Thiên Đạo Hữu Khuyết

Chương 185: Chửi thề một tiếng a!




Không nghĩ tới hắn giả làm danh sư lâu như vậy làm cho tất cả mọi người đều tin là thật, vậy mà. . . lại chỉ vì một kiến thức cơ bản như thế mà té ngã.   

             Sớm biết Thiên Huyền vương quốc không có Độc Sư, hắn cũng sẽ không rỗi hơi đến mức nói ra chuyện này a!  

             Mặc dù thư viện có không ít thư tịch liên quan tới độc, nhưng cũng chỉ là khâu thu mua và sử dụng. Hnơn nữa, Thiên Huyền vương quốc không có ghề nghiệp Độc Sư, vì vậy loại thư tịch này cũng chỉ ghi lại một chút thuộc tính của độc dược cùng với cách vận dụng độc cơ bản. Cũng giống như Tàng thư khố của luyện đan sư công hội học đồ chỉ lưu trữ thư tịch nhập môn, những ghi chép liên quan tới loại hình nghề nghiệp Độc Sư có cấp bậc cao hơn cũng không có gì. Cho nên, coi như hiện tại tìm người tới chỉ sợ cũng hoàn toàn không biết gì cả.  

             Khó trách ánh mắt đám người Lưu Lăng nhìn hắn càng ngày càng không đúng, hóa ra là vì như vậy.  

             Mặc dù hắn có chút buồn bực vì bị lộ tẩy, nhưng Trương Huyền cũng biết mũi tên bắn đi không quay đầu lại được. Bây giờ mới nói không thể chữa trị thì đã muộn. Đến lúc đó, không cần Thẩm Truy bệ hạ xuất thủ, mấy danh sư này sẽ đánh mình thành đầu heo trước tiên.  

             Nghĩ thông suốt những điềuc này, Trương Huyền cũng không còn bối rối. Hắn hơi ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra vẻ tang thương như người đang hồi ức chuyện cũ, đa sầu đa cảm cảm.  

             - Chuyện này là sơ sót của ta. Cứ tưởng rằng đây vẫn là địa phương mấy năm trước ta từng ở lại…  

             Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng hắn thực sự quên mất đây là Thiên Huyền vương quốc nên mới lỡ lời như vậy.   

             ". . ."  

             Nhìn thấy bộ dáng của hắn lúc này, trong đầu mấy người Lưu Lăng, Trịnh Phi đều xuất hiện dấu chấm hỏi.  

             Có thể có Độc Sư, nói rõ Vương quốc hắn từng đến ít nhất là nhất đẳng. Tuy nhiên, bọn hắn đều đi qua các Vương quốc nhất đẳng lân cận nhưng chưa từng nghe qua cái tên Dương Huyền này, cũng không có người tương tự a…  

             - Các ngươi có biết loại nước thuốc này được phối chế từ độc dược gì không? Nếu không còn cách nào thì bây giờ đành điều chế một lọ, cứu người là quan trọng.  

             Thấy mọi người quả nhiên bị dời đi lực chú ý, Trương Huyền âm thầm thở ra một hơi, nhìn về tam sư trước mặt.   

             Đối mặt với Thẩm Hồng đã rơi vào trạng thái nửa chết nửa sống, hắn cũng thực sự không nghĩ ra biện pháp gì, chỉ có thể trước tiên để cho đối phương khôi phục một chút tỉnh táo, đánh ra quyền pháp.  

             Nếu không cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ không cần tìm cách cứu chữa, hắn đã xuống lỗ trước rồi.  

             - Điều chế một lọ?   

             Lưu Lăng lắc đầu:   

             - Xem ra Dương sư hoàn toàn không hiểu nhiều về Độc Sư. Nói thật, phương thuốc điều chế loại nước thuốc này rất đơn giản, hết thảy gồm mười loại độc dược, ngay cả ta cũng có thể chiết xuất. Nhưng đáng nói là việc giữ cho tất cả độc dược ở trạng thái cân bằng, không có tác dụng phụ, còn có thể tăng lên tinh khí thần, chính là thủ đoạn của Độc Sư. Nếu như không có bản lĩnh này, cho dù biết công thức cũng vô dụng!  

             Phối trí độc dược cũng giống như luyện chế đan dược, bất kể là thủ pháp hay là liều thuốc, chỉ cần sai một li là sẽ đi một dặm, dẫn đến kết quả hoàn toàn khác biệt.  

             Chính vì vậy, Độc Sư mặc dù bị tiếng xấu vang xa, nhưng vẫn có thể truyền thừa không đứt, trở thành tồn tại khiến không ít người kiêng kỵ.  

             Thậm chí có một vài đại thế lực chuyên môn thuê họ xử lý một vài sự tình bản thân không tiện xuất thủ.  

             - Biết phương pháp cũng không điều chế được? - Trương Huyền nhìn thoáng qua:   

             - Như vậy đi, ngươi viết đơn thuốc ra giấy, sau đó đi chuẩn bị những vật này tới đây rồi nói tiếp.   

