Thiên Đạo Hữu Khuyết

Chương 126: Thuộc hạ là Tôn Cường




- Khục khục... - Nghe nói như thế, ông chủ biến đổi sắc mặt, vội vàng cười khan một tiếng:  

             - Thưa lão gia, ngài đang nói gì vậy? Đây là một tòa phủ đệ rộng lớn, lại nằm ở vị trí tuyệt vời như thế này, mười lăm vạn một tháng thực sự không đắt a...  

             - Không đắt? - Trương Huyền nhếch miệng:   

             - Chủ nhân cũ của tòa phủ đệ này tên là Đỗ Kiều, đúng là một thương nhân. Tuy nhiên hắn cũng chưa chết, mà bởi vì gặp phải đạo phỉ, nên chuyện làm ăn gặp khó khăn lớn. Hắn vốn dĩ muốn bán chỗ này đi, nhưng trong thời gian ngắn không tìm được người mua, nên không thể làm gì khác hơn là cho thuê. Hắn đã thỏa thuận với ngươi là cho thuê với giá năm vạn kim tệ một tháng, ngươi thu mười lăm phần trăm tiền thù lao... Hiện tại ngươi lại nói với ta giá mười lăm vạn, khẩu vị của ngươi chẳng lẽ còn không lớn sao?  

             - Lão gia, ngươi... ngươi... - Nghe hắn nói vậy, ông chủ liên tiếp lui về phía sau hai bước.   

             Không phải chứ?  

             Căn nhà này là do tự mình xác lập khế ước cùng Đỗ Kiều, giống như đối phương nói, chỉ có năm vạn một tháng. Tuy nhiên, chuyện này... thuộc về bí mật trong thương mại. Thời điểm bọn họ ký kết không hề có người khác, cũng chưa từng nói cho người ngoài. Cái tên trước mắt này làm sao biết rõ ràng như thế?   

             - Làm sao? Muốn phủ nhận? - Trương Huyền hờ hững nhìn sang:   

             - Ba tháng trước, các ngươi tiến hành giao dịch tại Phỉ Thúy lâu. Người tiếp khách là Thúy Linh cô nương đầu bảng Phỉ Thúy lâu. Rượu các ngươi uống chính là Lăng Ba túy khoảng chừng tám năm, thức ăn là thịt Hùng Hoàng thỏ. Trong thời gian đó còn để Minh Tâm Nguyệt gảy một ca khúc. Sau khi đàm phán thành công chuyện làm ăn còn một lần kêu ba cái cô nương vui vẻ một trận... Những việc này ngươi có muốn ta từng chuyện từng chuyện kể chi tiết cho ngươi nghe không?  

             - A... - Ông chủ như là gặp quỷ, tràn đầy sợ hãi.   

             Những lời mà đối phương nói hoàn toàn chính xác, như thể chính hắn đã ở đó, tận mắt nhìn thấy.  

             Điều này cũng quá khủng bố!  

             - Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai? - Trong lòng sợ, ông chủ run rẩy, tay chân bủn rủn.   

             Gã đứng ở trước mặt đối phương, lại chẳng khác nào tất cả dối trá đều bị lột sạch, khiến hắn không kìm lòng được cảm thấy chột dạ.   

             - Ta chỉ là một người thuê nhà, không muốn trở thành kẻ coi tiền như cỏ rác mà thôi! - Trương Huyền tỏ ra hờ hững.   

             - Là ta nhất thời hồ đồ, bị tiền che mờ mắt! Căn phủ đệ này giống như lão gia vừa nói, năm vạn kim tệ một tháng! - Đối phương một hơi nói ra nhiều như vậy, ông chủ thật sự sợ rồi! Gã không dám nói nhiều, vội vàng gật đầu.   

             - Ừm! - Thấy đối phương thừa nhận, lúc này Trương Huyền mới thoả mãn gật gù, tiện tay lấy ra một tờ kim phiếu:   

             - Đây là mười vạn kim tệ, ta đưa trước một tháng, còn lại ngươi tìm vài người hầu lại đây. Còn nữa... Khoảng thời gian này ngươi liền ở lại làm quản gia cho ta đi! Nếu ngươi biểu hiện tốt, đừng nói năm vạn, mười vạn, ngươi muốn bao nhiêu, lão gia ta liền có thể cho ngươi bấy nhiêu! So với việc ngươi mở cái trung tâm cho thuê nhà này kiếm lời hơn nhiều!  

             Làm Danh sư, đương nhiên không thể tự mình quét tước phủ đệ lớn như vậy, cũng không thể bất cứ chuyện gì đều phải tự thân làm. Người hầu, nha hoàn là nhất định phải có.   

             Còn lý do vì sao phải để cái tên này làm quản gia, vậy thì càng đơn giản.   

             Hắn biết lừa gạt tiền a!   

             Vừa mở miệng liền dám hét gấp ba giá cả, lá gan tuyệt đối lớn.   

             Tự mình ngụy trang thành danh sư mục đích chính là muốn nhanh chóng kiếm chút tiền, vì vậy đang cần nhân tài như gã.   

             - Muốn bao nhiêu liền cho ta bấy nhiêu? - Ông chủ lập tức hô hấp dồn dập.   

             Hắn mở một trung tâm cho thuê, quanh năm suốt tháng nhiều nhất cũng chỉ kiếm lời mười, hai mươi ngàn kim tệ mà thôi. Giống như tòa phủ đệ này, một hai năm cũng chưa chắc có người đến thuê. Gã muốn tiếp tục lừa dối mà gặp phải những người như lão gia đây thì cũng vô dụng.  

