" một tiếng, âm thanh chói tai lập tức vang lên.

Bằng mắt thường có thể thấy lớp kim quang bao phủ bên ngoài Trần Vũ đang bị móp xuống.

Hiển nhiên Kim Chung Phù không thể chống lại bàn tay ma khí quá lâu, nhưng lúc này lại thấy Trần Vũ đảo tay một cái.

Trên tay hắn lại xuất hiện một tấm Kim Chung Phù khác, nhìn vào liền biết Trần Vũ chưa muốn động thủ.

Kim Chung Phù nối tiếp Kim Chung Phù, nhưng mỗi lần Kim Chung Phù xuất hiện đều không chịu được quá lâu.

Không đến mười tức, lớp kim quang bên ngoài liền bị biến dạng, kết giới trở nên yếu ớt.

Nhưng điều này làm Địa Ma trở nên khó chịu, vì vậy lão ta liền thay đổi pháp quyết.

Pháp quyết vừa đổi, chung quanh thình lình xuất hiện mấy trăm cái đầu lâu màu đen, hai mắt đỏ như tơ máu đang nhìn chằm chằm về phía hắn.

Xung quanh cũng dần dần xuất hiện nhiều tiếng gào thét như âm hồn bất tán, làm người ta phải lạnh sống lưng.

"Giết!" Đúng lúc này, Địa Ma đột nhiên mở miệng, giọng nói lạnh lùng chợt vang lên.

Âm thanh vừa dứt, mấy trăm đầu lâu lập tức lao đến, nhắm ngay lão nhân râu tóc bạc trắng mà cắn xé.

"Răng rắc... răng rắc... răng rắc..." Âm thanh vỡ nát vang lên, bề mặt kim quang lập tức xuất hiện nhiều vết nứt.

Kim quang bao phủ bên trong càng lúc càng mờ nhạt, sau cùng biến mất không dấu vết.

Không có gì ngăn cản, mấy trăm cái đầu lâu cùng với bàn tay màu đen lập tức ập xuống người hắn.

Thoáng cái thân hình của Trần Vũ đã bị ma khí cắn nuốt, hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của Địa Ma.



"Cao nhân sao?" Lúc này khuôn mặt hư ảo của Địa Ma mới trở lại như cũ, cười lạnh nói: "Cuối cùng vẫn c·hết dưới tay..."

Nhưng lời nói còn chưa dứt, ngay trung tâm Táng Tiên Trận lại vang lên một tiếng thở dài.

Ngay sau đó, lấy Táng Tiên Trận làm trung tâm, chung quanh xuất hiện một luồng hấp lực vô cùng mãnh liệt.

Hấp lực xuất hiện, ma khí xung quanh nhanh chóng bị cuốn vào trong, thoáng cái đã hình thành một cột lốc xoáy.

Lốc xoáy đem toàn bộ ma khí ở chung quanh cuốn vào, cùng khoảnh khắc đó Hắc Tháp cũng đang cho hai đầu Hắc Long há miệng.

Nguyên lai luồng hấp lực khổng lồ này xuất phát từ Hắc Tháp, vì vậy Táng Tiên Trận mới trở nên mất cân bằng.

Địa Ma đứng bên ngoài cố gắng khống chế đại cuộc, nhưng không may cho lão, vì mọi chuyện đã theo chiều hướng khác.

Không đến hai mươi tức, ma văn dưới chân Trần Vũ càng lúc càng mờ, càng lúc càng nhạt.

Một màn này để cho Địa Ma không khỏi kinh hãi, hai mắt nheo lại mà nhìn chằm chằm về phía cái người gọi là Quy Nguyên Tử.

Cho tới giờ người này vẫn chưa hề mở mắt dù chỉ một lần, làm cho người ta có cảm giác cao thâm khó lường.

Xem ra, trận pháp mà Địa Ma cực khổ gầy dựng đã không có tác dụng với lão nhân trước mặt.

Điều này khiến Địa Ma có cảm giác như đạp phải cái gai dưới chân, khó chịu vô cùng.

"Táng Tiên Trận của ngươi cũng không tệ lắm." Trần Vũ chậm rãi mở mắt, nhìn Địa Ma mỉm cười như có như không.

Thời điểm lời nói của Trần Vũ vừa dứt cũng là lúc Táng Tiên Trận bị hủy, âm thanh rạn nứt theo đó mà vang lên.

Địa Ma nhất thời c·hết lặng, khuôn mặt trở nên khó coi, vì sự tình diễn ra trước mặt quá mức kinh người.



Ngay từ đầu Địa Ma đã tra xét Trần Vũ năm sáu lần, rõ ràng tên này là người phe chính đạo.

Nhưng?! Nhưng tại sao Trần Vũ lại hấp thu được ma khí, đây là hành động của ma đạo kia mà?

Toàn bộ quá trình lúc nãy, Địa Ma đã thu vào mắt một cách rõ ràng tường tận.

Nên từng hành động của Trần Vũ đều không cách nào thoát khỏi con mắt của Địa Ma.

Bất quá, khi nãy Địa Ma đã thấy cái tên Quy Nguyên Tử kia đang hấp thu ma khí.

Đúng vậy, chính là hấp thu ma khí chứ không phải khắc chế hay xua đuổi như những người khác.

Chính mắt Địa Ma thấy, từng dòng ma khí cứ thế tiến vào lòng bàn tay của Quy Nguyên Tử.

Cho dù Địa Ma khống chế trận pháp thế nào, toàn bộ ma khí tích tụ trong Táng Tiên Trận đều bị cưỡng ép rút lấy.

Điều này làm Địa Ma có chút nói không nên lời, thần sắc càng khó coi vạn phần.

Bản thân là người từng trải, nhưng Địa Ma chưa từng thấy người chính đạo nào có thể làm được như vậy.

Trừ khi người trước mặt không phải chính đạo, mà là thuộc ma đạo như Địa Ma lão.

"Ngươi... ngươi rốt cuộc là người chính đạo hay ma đạo?" Thật lâu sau, Địa Ma mới chậm rãi lên tiếng.

Trần Vũ ngồi đối diện, thấy thần sắc của Địa Ma biến đổi thì không khỏi cảm khái.

Hắn đưa tay lên vuốt lấy chòm râu trắng muốt của mình, tuy nhiên không có mở miệng trà lời mà chỉ mỉm cười nhè nhẹ.

"Đáng tiếc..." Trần Vũ thầm suy nghĩ trong lòng, vì cho tới giờ đối phương vẫn chưa rơi vào cái bẫy mà hắn dựng lên.

Nếu đối phương không chủ động rơi vào cái bẫy của hắn, vậy hắn phải đích thân ép đối phương rơi vào.

Bất quá, toàn bộ quá trình vừa rồi của Trần Vũ và Địa Ma chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Thoáng cái Địa Ma đã kiên định trở lại, nụ cười càng lúc càng âm hiểm, đột nhiên đưa tay chỉ về phía Trần Vũ.

Con ngươi của tu sĩ họ Hoắc đột nhiên phát ra ánh sáng màu đỏ, cấp tốc phóng tới phía trước.

Thấy một màn này, Trần Vũ dừng động tác vuốt râu, tay phải nhẹ vung lên, từ trong tay áo bay ra chín đầu khôi lỗi thú.