             - Được! Nếu Dương sư nhất định muốn vậy, ta cũng không có biện pháp.  

             Lưu Lăng không nói nhiều, quay đi sai người mang giấy bút tới, rất nhanh viết xuống.  

             Trương Huyền nhìn sang.  

             Cỏ độc đinh, độc rắn Bạch Trúc, Chí Tử hoa, máu cóc đen…  

             Ròng rã mười loại, tất cả đều là vật kịch độc, lấy ra bất kỳ một thứ gì trong đống này đều có thể trực tiếp độc chết Thông Huyền cảnh cường giả, chớ nói chi là những người khác.  

             Mỗi một loại đều là kịch độc, mười loại thông qua tỉ lệ đặc thù phối hợp với nhau lại có thể trở thành vật đại bổ. Không thể không nói, thủ đoạn của Độc Sư thực sự rất thần kỳ.  

             Những vật này dù Vương cung không có, nhưng tìm ra cũng không khó khăn. Rất nhanh sau đó, toàn bộ được đặt trước mặt mọi người, mỗi một loại đều mang nhan sắc làm người sợ hãi. Chỉ cần liếc nhìn một cái cũng đủ để cho người ta sinh ra hoảng sợ từ sâu trong nội tâm.  

             - Tìm tới những vật này thì có ích lợi gì? Không có Độc Sư phối chế, đây chính là vật kịch độc, đối với cứu người không có một chút tác dụng nào. . .  

             Trong lòng nghi hoặc, Trịnh Phi không nhịn được mở miệng hỏi.  

             Tìm những vật này đã làm trễ không ít thời gian. Giờ phút này Thẩm Hồng rõ ràng đã không kiên trì nổi. Mời ngươi tới xem có biện pháp híu hắn đột phá tu vi, kéo dài sinh mệnh hay không, ngươi lại giày vò những cái này làm gì? Không phải lãng phí thời gian sao?  

             - Đúng vậy a, tình huống của Thẩm Hồng đúng là không tốt lắm. Nếu thực sự không được, chúng ta hợp lực nghĩ biện pháp khác. Dược dịch của Độc Sư mặc dù là biện pháp tốt nhất hiện nay giúp người khôi phục nhất định tinh lực trong thời gian ngắn. Nhưng nếu như không thể phối chế thành công cũng chỉ uổng phí mà thôi!   

             Trang Hiền cũng không nhìn nổi nữa.  

             Hắn nhận ân huệ của Dương sư, lẽ ra không nên nghi ngờ đối phương. Nhưng hắn thấy những việc mà đối phương làm đều là vô ích, việc cấp bách bây giờ là nghĩ biện pháp để Thẩm Hồng đột phá, chứ không phải những thứ này.  

             - Các ngươi cũng đã nói dược dịch hữu dụng. Đã như vậy, chỉ cần chế ra độc dược kia là được. Dù sao đã biết phối phương và có độc dược cần thiết ở đây, cần gì nhất định phải có Độc Sư? Chẳng lẽ không có Độc Sư thì nhất định không có biện pháp cứu người?  

             Cắt ngang lời của hắn, Trương Huyền cười nhạt một tiếng.  

             - Nhưng mà. . . Chúng ta đều không hiểu rõ về những thứ kịch độc này. . . - Trang Hiền sốt ruột:   

             - Một khi không cẩn thận sẽ trở thành độc chết người ngay lập tức, không có đường quay đầu. . .  

             - Được rồi, không hiểu rõ có thể học tập, không biết phối chế có thể thử xem. Các ngươi không cần phiền toái như vậy!  

             Trương Huyền phất nhẹ tay áo.  

             - Học tập?  

             - Thử xem?  

             Thẩm Truy bệ hạ và đám người Lưu Lăng đồng thời lảo đảo, kém chút nữa lăn đùng ra ngất.   

             Đại ca, đến Độc Sư là cái gì ngươi còn không biết, làm thế nào học tập?  

             Nhất thời ôm chân phật cũng không phải vậy vuốt ve như đi!  

             Trên thế giới này, bất kỳ một nghề nghiệp nào đều cần sư phụ hướng dẫn, dạy dỗ, vất vả mấy năm không ngừng nghiên cứu mới có thể có thành tựu. Ngươi ngược lại tốt, mở miệng đòi trực tiếp học tập, học cọng lông a!  

             Nói đùa cái gì!  

             Độc Sư mặc dù là hạ cửu lưu nghề nghiệp, nhưng cũng không phải là bởi vì dễ dàng học tập, mà là nghề nghiệp bị người đời khinh thường mới có thanh danh không tốt như vậy. Xem xét cẩn thận, độ khó khi học tập cũng không hề thua kém luyện đan mảy may.  

             Bởi vì Độc sư phải có hiểu biết cực sâu đối với mỗi một dạng kịch độc mới được, nếu không, cũng không phải là phối chế độc dược, mà là tự sát.  