             Chính vì như thế, thấy đối phương tiện tay lấy ra mười vạn, còn nói ra lời này, gã lập tức hưng phấn phát điên.   

             Mẹ nó! Sớm biết là khách hàng lớn, không nghĩ tới so chân trâu còn lớn hơn!  

             - Làm sao? Ngươi không muốn?  

             - Không... Không, ta đồng ý. - Ông chủ vội vàng nhận lấy kim phiếu, động tác nhanh chóng, so với vừa nãy tránh né công kích còn nhanh hơn.   

             Chuyện tốt như vậy, không muốn mới là người điên.   

             - Ừm! Ta chỉ ở Thiên Huyền thành đợi một thời gian ngắn. Nếu hầu hạ chu đáo, ta sẽ cho ngươi trong vòng một tháng kiếm lời bằng mười năm. Nên làm cái gì... chắc hẳn ngươi rất rõ ràng! - Thấy cái tên này thức thời, Trương Huyền thoả mãn gật gù.   

             - Xin ngài yên tâm đi, lão gia! Ta nhất định sẽ hầu hạ chu toàn. - Nghe được lời hứa hẹn của đối phương, ông chủ gật đầu liên tục.   

             Trương Huyền đáp một tiếng.   

             Muốn để người khác triệt để cống hiến cho mình, ân uy đều phải xem trọng. Cây gậy lớn cộng thêm mứt táo, tuyệt đối là con đường duy nhất. Hắn vừa mở miệng liền vạch trần tính toán của đối phương, để cho gã kính sợ trong lòng, sau đó lại quăng ra lợi ích to lớn, không tín phục mới là lạ.   

             - Ngươi tên là gì?  

             - Thuộc hạ là Tôn Cường! - Ông chủ vội vàng trả lời:   

             - Lão gia, sau này ngươi có thể gọi ta là tiểu Cường!  

             - Tiểu Cường? - Trương Huyền một mặt quái lạ.   

             - Rõ! - Tôn Cường liền vội vàng gật đầu.   

             - Hiện tại ta có sự tình muốn bàn giao.  

             Cố nén kích động muốn gọi đối phương là “Con gián”, Trương Huyền khoát tay áo:  

             - Thứ nhất, tối hôm nay, ngươi hãy tìm đủ nô bộc và hầu gái đến đây. Ngày mai khi trở lại, ta muốn nhìn thấy đầy đủ người. Thứ hai, thông qua con đường của ngươi, đem tin tức ta ở tại nơi này lan truyền ra ngoài. Ngươi cứ nói... Danh sư “Dương Huyền” đi ngang qua đây, sẽ ở lại nơi này trong thời gian ngắn. Tin tức lan truyền càng rộng càng tốt.  

             Nếu đã không thể dùng tên thật, đương nhiên hắn phải nghĩ ra một cái tên giả. Dương Huyền là tên của hắn từ kiếp trước, thuận miệng liền đem ra dùng.   

             - Danh sư? - Tôn Cường sợ hết hồn, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lão gia trước mắt.   

             - Ân, ta là một vị Danh sư, dự định ở đây tìm một thứ. Vì thế, ngươi phải đem tin tức này lan rộng ra ngoài, càng rộng càng tốt.  

             Trương Huyền hừ một tiếng, nói tiếp:   

             - Vừa nãy ta đưa cho ngươi mười vạn kim phiếu để chiêu thu người ở cùng người hầu, khẳng định sẽ thừa ra. Ngươi dùng số tiền còn lại đem chuyện này làm tốt, chỗ tốt của ngươi sẽ không thể thiếu. Ta thấy tu vi của ngươi chắc đã bị vây ở Chân Khí cảnh đỉnh phong mười năm trở lên. Khoảng thời gian này ta sẽ lưu lại Thiên Huyền Vương thành, chỉ điểm ngươi đột phá cũng không khó khăn gì.  

             - Đa tạ lão gia. - Tôn Cường vội vàng ngã quỵ trên mặt đất.  

             Giống như đối phương vừa nói, hắn bị vây ở Chân Khí cảnh đỉnh phong đã mười năm trở lên, đáng tiếc dù làm thế nào cũng không thể đột phá. Nếu như hắn thật sự có thể đạt được sự chỉ điểm của danh sư, trở thành võ giả tầng bốn ngay trong tầm tay.   

             Lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy vị lão gia vừa mới quen này chắp hai tay sau lưng, yên tĩnh đứng trong ánh chiều tà sắp rơi xuống, ánh sáng vàng nhạt bao phủ trên người chẳng khác nào thần tiên không dính bụi trần.  

             Ngay từ khoảnh khắc này, sự ngưỡng mộ đối với vị chủ nhân mới ngay lập tức xuất hiện từ sâu thẳm trái tim gã.  

             Đối phương không hề nghi ngờ thân phận Danh sư này.   


             - Đi thôi! - Thấy đối phương đã bị thuyết phục triệt để, Trương Huyền lúc này mới khoát tay áo một cái.   

             - Rõ! - Tôn Cường hưng phấn đi ra ngoài.   

             Thấy hắn rời đi, lúc này Trương Huyền mới thả lỏng cơ thể, chậm rãi xoay người, cảm thán một tiếng:   

             - Không nghĩ rằng đóng kịch cũng rất buồn tẻ a...