Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan

Chương 95




- Là ta ? - Tôn Đào hưng phấn nắm đấm xiết chặt, nhìn hai người xung quanh Trương Huyền một chút, cái cổ giương lên, tràn đầy cao ngạo. 

 Luyện qua hai vòng khảo hạch, thân phận học đồ của hắn cũng có thể coi như là ván đã đóng thuyền rồi. 

 Không để ý tới cái tên tự luyến không dứt Tôn Đào này, sao hắn lại không nghe thấy mình được xướng tên? Trương Huyền nhướng mày. 

 Không nên a. 

 Hắn đã dùng Thiên Đạo thư viện kiểm tra toàn bộ rồi, không lý nào lại có thể phạm sai lầm, làm sao biết không có cách nào có thể thông qua ? 

 - Hai vị luyện đan sư đại nhân, xin hỏi ta sai chỗ nào? 

 Nhịn không được, Trương Huyền đi lên phía trước. 

 - Làm sao ? Ngươi muốn thắc mắc về nhận định của hai vị đại nhân sao? Sai thì cũng đã sai rồi, nhất định là ngươi không nhận ra được gốc của một dược liệu nào đó, hoặc là viết sai ở đâu đó! 

 Tôn Đào ngăn ở phía trước, vung tay áo một cái, lời nói mang theo ý vị ân cần dạy dỗ: 

 - Trở về học lại cho kỹ đi, lý luận là lý luận, thực tiễn là thực tiễn, ngươi lý luận trả lời không sai, nhưng không nhận ra dược liệu, tất nhiên sẽ không thể trở thành một học viên học nghề luyện đan được! – Giọng nói của hắn rất nặng, nhưng cử chỉ vẫn rất ưu nhã. 

 Tiểu tử, không phải mới vừa rồi ngươi rất đắc ý sao? 

 Bài thi khảo hạch max điểm thật là dọa người , bất quá, cũng chỉ là một tên vô dụng mà thôi! 

 - Gốc kia là Ngư Lân Thảo nhưng ngươi lại viết sai, viết thành Long Lân Thảo! – Nghe thấy câu hỏi của hắn, Âu Dương Thành mở miệng: 

 - Không nên nản chí, bài thi khảo hạch ngươi có thể được max điểm, cho thấy rõ đối với lý giải dược lý ngươi đã đạt đến cảnh giới nhất định, về sau chỉ cần quan sát dược liệu cho thật tốt, hai cái kết hợp với nhau, lần sau chắc chắn có thể thông qua! 

 - Đúng vậy a, ngươi còn trẻ, không nên nóng nảy, chỉ cần khiêm tốn hiếu học, kết hợp thực tiễn, hẳn là không bao lâu nữa, ngươi chắc chắn sẽ có thể trở thành học đồ luyện đan chân chính! - Luyện đan sư Đỗ Mãn cũng nói. 

 Nếu là người bình thường, hai người họ chắc có giải thích họ cũng sẽ không hiểu, nhưng đối với người trước mắt này, mới vừa được max điểm, ngay cả bọn hắn cũng có thiện cảm rất lớn đối với các thiên tài. 

 - Ngươi nói cái này? - Trương Huyền giờ mới hiểu được bản thân tại sao lại không thể thông qua kỳ khảo hạch thứ hai, hắn trở lại cầm một gốc dược liệu trên bàn cầm lấy, nghiêm túc nhìn qua hai vị giám khảo: 

 - Các ngươi thật sự cho rằng đây là Ngư Lân Thảo? 

 - Đương nhiên, rễ cây như vảy cá, cành lá có màu nâu xanh, không phải Ngư Lân Thảo thì còn có thể là gì được nữa? 

 Hai giám khảo đại nhân Âu Dương Thành và Đỗ Mãn vẫn chưa trả lời, Tôn Đào đã tràn đầy kiêu ngạo mở miệng. 

 Ngư Lân Thảo là một loại dược liệu rất dễ bị nhầm lẫn, thật sự có đặc thù giống như Tôn Đào nói, rễ cây tựa như vảy cá, cành lá có màu xám xanh. 

