Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan

Chương 82




Không chỉ mình Lục Tầm có bộ dáng này, ngay cả Hồng Hạo trưởng lão một bên cũng đầy choáng váng, đầu óc cũng mơ hồ. 

 Cái tên Trương Huyền này không phải là lão sư kém nhất học viện sao? 

 Vậy mà mới vừa rồi người học viên này còn nói, chỉ cần lão sư đồng ý cho hắn rút học phần, đối phương sẽ ngay lập tức chạy đến lớp học của Trương Huyền mà không phải để làm học viên, mà chỉ là để dự thính thôi, Hồng Hạc trưởng lão có nằm mơ cũng không nghĩ đến, bên này Lục Tầm lão sư còn chưa cho hắn rút khóa học, hắn đã lo chạy đến chỗ của Trương Huyền rồi! 

 Hơn nữa mấu chốt là đối phương xin rút khóa học chỉ để chạy đến lớp của người khác làm học viên dự thính ? 

 Mẹ nó, ngươi thật sự không nói đùa chứ ? 

 Dự thính còn không phải là học viên chính thức! 

 Còn ta ở sát bên cạnh truyền thụ cho ngươi tất cả các kiến thức võ học, ngươi còn chưa hài lòng sao? 

 Lục Tầm chỉ cảm thấy da mặt càng ngày càng nhăn nhúm lại, cả người đều cảm thấy không khỏe chút nào. 

 - Mong Lục lão sư thành toàn cho học sinh! - Vương Nham vội vàng nói. 

 - Ngươi – Nói cả buổi, chỉ cần nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của đối phương là biết, không phải tin mà hắn tiện miệng nói bừa, sắc mặt Lục Tầm càng ngày càng khó coi: 

 -Ngươi cũng đã biết Trương Huyền lão sư từng khiến học viên của mình bị tẩu hỏa nhập ma ? Ngươi vẫn muốn đi đến lớp của hắn dự thính hay sao? 

 -Ta biết! - Vương Nham gật đầu, khuôn mặt không chút do dự nào. 

 Vừa rồi tại Học Tâm Tháp nhìn thấy Trương lão sư đại triển thần uy, ngay cả gia gia của hắn mà nhìn thấy cảnh đó chắc chắn cũng sẽ tin tưởng và kính phục không thôi, hắn sớm đã hướng tâm về phía Trương Huyền lão sư rồi. 

 Nhìn thấy hắn kiên định như thế, sắc mặt của Lục Tầm càng ngày càng khó coi, khoát tay chặn mấy học sinh cách đó không xa: 

 -Đi gọi Triệu Nham Phong đến đây cho ta! 

 -Lục lão sư! – Không bao lâu sau, Triệu Nham Phong đi vào trước mặt Lục Tầm. 

 - Vương Nham muốn rút khóa học của ta, đi đến lớp của Trương Huyền lão sư dự thính, ngươi nói với hắn xem, lúc trước ngươi tu luyện theo hướng dẫn của vị lão sư đó so với ta như thế nào, cho hắn biết quyết định này của hắn là ngu xuẩn đến dường nào! 

 Lục Tầm hất ống tay áo lên. 

 Triệu Nham Phong cũng không nói chuyện, liền quỳ rạp xuống đất ngay lập tức, không ngừng dập đầu. 

 - Sao vậy ? Trước kia ngươi không phải thường xuyên nói sao? - Lông mày Lục Tầm nhăn lại. 

 Triệu Nham Phong từng bị Trương Huyền dạy đến tẩu hỏa nhập ma, hắn mới chính là người có quyền lên tiếng nhất, trước kia thường xuyên nói xấu Trương lão sư, đều bị Lục Tầm ngăn lại, tại sao hôm nay kêu hắn nói, hắn lại ấp a ấp úng, như bị mèo nuốt mất lưỡi vậy ? 

 - Lục lão sư, kỳ thật ta cũng giống như Vương Nham, cũng muốn đi đến lớp của Trương lão sư dự thính! 

 Triệu Nham Phong cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nói. 

 - Ngươi cũng muốn đi? - Sắc mặt của Lục Tầm ngày càng cứng đờ, suýt chút nữa ngất xỉu ngay tại chỗ. 

 Ngươi không phải là bị hắn dạy đến nỗi tẩu hỏa nhập ma, bây giờ còn đang hận hắn thấu xương sao? 

 Không phải ngươi còn thường xuyên nói xấu hắn sao? 