             Cho nên, mỗi Độc Sư chân chính đều cần học tập không biết bao nhiêu năm… Ngươi ngược lại tốt, hiện tại học tập. . .  

             Thật sự chờ ngươi học xong, ta sợ Thẩm Hồng không những chết rồi, mà cỏ cũng đã xanh um… Còn cứu cái rắm a!  

             Mấy người choáng váng đầu óc, mà Thẩm Hồng nằm ở trên giường đã nước mắt ào ào, suýt chút nữa khóc lên.  

             Mẹ nó, ta đến cùng trêu ai ghẹo ai a?  

             Ta chỉ muốn sống lâu thêm mấy năm để thủ hộ Thiên Huyền vương quốc mà thôi. . . Hết thuốc mê lại đến độc dược. Cùng lắm thì ta chết ngay bây giờ để đỡ bị ăn hành cho xong a!   

             Van cầu ngươi, đừng giày vò ta. . .  

             - Dương sư, Độc Sư không phải trò đùa, tốt nhất đừng thử loạn. . .  

             Lưu Lăng cũng không nhịn được nữa, mở miệng khuyên can.  

             Nếu ngươi không có giải pháp thì cứ nhận là mình bất lực a, ngươi hết đòi thuốc mê lại đến độc dược là muốn làm gì?  

             Ngươi cho rằng những thuốc độc này thật sự dễ dàng pha chế sao?  

             Nếu thực sự đơn giản như vậy, Độc Sư cũng đã không trở thành tồn tại khủng bố khiến vô số người kiêng kị như vậy.  

             - Ta biết không phải là trò đùa, cho nên các ngươi chờ một chút để ta học tập…  

             Trương Huyền rất nghiêm túc gật đầu.  

             - Học tập. . . Một chút?  

             Em gái ngươi!  

             Ba vị danh sư kém chút ngã sấp xuống đất.  

             - Được, chúng ta nhìn xem ngươi học tập như thế nào. . .  

             Lưu Lăng hất ống tay áo lên.  

             Trước đó còn cảm thấy vị Dương sư này học thức uyên bác, mặc dù thủ đoạn để cho người ta đột phá không thể tưởng tượng nổi, nhưng lại chính là nhằm đúng yếu điểm, khiến cho người ta chấn kinh. Vậy mà lần này hắn suy nghĩ cái gì? Muốn hiện tại học tập Độc sư điều phối dược vật. . .  

             Chửi thề một tiếng a!  

             Ngươi trâu bò như vậy sao không lên trời luôn đi?  

             Ta đã gặp không ít danh sư, thậm chí tam tinh danh sư cũng đã từng được vinh hạnh gặp qua. Nhưng ta chưa từng nghe nói có người nào hoàn toàn không biết một nghề nghiệp lại có thể học tập nhất thanh nhị sở trong một thời gian ngắn a.   

             - Hừ!  

             Giống như Lưu sư, Trịnh Phi mặc dù không nói thẳng trước mặt, nhưng sắc mặt đã trở nên rất khó coi rồi. Rõ ràng hắn cũng không hài lòng với hành động của Trương Huyền.  

             Độc Sư là cái gì?  

             Một chức nghiệp nổi danh bên trong cửu lưu nghề nghiệp một chức nghiệp. Nếu ngươi có thể học được trong một thời gian ngắn thì đâu còn đáng giá như vậy.   

             - Ừm? Không phải hắn nói muốn học một chút sao? Đang làm cái gì vậy?  

             Ba vị danh sư giận không chỗ phát tiết, Thẩm Truy bệ hạ một bên cũng á khẩu nhìn về phía Dương sư trước mắt. Càng nhìn càng thấy kỳ quái.  

             Vị Dương sư này không phải nói muốn học tập sao?  

             Làm sao đứng bất động tại chỗ, hơn nữa còn nhắm mắt lại làm gì?  

             Đại ca, dù muốn học tập cũng phải có thành ý chút a… tìm vài cuốn sách nhìn xem, hoặc là tìm người nghe ngóng, hỏi thăm một ít chuyện đi. Mặc dù làm như vậy cũng không có tác dụng gì, nhưng cũng coi như tôn trọng nghề nghiệp Độc Sư một chút a. . .  

             Vậy mà ngươi đứng đực mặt tại chỗ, nhắm chặt mắt như ngủ gật là làm cái quỷ gì?   

             - Lưu sư, ngươi xem. . .  

             Trang Hiền cũng nhận ra không thích hợp, nhịn không được nói.  

             - Ngủ gật?  


             Không phải ngươi nói muốn học tập nghề nghiệp Độc Sư, phối chế dược vật sao?  

             Đứng bất động tại chỗ, độc dược cũng không nhìn, mấu chốt còn. . . nhắm mắt lại… Con bà nó, đến cùng đang làm cái gì?  

             Gặp qua kỳ hoa, chưa từng thấy kỳ hoa như này.  

             Ba vị danh sư chỉ cảm thấy đầu sắp nổ tung, tất cả đều phát điên rồi.