 Mặc dù rất ít gặp, nhưng trong thư tịch cũng đã có ghi chép lại về loại thảo này. 

 Loại dược liệu Trương Huyền đã viết sai chính là cái này. 

 - Chẳng lẽ không phải? 

 Âu Dương Thành hiển nhiên đồng ý với phán định của Tôn Đào, nghi ngờ nhìn qua Trương Huyền. 

 - Dĩ nhiên không phải! - Trương Huyền lắc đầu: 

 - Hai vị luyện đan sư, thậm chí ngay cả thi dược liệu là cái gì mà các người cũng không biết, liền phán kết luận là người khác thi không đạt, hai người như vậy có phải là đã quá tắc trách rồi không? 

 - Làm càn! - Tôn Đào thấy tên thanh niên trước mắt chỉ ở đó lòe người, lúc này cắt ngang: 

 - Luyện đan sư đại nhân tự mình ra đề, sao lại có thể sai? Ngươi đừng có ở đây nói hươu nói vượn. . . 

 Hắn thông qua khảo hạch, rất có khả năng hắn chính là học đồ của hai giám khảo này, đương nhiên có thể hắn đã biết trước đáp án. 

 - Có phải ta ở đây nói hươu nói vượn hay không rất đơn giản! Bên ngoài có thư tịch, làm phiền ngươi đi đem quyển sách ở giá cuối cùng mang đến đây! – Không muốn phí lời với tên nhóc này, Trương Huyền thản nhiên nói. 

 - Hoa Hoa, ngươi đi lấy tới! - Âu Dương Thành và Đỗ Mãn liếc mắt nhìn nhau, sau đó ra lệnh cho một người đứng sau mình. 

 Người được chỉ định gật gật đầu sau đó đi ra ngoài, chỉ chốc lát mang tới một quyển sách, chính là quyển mà Trương Huyền nói, trong sách có tường thuật tóm lược đặc thù của các loại dược liệu. 

 - Lật đến trang thứ mười bảy, có miêu tả về Ngư Lân Thảo rất kỹ càng! - Trương Huyền nói. 

 Học đồ Chu Hoa Hoa nghe xong nhịn không được liền lật ra đến trang mà Trương Huyền nói, quả nhiên tìm được giải thích cặn kẽ về đặc điểm của Ngư Lân Thảo. 

 - Số trang mà hắn cũng có thể nhớ kỹ? 

 Hai vị luyện đan sư Âu Dương Thành và Đỗ Mãn cũng nhìn sang, cả người của hai người họ đồng thời chấn động, vẻ mặt lộ ra bất ngờ không thể tưởng tượng nổi. 

 Ngư Lân Thảo là dược liệu bọn hắn lấy ra ngẫu nhiên, trước đó hoàn toàn không có tiết lộ tin tức này ra bên ngoài, tất nhiên cũng không có khả năng ăn gian! 


 Một hơi nói ra quyển sách nằm ở đâu, giá thứ mấy, quyển thứ mấy trên giá, lại còn đọc đúng số trang. . . Loại này trí nhớ đã có thể nói là thiên tài. 

 - Làm phiền ngươi đọc dòng giới thiệu về Ngư Lân Thảo một lần cho mọi người nghe! - Không để ý tới sự khiếp sợ của bọn hắn, Trương Huyền nói tiếp. 

 - Ngư Lân Thảo, sinh trưởng tại đầm lầy chi địa, rễ cây hiện lên vảy như vảy cá trạng, toàn thân xám xanh, cành lá đỉnh chóp hơi có chút trắng, Ngư Lân Thảo đã phát triển hoàn toàn có lá ước chừng như hạt đậu nành. . . 

 Luyện đan học đồ Chu Hoa Hoa vừa đọc một hồi cũng nhỏ giọng từ từ, bởi vì ngay cả hắn cũng phát hiện những đặc tính này so với "Ngư Lân Thảo" trên bàn có rất nhiều điểm bất đồng. 

 - Cành lá ở đỉnh chóp của Ngư Lân Thảo hơi có chút trắng, cái này không có! Ngư Lân Thảo đã phát triển hoàn toàn có hạt như hạt đậu nành, mà loại dược liệu này, mỗi cái lá đều lớn cỡ chừng một móng tay, rõ ràng là lớn hơn rất nhiều! - Trương Huyền đem giơ dược liệu trong tay lên, nói tỉ mỉ sự khác biệt này. 

