Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan

Chương 87




- Lúc vừa mới bắt đầu, bọn họ liền liên thủ nhưng cũng không đánh lại được ta... Sau đó, Trương lão sư đến, rồi dạy ba chiêu quyền pháp, không biết làm sao liền từng người từng người một như có Thần giúp, tên thứ nhất cùng ta chiến đấu chính là Viên Đào... 

 Chu Hồng đem chuyện vừa rồi nói một lần, còn đem Trương Huyền truyền thụ ba chiêu lần lượt triển khai một lần. 

 Nghe được hắn nói, nhìn thấy ba chiêu mà hắn mô phỏng theo, Lục Tầm cùng Hồng Hạo trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, từng người đều cảm thấy được lỗ tai của chính mình có phải là nghe lầm hay không, sắc mặt khó coi giống như bị táo bón vậy. 

 - Ngươi nói Viên Đào thực sự là...kẻ xếp hạng hạng nhất từ dưới đếm lên lúc thi sát hạch nhập học, Viên Đào sao? Liền ba chiêu này, ngươi... cũng không nói quá đấy chứ? 

 Con mẹ nó ngươi là đến chơi đùa ta hả? 

 Vừa nãy điều tra, chuyên môn nhìn tư liệu của Viên Đào, từ nhỏ phụ mẫu đều mất, không học được bất kỳ công pháp, vũ kỹ nào, cũng chỉ là da dày thịt béo nên có thể chịu đòn mà thôi, lúc kiểm tra nhập học càng là người đứng hạng bét, làm sao có khả năng đem ngươi, một cao thủ xếp hạng tư này, đánh bại chứ? 

 Có phải hay không nói quá như vậy? 

 Hơn nữa, ba chiêu này bọn họ cũng nhìn, rác rưởi đến mức không thể nào rác rưởi hơn, cũng có thể gọi là võ kỹ? 

 Coi như điên đảo đấm đá loạn xạ, sử dụng, tả hữu hỗ hoán*, cũng không tính là gì đi! 

 *tả hữu hỗ hoán: tay trái và tay phải cùng sử dụng, giúp đỡ tiến công 

 - Là hắn đê tiện... 

 Chu Hồng một mặt thống khổ đem tình hình chiến đấu mới vừa rồi tỉ mỉ nói một lần. 

 - Xem ra là mệnh môn của ngươi bị người phát hiện, ba chiêu chỉ là danh nghĩa, hấp dẫn sự chú ý của ngươi, mục tiêu thực sự là nơi này! 

 Nghe xong đối phương trần thuật, Lục Tầm giờ mới hiểu được vấn đề. 

 Chính học sinh này của cũng quá không cẩn thận. 

 Mệnh môn là địa phương mà lực lượng của người tu luyện tụ hợp, là căn bản của người tu luyện, nhất định phải cố gắng bảo vệ, liền bị phát hiện như vậy, thực sự là quá bất cẩn. 

 Tuy nói phát hiện mệnh môn, không có nghĩa là có thể đánh thắng đối phương, chung quy chiến đấu không phải là chuyện một cộng một bằng hai, còn liên quan đến phản ứng, ứng biến,…rất nhiều điều kiện khác, nhưng hai người có tu vi tương đương đối chiến với nhau, nhưng một trong hai người bị đối phương phát hiện mệnh môn, vẫn là chuyện hết sức nguy hiểm. 

 - Những học sinh này khẳng định không làm được. Có thể phát hiện mệnh môn của ngươi, lại biết cách lợi dụng, tên Trương Huyền lão sư này xem ra cũng không đơn giản. Ta vốn đang cảm thấy cùng hắn tỷ thí không có ý nghĩa gì, trực tiếp nghiền ép, xem ra bây giờ phải nhìn lại rồi. Không đơn giản như vậy, việc này càng ngày càng thú vị! 

