Chỉ trong vài hơi thở, thiếu niên tầng chín đang sống sờ sờ liền thiếu đi sức sống, hiện ra xương thịt huyết nhục mơ hồ.
Nhưng quỷ dị là không có một chút máu tươi tràn ra, phảng phất như đây là một cái xác khô vậy.
Trong nháy mắt, da đầu mọi người đều tê dại, hai chân run rẩy, đối mặt lực lượng không biết thì sao không sợ cho được?
Mọi người không nhịn được, bắt đầu lui về sau mấy bước, không ai còn dám tiến lên làm chuyện ngu ngốc nữa.
Tên tu sĩ tầng chín rất nhanh kêu không thành tiếng, huyết nhục trên người liên tục giảm bớt, cuối cùng hóa thành một bộ xương trắng.
Nhưng dưới áp lực này, mọi chuyện còn chưa kết thúc đơn giản như vậy.
Trong ánh mắt không thể tin của mọi người, thi thể tu sĩ này lung la lung lay đứng bật dậy.
Khí tức sợ hãi nhanh chóng áp đảo tâm tình mọi người, khiến ai nấy đều muốn chạy trốn.
"Rắc rắc rắc..."
Thi thể này chậm rãi bước tới, mỗi bước như dẫm nát cõi lòng, khí tức sợ hãi bắt đầu tràn ngập.
Đồng tử mọi người siết chặt lại, sau lưng không ngừng ứa ra mồ hôi lạnh, thậm chí hai chân còn hơi run run.
Bản thân là tu tiên giả, bọn họ tự nhiên không sợ ma cũng chẳng sợ quỷ, nhưng sự tình trước mặt là như thế nào?
Lúc này Tần tiền bối đã lấy lại tinh thần, đứng phía xa dùng Thiên Nhãn Thuật để quan sát.
Trần Vũ không đứng im chờ chết, hắn thi triển Thiên Nhãn Thuật đánh giá bộ xương.
Cùng lúc này, những người thi triển Thiên Nhãn Thuật đều thấy trong bộ xương có rất nhiều điểm sáng nhỏ như hạt cát đang di chuyển.
Nhìn những điểm sáng nhỏ bé trên xương cốt, tâm tình mọi người trở nên trầm xuống, tinh thần đề cao mười hai phần.
"Tiểu Tháp, ngươi có thể nhìn thấy hình ảnh ngoài này không?" Trần Vũ lặng lẽ truyền âm.
"Chủ nhân thấy cái gì thì ta thấy cái đó! Nhưng đáng tiếc, ta không biết bọn chúng là gì cả!" Tiểu Tháp đọc được suy nghĩ của hắn, nó liền nhanh chóng hồi âm.
Mặc dù đã biết trước kết quả, nhưng hắn vẫn thấy thất vọng, dù sao Tiểu Tháp cũng không phải vạn năng, không phải cái gì cũng biết.
Nhưng sự tình trước mắt vẫn chưa vượt qua kiểm soát, hắn sẽ không tính tới chuyện chui vào trong tháp để trốn.
Hoắc tiền bối thi triển Thiên Nhãn Thuật đánh giá bộ xương biết đi một thời gian thì lên tiếng:
"Thi cốt này có vấn đề, các ngươi đừng chạm vào! Lùi về sau giữ khoảng cách cho ta!"
Không cần Hoắc tiền bối nhắc nhở, mọi người cũng nhanh chóng lùi về sau thêm mấy bước.
Chỉ cần thi cốt sắp chạm tới, mọi người sẽ thi triển pháp thuật để giam cầm chứ không tấn công.
Bởi vì người vừa chết kia đã chứng minh một điều, tấn công bình thường đều không có kết quả.
"Đây là loại dị trùng phi thường kỳ quái, chúng có thể thôn phệ huyết nhục của một người trong nháy mắt."
Nói một chút, Đỗ Trạch lại ngừng một lúc để suy tư, hồi lâu mới lên tiếng giải thích tiếp:
"Chính bọn chúng đã thao túng khung xương người chết, ở thời điểm chiến đấu sẽ tìm cách tiếp xúc để leo lên thân thể để thôn phệ huyết nhục."
Nghe tới đây, lông mày Tần tiền bối hơi nhíu lại, nói tiếp: "Trong điển tịch có nhắc tới một loại tương tự, bọn chúng được gọi là Phệ Thi Trùng!"
Hoắc tiền bối hơi gật đầu: "Hơn hết là số lượng của Phệ Thi Trùng rất lớn, có tập tính sống theo bày đàn. Một khi bị kinh động sẽ dẫn đến rất nhiều con khác."
"Cái này..." Một gã tu sĩ tầng tám nghe vậy thì nói không nên lời, không nghĩ trên đời lại có dị trùng quỷ dị như thế.
"Chư vị tiền bối, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào? Có nên tấn công tiêu diệt hay không?" Một tu sĩ khác lên tiếng, đi thẳng vào trọng tâm vấn đề.
Nghe xong, mọi người đều quay đầu nhìn sang ba vị Trúc Cơ, ánh mắt tràn đầy sự chờ mong.
