Thiên Đạo Phi Tiên

Chương 129: Khủng Bố Sống Lại




Bọn họ liếc mắt nhìn nhau rồi lùi về phía sau hai bước, lặng lẽ lấy phù bảo chuẩn bị chiến đấu.

Bất quá, không biết có phải hoa mắt hay không, cái bóng kia vậy mà thoát khỏi thần thức của ba người bọn hắn.

Tần tiền bối nhíu mày, thì thào lẩm bẩm: "Có chút kỳ lạ! Tại sao thoáng đó mà đã không thấy đâu rồi?"

"Chuyện này..." Hoắc tiền bối không biết nên trả lời thế nào, nhưng nội tâm lạnh lẽo không thôi.

Đỗ Trạch không có trả lời, hắn cau mày nhìn về phía trước, hồi lâu nhẹ lắc đầu một cái.

Đứng phía cuối đội ngũ, thấy Đỗ Trạch có phù bảo trong tay, Trần Vũ không khỏi kiêng dè.

Người đoạt xá Đỗ Trạch không phải tu sĩ tầm thường, ngoài kinh nghiệm dày đặc thì đối phương còn rất nhiều pháp khí.

Nói không chừng hắn ta còn mấy chục tấm phù bảo trong túi, chính vì vậy hắn phải ẩn nhẫn.

"Không nên chậm trễ, chúng ta phải tiếp tục lên đường, bằng không sẽ có thêm thương vong." Hoắc tiền bối thở ra một hơi, dẫn đầu đội ngũ tiến về phía trước.

"A!"

Đúng lúc này, một gã tu sĩ tầng chín đột nhiên kinh hãi, vẻ mặt trở nên khó coi vô cùng.

Những người khác đồng loạt đưa mắt nhìn lại, hiển nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Có chuyện gì sao?" Tần tiền bối nghi hoặc lên tiếng, thanh âm vô cùng trầm ổn.

"Đồng... đồng bạn bên cạnh vãn bối... vừa... vừa mới biến mất..." Tu sĩ tầng chín kia lắp ba lắp bắp lên tiếng, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.

Người khác nghe vậy thì trầm xuống, lặng lẽ đếm lại nhân số, khi nãy có 42 người, nhưng bây giờ chỉ còn 41.

Thấy chuyện này quá mức quỷ dị, thần sắc mọi người trở nên khó coi vạn phần, thập phần đề cao cảnh giác với xung quanh.

Bọn họ không dám nghĩ một người to lớn cứ thế mà biến mất, chuyện này đã để lại bóng ma không nhỏ.

"Chư vị tiền bối, có khi nào người kia sợ quá nên bỏ trốn rồi không?" Có người nhịn không được liền hướng ba vị Trúc Cơ dò hỏi.

Bởi vì trong nhóm chỉ có ba người có thần thức, cho nên đối phương phải là người rõ ràng hơn ai hết.

"Tuyệt đối không có khả năng!"
— QUẢNG CÁO —

Hoắc tiền bối cùng Tần tiền bối đồng loạt lắc đầu, thì thào nói:

"Dưới thần thức của ba người chúng ta, người kia làm sao biến mất không chút dấu vết được chứ?"

Nghe tới đây, Đỗ Trạch liếc mắt nhìn về một phía, chậm rãi lên tiếng:

"Tần huynh nói không sai! Huống hồ, hiện tại đang trong tình cảnh nguy hiểm, ai sẽ nguyện ý tách khỏi nhóm? Đổi lại là ngươi, ngươi sẽ rời khỏi hay sao?"

"Cái này..." Gã tu sĩ vừa mới lên tiếng im lặng không nói, ánh mắt lần nữa nhìn ra xung quanh, thần sắc vô cùng ảm đạm.

Thấy biểu hiện của ba người dẫn đầu, Trần Vũ không biết nên nói thế nào, nhưng việc này quá tà môn.

Một người to lớn như thế, nhưng nói biến mất liền biến mất, không để lại chút dấu vết nào, cái này quá mức khoa trương rồi.

"Nhanh chóng lên đường, phải tìm chỗ thích hợp để trú ẩn, đến lúc đó bàn kế sách cũng không muộn."

Hoắc tiền bối bước về phía trước hai bước, đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, gằn giọng nhắc nhở:

"Phải chú ý những người xung quanh, tuyệt đối không được để chuyện tương tự xảy ra."

Không ai lên tiếng trả lời, nhưng bọn họ đều gật đầu đáp ứng, trên đường hết sức cẩn thận.

Dọc đường đi, Trần Vũ có cảm giác như bị ai đó theo dõi, những người khác cũng có cảm giác tương tự.

Lâu lâu Trần Vũ thấy một ít cặp mắt đỏ tươi đang nhìn về phía mình, chỉ là tại nơi của hắn quá đông nên chúng mới không động thủ.

Từng cơn gió lạnh lẽo mang theo âm hàn chi khí thổi qua, từng đống bạch cốt khô lâu dần dần xuất hiện.

Tuy quang tráo bảo vệ bên ngoài có tác dụng che chở, nhưng cũng không tránh khỏi cảm giác ớn lạnh trong người.

