Thiên Đạo Hữu Khuyết

Chương 129: Ta đi xem một chút đã!




Cửa hàng Thiên Vũ vẫn náo nhiệt giống như trước đây, dòng người cuồn cuộn, khắp nơi đều là người. Trương Huyền chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi vào.   

             - Lão gia, nơi làm việc của Lăng đại nhân ở ngay trước mặt...  

             Sau khi đi một hồi, Tôn Cường chỉ về phía trước.  

             Trương Huyền ngẩng đầu, quả nhiên thấy một cái đại sảnh được trang hoàng lộng lẫy xuất hiện ở trước mắt. Trước cửa có hai sư tử bằng đá ngọc bích xanh, uy vũ cao to, tràn ngập uy nghiêm.  

             Đặc biệt là một đôi mắt của chúng, đen nhánh có thần, vô cùng sống động, khiến người nhìn vào liền cảm thấy sợ hãi, khiếp đảm.  

             - Nghe nói đôi sư tử đá này được làm từ “Đề Nam Thanh Ngọc”, do Lăng đại nhân đặc biệt mời thợ thủ công Lục Mạt luyện chế. Đây là loại ngọc xanh tốt nhất Thiên Huyền Vương quốc! Hơn nữa lại được Lục Mạt thợ thủ công chạm trổ, chỉ riêng một con đã có giá trị mấy triệu kim tệ.  

             Hai mắt Tôn Cường phát sáng.  

             Rất nhiều người giàu có thường đặt những vật có giá trị ở trước cửa, để thể hiện sự giàu có và uy tín của họ. Đồng thời, nó còn là biểu tượng tốt lành để thu hút tài lộc vào nhà. Xem ra vị Lăng Thiên Vũ này cũng không ngoại lệ.   

             - Mấy trăm vạn? - Trương Huyền âm thầm tặc lưỡi.   

             Trước đây hắn có trăm vạn kim tệ đã cảm thấy không ít, nghĩ rằng bản thân có thể trở thành phú hào một phương. Bây giờ nghe nói như thế hắn mới biết, so sánh cùng người giàu có thực sự, chút tiền này của hắn chẳng khác nào ăn mày so với đại gia.  

             - Lão gia có muốn ta đi tìm Lăng đại nhân, nói với hắn ngươi đã đến, để hắn ra nghênh tiếp hay không? - Tôn Cường nhìn sang.   

             Ở trong mắt hắn, Lăng Thiên Vũ đại nhân tuy rằng phú khả địch quốc, nhưng so địa vị với Danh sư thì còn kém rất xa.   

             Danh sư là nhân vật cao quý đến mức cả Thẩm Truy bệ hạ cũng không dám đắc tội. Dù Lăng Thiên Vũ có nhiều tiền hơn nữa cũng chỉ là một thương nhân mà thôi.   

             - Không cần! - Trương Huyền vung vung tay:   

             - Ta đi xem một chút đã!  

             Hắn chậm rãi tiến về phía hai con sư tử đá cao to trước mặt, đưa tay sờ lên.   

             Vừa chạm tay liền cảm thấy trơn mát, làm cho người ta một cảm giác cực kỳ thoải mái. Không cần nhìn cũng biết đây tuyệt đối là thanh ngọc tốt nhất.  

             Ngón tay hắn vừa chạm vào liền thu lại. Trương Huyền nhìn hai bên phải trái một vòng, chạm vào các đồ vật xung quanh. Sau một lúc lâu, hắn chắp tay sau lưng, chầm chậm đi về phía trước.   

             Thấy vị lão gia này của mình hết nhìn đông lại ngó tây, như một kẻ nhà quê chưa từng va chạm xã hội, Tôn Cường vô cùng nghi hoặc.   

             - Sang bên kia ngồi đi! - Không để ý tới ánh mắt kỳ quái của đối phương, Trương Huyền cười nhạt.   

             Chợ Thiên Vũ có rất nhiều điểm dừng chân để người nghỉ ngơi. Cách nơi này không xa có một quán trà. Trương Huyền đi đến, gọi một ấm nước trà.  

             Tôn Cường đứng ở một bên, như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.   

             Vị lão gia này nói muốn tới tìm Lăng đại nhân, kết quả đến nơi lại không đi vào, cũng không cho mình đi liên lạc. Bây giờ lại ngồi ở đây uống trà? Muốn làm gì?   

             Có phải ngươi đang cảm thấy kỳ lạ, tại sao ta không tiến vào cửa hàng gặp vị Lăng đại nhân mà ngươi nói hay không? - Nhìn ra ý nghĩ của hắn, Trương Huyền nở nụ cười nhạt nói.   

             - Thuộc hạ không dám phỏng đoán tâm tư của lão gia! - Tuy rằng thực sự muốn hỏi như thế, nhưng Tôn Cường không dám nói ra.   

             - Không cần lo lắng, cứ nóira suy nghĩ của ngươi là được! - Biết đối phương bị áp lực, không dám nói linh tinh trước mặt Danh sư, Trương Huyền nói.   

             - Ta... Chỉ là ta cảm thấy kỳ quái... Lão gia là Danh sư muốn gặp Lăng đại nhân, hắn chắc chắn sẽ không từ chối... - Tôn Cường không nhịn được nói.   

             - Biết được thân phận của ta, dĩ nhiên hắn sẽ không từ chối, cũng không dám từ chối. Nhưng ngươi có tin... dù ta không nói ra thân phận, cũng có thể làm cho hắn tự thân ra đây gặp ta? - Trương Huyền hờ hững nói.   