 - Cái này. . . - Âu Dương Thành, Đỗ Mãn vội vàng cầm sách trong tay Chu Hoa Hoa xem thử, nhìn một lần nữa, quả nhiên cũng phát hiện không ít chỗ khác biệt. 

 - Nếu không phải Ngư Lân Thảo, cái kia chính là loại dược liệu tương tự như nó, rất nhiều trong dược liệu, cũng có rất nhiều loại tương tự nhau, chỉ có do ta viết loại kia Long Lân Thảo! Nếu như các ngươi cảm thấy loại dược liệu này không tồn tại, có thể quay trở lại gian phòng vừa mới lấy quyển sách này, nhìn giá sách thứ tư góc trên bên phải, có một bản trứ tác của tiền bối Lưu Đạt Tiên, trang thứ năm mươi bốn có ghi chép rất kỹ càng! 

 Lưu Đạt Tiên là một luyện đan sư rất nổi danh từ ba mươi năm trước, từng xâm nhập đất cằn sỏi đá tìm kiếm dược liệu, dày công viết ra những quyển sách rất có giá trị. 

 - Tuy nhiên, nếu như các người vẫn còn không tin, ta còn có biện pháp khác để phân biệt! - Trương Huyền cười cười: 

 - Ngư Lân Thảo là một loại dược liệu tính nhiệt, chẻ rễ cây ra, biết chảy ra chất lỏng màu nhũ bạch, mà loại Long Lân thảo này, là dược liệu tính hàn, vậy khi chẻ ra, chất lỏng chảy ra sẽ có màu vàng nhạt, cũng phát ra hàn khí ẩm ẩm! Hai vị luyện đan sư đều là những người rành về dược liệu, chắc đặc điểm cơ sở đơn giản ấy hẳn là đủ để phân rõ đây là Ngư Lân Thảo hay Long Lân thảo ha. 

 - Chuyện này. . . - Đỗ Mãn vừa đưa mắt liếc nhìn Chu Hoa Hoa ý bảo hắn đi tìm sách lần nữa cho bọn họ xem, hai tay của hắn vừa dùng sức, nhẹ nhàng xé một cái. 

 Lạch cạch! 

 Rễ cây "Ngư Lân Thảo" trong tay bị xé, một dòng chất lỏng màu vàng nhạt từ từ chảy ra, cho người ta một loại cảm giác lành lạnh. 

 - Quả đúng là như vậy. - Hai người lung lay. 

 Những gì là hắn vừa nói thật sự là không sai chút nào. 

 Bụi dược liệu này thế mà lại thật sự không phải là Ngư Lân Thảo! 

 Giờ phút này, Chu Hoa Hoa cũng đi tới, trong tay cầm một quyển, tại trang thứ năm mươi bốn quả nhiên cũng tìm được thông tin ghi chép liên quan tới Long Lân Thảo, miêu tả về giống y như loại dược liệu mà bọn họ đang cầm trên tay. 

 Bọn hắn đường đường là giám khảo, thế mà lại đưa ra đáp án sai lầm cho người ta phê chữa. . . 

 Âu Dương Thành, Đỗ Mãn chỉ cảm thấy trên mặt nóng hừng hực. 

 Gian phòng yên tĩnh một trận giống như không có ai trong đó. 

 Tôn Đào vừa rồi vẫn muốn thể hiện, chế giễu dạy dỗ Trương Huyền, lúc này lại đần độn chết chân ngay tại chỗ, thân thể không ngừng run rẩy, khóc không ra nước mắt. 

 Đúng là lấy trứng trọi với đá, nếu Tôn Đào sớm biết đối phương có loại trí nhớ này, đánh chết hắn cũng sẽ không chế giễu y rồi a! 

 Lần này thì hay rồi, cười nhạo người ta không thành, giờ đành phải giả dạng ngu xuẩn! 

 Nếu dưới đất có một cái hố, khẳng định hắn đã sớm chui vào rồi. . .