 Lục Tầm không hổ là minh tinh lão sư của học viện, rất nhanh đã phát hiện và phân tích được tình huống xảy ra. 

 Mệnh môn là điểm yếu của người tu luyện, bình thường mọi người đều bảo vệ rất tốt, rất khó phát hiện, hơn nữa, coi như phát hiện, không có năng lực đối kháng, cũng rất khó vượt qua. 

 Thật giống như cho người bình thường một cây chủy thủ, biết rõ cắm vào trái tim hẳn phải chết, nhưng vẫn đánh không lại cao thủ quyền anh. 

 Đám học sinh của Trương Huyền nếu như có thể phát hiện, khẳng định lúc đầu chiến đấu đã có thể thắng lợi rồi, rất hiển nhiên là Trương Huyền phát hiện và lặng lẽ nói cho học sinh của hắn. 

 - Bất quá, không sao, ta hiện tại liền nghĩ biện pháp giúp ngươi đột phá đến võ giả nhị trọng, một khi thành công, mệnh môn của ngươi tự nhiên sẽ dời đi, đến thời điểm thi đấu nửa tháng sau lại báo thù chuyện của hôm nay cũng không muộn! 

 Bàn tay lớn vẫy một cái, Lục Tầm an ủi. 

 Mệnh môn của người tu luyện không phải một mực không thay đổi, căn cứ công pháp tu luyện, cảnh giới, võ kỹ sẽ có sự khác biệt. 

 Chu Hồng hiện tại mệnh môn nằm trên eo, một khi đột phá đến võ giả nhị trọng, nhất định sẽ di chuyển đến một vị trí khác, đến thời điểm thi đấu nửa tháng sau, những việc làm đó của bọn họ sẽ không có bất kỳ tác dụng gì. 

 Thậm chí, trong truyền thuyết công pháp tu luyện cao minh, người có thực lực cường hãn, căn bản không có mệnh môn cùng nhược điểm, coi như muốn tìm cũng không tìm được. 

 - Vâng! 


 Chu Hồng gật đầu. 

 Lục Tầm nhìn sang: 

 - Một lúc nữa ta đi tìm Thượng Thần trưởng lão, xác định danh sách tỷ thí, ngươi hãy cố gắng tu luyện, đừng làm cho ta thất vọng, nửa tháng sau ta sẽ để cho ngươi tự tay báo thù! 

 - Đa tạ Lục lão sư! - Nghe được Lục Tầm lão sư an ủi, Chu Hồng lần thứ hai khôi phục tự tin. 

 - Đúng rồi, Hồng Hạo trưởng lão, ngươi cùng Thượng Thần trưởng lão không phải là có quan hệ không tệ sao? Xử lý Trương Huyền loại lão sư phế vật này, tìm phòng giáo dục chắc là càng tốt hơn so với ta chứ? 

 Nói tới Thượng Thần trưởng lão, Lục Tầm không nhịn được xoay đầu lại. 

 Hồng Hạo trưởng lão là năm đó cũng là một trong số những người cạnh tranh chức viện trưởng , không ít trưởng lão đều có quan hệ không tệ với hắn, Thượng Thần chính là một người trong đó. 

 Theo lý thuyết, nếu như có mấu thuẫn cùng Trương Huyền, thì nên tìm giáo đạo chủ nhiệm ra tay, có phải càng thuận tiện có hơn không? Sao phải tìm đến bản thân? 

 - Phòng giáo dục thật ra cũng không tiện, cũng không thể cưỡng ép đem học sinh của hắn thay đổi lão sư đi! Thật muốn làm như vậy, hắn náo đến lão sư công hội, nói là mình bị chèn ép thì chẳng phải càng thêm phiền phức sao? 

 Hồng Hạo trưởng lão nói. 

 Học sinh nếu như là tự nguyện bái sư, phòng giáo dục cũng không có cách nào ép buộc. 