             Đùa giỡn! Hắn là Danh sư, sao có thể đích thân đi gặp một thương nhân, chẳng phải quá hạ thấp thân phận sao?   

             Chỉ có làm cho đối phương đuổi tới đây, đồng thời thông qua suy đoán xác nhận thân phận của chính mình, mới có thể tạo được hiệu quả chấn nhiếp.   

             - Không nói ra thân phận? - Tôn Cường không thể tin được:   

             - Chuyện này không thể nào! Lăng đại nhân tuy chỉ là thương nhân, nhưng có thể mở cửa hàng lớn như vậy ở đây, chắc chắn phía sau cũng có bối cảnh. Dù cho một ít vương công đại thần muốn gặp hắn, cũng chưa chắc có thể. Ngươi không nói ra thân phận của mình, làm sao có thể khiến hắn sẽ tới gặp?  

             Lăng Thiên Vũ có thể tại Vương thành tấc đất tấc vàng mở cửa hàng lớn như vậy, sau lưng tất nhiên có vương thất hậu thuẫn. Người như thế cho dù chỉ là một thương nhân, cũng không thể khinh thường.   

             Nếu như nói ra thân phận Danh sư của hắn, nhất định đối phương sẽ chạy tới. Nếu không nói... làm sao có khả năng khiến đối phương đi ra? Đường đường Lăng đại nhân nếu rảnh rỗi như vậy, làm sao có thể buôn bán thành công như vậy!  

             Tôn Cường mặc dù cũng mở cửa hàng làm ăn tại thương thành, nhưng hắn biết, chỉ dựa vào mặt mũi của hắn, bất luận làm gì cũng không thể để vị đại nhân này nhìn qua một lần.   

             - Ha ha! - Nhẹ nhàng nở nụ cười, Trương Huyền nâng chén trà lên, cử chỉ tao nhã:   

             - Nếu ngươi đã không tin, vậy ngày hôm nay lão gia sẽ khiến hắn ngoan ngoãn đến đây. Tuy nhiên, ta dặn dò ngươi làm cái gì, thì ngươi hãy làm cái đó, tuyệt đối không được làm trái!  

             - Rõ! - Thấy lão gia tự tin như thế, tuy rằng trong lòng Tôn Cường vô cùng nghi hoặc, nhưng vẫn không nhịn được gật đầu đáp ứng.   

             - Tốt lắm! Bây giờ ngươi hãy đi đập vỡ đầu con sư tử đá bên trái xuống cho ta! - Trương Huyền nói.   

             - Cái gì? - Tôn Cường lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngất đi.   

             Hắn vốn tưởng rằng lão gia sẽ nghĩ ra biện pháp lợi hại gì, kết quả... chính là biện pháp này?  

             Nếu hắn thật sự chạy tới đập vỡ đầu sư tử đá giá trị mấy triệu mà Lăng đại nhân coi như bảo bối này, chắc chắn đầu của mình cũng được chuyển nhà!   

             - Lão gia, ta còn không muốn chết... - Tôn Cường sắp khóc.   

             - Có ta ở đây, muốn chết đâu có dễ dàng như vậy. Ngươi yên tâm đi! - Trương Huyền xua tay.   

             - ... - Môi Tôn Cường co giật.   

             Muốn chết xác thực không dễ dàng, bởi vì còn phải bồi thường tiền cho người ta, làm sao có thể giết nhanh như vậy! Nhưng mà... Coi như không giết, cũng muốn chơi ta thành tàn phế được không?   

             - Làm sao? Lão gia đã nói, ngươi dám không nghe? - Trương Huyền hơi nhướng mày, lộ ra uy nghiêm.   

             Hắn vốn đã có kinh nghiệm làm lão sư, giờ phút này lại phối hợp với khuôn mặt khô vàng, càng tạo nên không cảm giác áp bách.   

             - Ta...   

             - Yên tâm đi, nếu ngươi đi đập con sư tử này, trở về phủ ta sẽ chỉ điểm để ngươi đột phá võ giả tầng ba. Có ta ở đây, ngươi sẽ không có vấn đề gì hết. Thậm chí vị Lăng Thiên Vũ kia không những không làm khó ngươi, mà còn cảm kích ngươi, chủ động đưa ngươi thứ tốt.   

             Biết danh tiếng của vị Lăng đại nhân này khiến Tôn Cường không dám, muốn để hắn làm chuyện như vậy, thật vô lý. Trương Huyền đành vung tay lên, trước tiên hứa hẹn chỗ tốt cho hắn.   

             - Ây... Được!  


             Xem ra mặc dù thân thể cái tên này mập mạp, không bắt mắt, nhưng thực lực xác thực không nhỏ. Quyền phong gào thét, mang theo sức mạnh to lớn, thẳng tắp hạ xuống!   

             Chân Khí cảnh tuy rằng không được coi là cao thủ lợi hại, nhưng đạt đến đỉnh phong cũng sẽ có sức mạnh bốn trăm năm mươi cân. Một tiếng giòn tan vang lên. Con tử thanh ngọc này sư dù cho có cứng rắn cũng không thể chịu nổi một đấm, giống như thủy tinh dễ dàng vỡ nát.   

             Răng rắc!   

             Đầu con sư tử bằng đá có giá trị trăm vạn kim tệ liền rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.