Trong lúc di chuyển, Hoắc tiền bối đột nhiên ra hiệu dừng bước, mọi người dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía trước.

Nhìn một tràng trước mặt, mọi người nhịn không được hít sâu một hơi, cảm giác sợ hãi trước đây lại xuất hiện lần nữa.

Mà nguyên nhân khiến toàn bộ đội ngũ phải sợ hãi như vậy, là vì trước mặt bọn họ có một cái thi thể không đầu.

Phần đầu đã bị cái gì đó cắn rơi một bên, còn y phục cùng xương cốt lại xuất hiện vô số vết cào.
— QUẢNG CÁO —

Tựa như người này đã bị quái vật nào đó cắn xé, trước khi chết vô cùng thống khổ.

Mà càng làm người ta kinh hãi là toàn bộ huyết nhục cùng da thịt trên thi thể đã biến mất, để lộ xương trắng bên trong.

Bất quá, trên mặt đất vẫn còn đọng lại một ít máu tươi cùng nội tạng bị rơi ra ngoài.

Nhìn tràng cảnh đầy máu me này, có người kìm không được mà nôn ọe, thần sắc vô cùng khó coi.

Một vị tu sĩ tầng chín bước tới ngồi xuống, dùng đầu ngón tay quẹt qua vết máu trên mặt đất, trầm tư suy nghĩ.

"Người này chết cách đây không lâu, lẽ nào là..."

Vị tu sĩ tầng chín này nói được một nửa thì im bặt, dồn ánh mắt sang người bên cạnh.

Mà lúc này, sắc mặt người kia đã trắng bệch, bời vì y vẫn nhận ra thi thể trước mặt mình.

Đây chẳng phải người đồng bạn đi bên cạnh hắn hay sao?

Y phục này, dáng dấp này, cái túi trữ vật này, tất cả đều không thể sai được.

Cùng lúc, một luồng sương vụ từ sâu trong sơn mạch nhè nhẹ thổi ra, làm mọi người không khỏi rùng mình.

"Răng rắc... răng rắc..."

Đúng lúc này, thi thể không đầu kia đột nhiên cử động, tựa như ma quỷ điều khiển, bắt đầu chậm rãi đứng dậy.

"Có... có quỷ..."

Thấy một màn này, vị tu sĩ đang ngồi kiểm tra vết máu kia té nhào xuống đất, khuôn mặt không còn một giọt máu.

Những người khác đồng loạt lui về phía sau, sắc mặt âm trầm đến cực điểm, tựa như đang gặp đại địch.

Trần Vũ đồng dạng cũng thấy một màn quỷ dị này, hắn có chút chết lặng, rốt cuộc không biết lần vào bí cảnh này là đúng hay sai nữa?

Có điều hắn không còn cơ hội để lựa chọn, một khi đã vào thì hai tháng sau mới có thể ra ngoài.

Nếu như chết trong đây, vậy không cần nghĩ nữa, mọi thứ liền chấm dứt ngay lập tức.

Tần tiền bối cũng không khá hơn bao nhiêu, tâm tình trở nên lạnh lẽo, tựa như rơi vào hố băng vạn trượng.
— QUẢNG CÁO —


Thành thật mà nói, quang cảnh nơi đây cộng thêm một màn vừa rồi đủ chấn nhiếp tất cả mọi người.

"Ta không tin nơi đây có quỷ! Để ta lên!"

Một gã tu sĩ tầng chín cười híp mắt, tiến về phía thi thể không đầu, hai tay bắt quyết, điều khiển phi kiếm tấn công.

"Ong ong... oành..."

Tiếng va chạm vang lên, thi thể không đầu kia liền bị đâm thủng thành tổ ong, sau đó ngã xuống mặt đất một cách nặng nề.

"Hừ! Ta biết ngay mà, chỉ toàn mấy trò giả thần giả quỷ để dọa người!" Gã tu sĩ tầng chín kia nhếch miệng khinh thường, xoay lưng thu hồi phi kiếm.

Chỉ là thời điểm người này vừa mới xoay người, thi thể không đầu lại thình lình đứng dậy.

Dùng tốc độ cực nhanh lao tới, bàn tay bạch cốt xuyên thẳng qua quang tráo, nắm chặt lấy cánh tay người kia.

"..." Gã tu sĩ vừa rồi như chết lặng, khóe miệng không ngừng co giật, kinh hãi vun kiếm về phía thi thể.

Một kiếm này mang theo lực lượng rất lớn, lập tức chém thi thể kia thành bốn khối thịt vụn.

Lần này thi thể không có đứng dậy nữa, mà vĩnh viễn nằm xuống mặt đất lạnh lẽo.

"Nguyên lai chỉ là thủ đoạn tà môn, cũng không có gì đáng ng..."

Người kia còn chưa nói hết câu đã thấy vẻ mặt của hắn đột nhiên vặn vẹo, thần sắc hết sức thống khổ.

Một màn này để mọi người kinh hãi không thôi, ai nấy đều vội vàng lùi về sau để giữ khoảng cách an toàn.

"A a a!"

Người nọ phát ra tiếng kêu vô cùng thê lương, trong ánh mắt của mọi người, chỉ thấy huyết nhục của người này đang nhanh chóng biến mất.