"Trước mắt đừng nên vọng động, thi triển thuật cầm chân là được rồi! Gây ra động tĩnh quá lớn sẽ kéo theo yêu thú khác, rời đi mới là thượng sách!"
Hoắc tiền bối suy đi tính lại, nhìn ra lợi và hại trong vấn đề này, dứt khoát chọn cách rời khỏi.
Những người khác nghe vậy thì gật đầu, không ai dám lên tiếng phải đối, bằng không tự mình ở lại chờ chết.
"Tốt!" Tần tiền bối không ý kiến, một bên vỗ vào túi trữ vật lấy ra một tấm Lưu Sa Phù.
Chỉ thấy Tần tiền bối nhẹ lẩm bẩm vài câu, phù văn trên Lưu Sa Phù bắt đầu phát sáng, sau đó bay đến dưới chân thi cốt.
Thời điểm Lưu Sa Phù vừa chạm đến mặt đất, mặt đất lập tức biến thành bùn nhão, đem thi cốt nuốt vào trong.
"Đi!" Hoắc tiền bối gật đầu, hướng mọi người ra hiệu, nhanh chóng tiến về phía trước.
Bốn mươi người cứ thế mà rời khỏi, trên đường không ngừng để ý xung quanh cùng đồng bạn bên cạnh mình.
Đội ngũ đi chừng nửa canh giờ thì tìm thấy một cái hang động do thiên nhiên tạo thành.
Hang động này không lớn lắm, sâu chừng hai mươi thước, rộng hơn ba mươi thước, thừa sức chứa 40 người.
Đặc biệt là hang động này cách Bạch Cốt Thụ một đoạn khá xa, đoán chừng bọn chúng không cách nào bò đến được.
"Tốt rồi! Tối nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi tại chỗ này."
Tần tiền bối nói xong liền lấy ra một cái trận bàn rồi đi xung quanh bố trí, đem miệng hang phong bế lại.
Trận bàn của Tần tiền bối nhanh chóng đem âm sát chi khí cùng ma khí hút ra khỏi hang động.
Không đến một khắc, trong hang động đã trở nên sạch sẽ, mọi người thấy thế liền thu lại linh phù.
Lúc này mọi người mới nới lỏng tâm tình, bất quá có người đột nhiên lên tiếng: "Hình như ta thấy có gì đó thiếu thiếu?!"
"Có chuyện gì sao?!" Một người đứng bên cạnh nhíu mày nghi hoặc.
Những người khác cũng hướng ánh mắt nhìn sang, trong lòng tràn đầy khó hiểu, tuy nhiên bàn tay đã nắm chặt pháp khí.
"Ngươi có để ý không? Dường như số người trong nhóm lại ít đi một chút!" Người đó có chút run rẩy, ánh mắt thoáng nhìn lại chung quanh.
"Ít lại là đúng rồi!" Gã tu sĩ tầng chín lắc đầu cười khổ, nghĩ tới chuyện vào đây đã mất đi 3 người thì thở dài một hơi.
Nhưng ánh mắt tức thời trừng lớn, bởi vì hắn mới đếm qua, trong hang động chỉ có 38 người.
Những người khác hít sâu một hơi, bầu không khí lại trở nên trầm xuống, im ắng đến đáng sợ.
Bây giờ đám Phệ Thi Trùng không còn là gánh nặng, chỉ là tại sao hai người kia lại đột nhiên biến mất?
Mặc dù gặp phải sự tình không thể lý giải, nhưng đội ngũ vẫn tiếp tục tiến về phía trước, như vậy mới mong tìm được sinh cơ.
"Các ngươi nghỉ ngơi một buổi đi, bên ngoài có trận pháp bảo vệ nên tuyệt đối an toàn." Tần tiền bối không có bất kỳ biểu hiện nào, tùy ý nhắc nhở một câu rồi rơi vào nhập định.
Trong lúc nghỉ ngơi, một gã tu sĩ tầng tám đột nhiên hướng ngón tay lên vách đá, run rẩy nói:
"Các... các ngươi nhìn trên vách đá kìa?"
"Vách đá?"
Có người không hiểu, đưa mắt nhìn theo ngón tay của gã tu sĩ kia liền thấy tại một nơi khuất trong bóng tối.
Nơi đó có bốn chữ "bọn chúng đến rồi", mà mấy chữ này không phải màu đen, mà là màu đỏ tươi.
"Bọn chúng đến rồi? Đây là có ý gì?" Hoắc tiền bối nhướng mày, đứng dậy bước tới vách đá dò xét.
Hoắc tiền bối đưa ngón tay quẹt lên vách đá sau đó trầm tư suy nghĩ, hồi lâu mới lên tiếng:
"Đây là máu? Nhưng dường như được viết từ rất lâu về trước! Chẳng lẽ đội ngũ trước kia đã đụng phải cái gì rồi sao?"
Lời của Hoắc tiền bối lắng xuống, mọi người im lặng không nói, một mực tràn đầy cảnh giác.