 Chủ yếu nhất là ở trong mắt hắn, Trương Huyền bất quá chỉ là một tên lão sư rác rưởi sát hạch được không điểm mà thôi, cần gì phải tìm giáo đạo chủ nhiệm làm gì cho tốn công? 

 Quả thực chính là đại tài tiểu dụng, lấy dao mổ trâu để cắt tiết gà. 

 Đương nhiên những lời này hắn không thể nói ra được, nếu không Lục Tầm lão sư nhất định sẽ cảm thấy mình không tôn trọng hắn. 


 Kỳ thực đối phương không nói lấy trình độ thông mình của Lục Tầm, cũng có thể đoán được một hai. 

 Nếu không phải hai học sinh của hắn không hiểu ra sao bị người đào góc tường, hắn mới chẳng muốn quản những chuyện vô bổ này, càng sẽ không đưa ra cái gì sư giả bình trắc! 

 Hai người đang trò chuyện, liền nhìn thấy một người thanh niên đi nhanh tới. 

 - Lục Tầm... 

 Còn chưa tới đến trước mặt, đối phương liền hô lên. 

 - Hóa ra là Vương lão sư, ngươi làm sao lại đến đây? - Lục Tầm cười nói. 

 Người tới chính là một vị minh tinh lão sư khác của học viện, Vương Siêu, thương pháp cao thủ mà Trịnh Dương lúc đầu muốn bái sư. 

 - Hồng Hạo trưởng lão! 

 Đi tới trước mặt, nhìn thấy Hồng Hạo ngồi ở một bên, Vương Siêu hành lễ một cái, tiếp theo quay đầu nhìn về phía Lục Tầm: 

 - Chuyện ở phòng giáo dục ngươi đã nghe nói chưa? 

 - Nghe nói cái gì? - Lục Tầm tràn đầy nghi hoặc. 

 - Ngươi cũng không biết? Thượng Thần trưởng lão đã bị cách chức điều tra! 

 Vương Siêu nói: 

 - Là lão sư công hội vừa ban bố mệnh lệnh lúc nãy. 

 - Thượng Thần trưởng lão bị cách chức điều tra? Xảy ra chuyện gì? 

 Không những Lục Tầm khó có thể tin, liền ngay cả Hồng Hạo trưởng lão cũng giật nảy mình. 

 Đường đường Hồng Thiên học viện giáo đạo chủ nhiệm, làm sao có khả năng không hề có một chút tin tức nào, nói mất chức là mất chức ngay được? 

 - Có người nói là hắn hãm hại một cái lão sư, làm việc bất công, cũng có người nói, là thời điểm đang tiến hành học tâm tra hỏi không công chính, ngược lại chuyện này bị lão sư công hội biết nên trực tiếp mất chức! 

 Vương Siêu nói. 

 Tào Hùng xin học tâm tra hỏi, động tĩnh không lớn, không ít lão sư đều không biết. 

 - Hãm hại? Không công chính? Là vị lão sư nào lợi hại như vậy, liền đường đường Thượng Thần trưởng lão đều có thể lật đổ, thậm chí để lão sư công hội xuất thủ? 

 Lục Tầm không nhịn được nói. 


 - Trương Huyền? Sao có thể có chuyện đó? 

 Lục Tầm, Hồng Hạo trưởng lão như là bị kẹp lấy đuôi, đồng thời nhảy lên, từng cái từng cái mắt trợn to, cảm giác như là điên rồi. 

 Ăn mấy thứ đồ cũng có thể phá đổ một cái tửu lâu đã đứng sừng sững trong học viện hơn mười năm; để học sinh lùi khoá của đệ nhất lão sư trong học viện; tùy tiện dạy mấy cái học sinh, đem tân sinh đứng thứ tư đánh thành đầu heo; còn lật đổ giáo đạo chủ nhiệm Thượng Thần trưởng lão... 

 Trương Huyền, thực sự là lão sư kém cỏi nhất của học viện sao?