 Sao ngay cả ngươi cũng muốn rút khóa học của ta, chạy đến lớp của hắn dự thính chứ? 

 Lục Tầm sắp phát điên rồi. 

 - Trương lão sư đối với ta ân trọng như núi, lần trước đi không từ mà biệt, nội tâm của ta cảm thấy cực kỳ áy náy! Hi vọng Lục lão sư thành toàn! - Triệu Nham Phong cung kính nói. 

 Ân trọng như núi ? Ân trọng em gái ngươi a! Ân hắn làm cho ngươi tẩu hỏa nhập ma sao? 

 Đi không từ mà biệt ? Ngươi rõ ràng là trốn chạy có phải hay không hả ? 

 Áy náy, mỗi ngày lúc ngươi nhục mạ Trương Huyền lão sư, sao ta lại không thấy được ngươi có nửa phần áy náy ? 

 Lục Tầm phát điên. 

 - Được, tốt, nếu các ngươi đã suy nghĩ kỹ, bây giờ ta liền cho hai người các ngươi rút khóa học! - Quay người mang hai cái ngọc bài tới, Lục Tầm cắn đầu ngón tay, lấy máu nhỏ lên hai ngọc bài. 

 Làm lão sư nổi tiếng ở học viện, Lục Tầm cũng rất kiêu ngạo, nếu hai học viên này, đã ra quyết định như vậy, nếu tiếp tục giữ lại sẽ chỉ tăng thêm phản cảm, chi bằng hắn trực tiếp buông tay. 

 - Đa tạ lão sư! - Tiếp nhận ngọc bài, biết chương trình học đã được rút xong, mắt của hai người Triệu Nham Phong, Vương Nham đồng thời sáng lên. 

 - Các ngươi hiện tại đã không còn là đệ tử của ta, hai ngươi có thể đi! - Cố nén lồng ngự csắp nổ tung, Lục Tầm khoát tay. 

 - Dạ! - Hai người đi ra ngoài. 

 - Đáng giận, đáng giận! – Nhìn thấy bọn họ rời đi xong, Lục Tầm mới gào thét. 

 Hắn là ai ? 

 Hắn là lão sư nổi tiếng nhất ở học viện Hồng Thiên, vô số học viên đều tranh giành muốn làm học sinh của hắn, hắn phải thận trọng cân nhắc từng người mới có thể lựa chọn được những học sinh ưu tú nhất, vốn cho rằng toàn bộ học viện, không ai có thể đào được góc tường củahắn, kết quả thì sao chứ… 

 Chẳng những đào, mà còn đào một lần hai người! 

 Nhất mấu chốt nhất là… 

 Nếu như người đào chân tường chính là Vương Siêu, Trầm Bích Như những lão sư ưu tú ngang hàng với hắn này thì cũng thôi không nói đi, đằng này lại là lão sư khảo hạch được không điểm, tên nhóc xếp hạng nhất từ dưới đếm lên! 

 Cảm giác nhục nhã như vậy, mém chút nữa khiến hắn phát điên lên! 

 Hơn nữa, mới vừa rồi hắn còn đồng ý với Hồng Hạo trưởng lão sẽ đi đào học sinh của đối phương, kết quả, còn chưa tiến hành kế hoạch, đã bị đối phương đào ngược lại nhà mình rồi. 

 Nếu như không phải có tu thân dưỡng tính, tự kiềm chế tốt, hắn đã sớm xông qua đánh cho tên Trương Huyền này một trận rồi! 

 - Chu Hồng! - Gào thét xong, lửa giận của Lục Tầm giảm đi không ít, quay đầu hô một tiếng. 

 - Lục lão sư! - Một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đi tới. 

 Chu Hồng, lần này khảo hạch vào trường xếp thứ tư, là học sinh có thiên phú nhất trong số những học sinh hắn tuyển chọn lần này, mặc dù chỉ có mười sáu tuổi, nhưng thực lực hiển nhiên đã đạt tới Tụ Tức cảnh đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng sẽ có thể đột phá. 

 - Ngươi đi qua lớp của Trương Huyền lão sư, đưa thư khiêu chiến của ta cho hắn! - Lục Tầm cắn răng nói. 

 - Thư khiêu chiến? - Nghe thấy quyết định của Lục Tầm, Hồng Hạo trưởng lão đang đứng một bên cũng sững sờ, hiểu ngay lập tức: 

 -Chẳng lẽ ngươi muốn thách đấu xem ai là người có nhiều học sinh mới hơn? 

 -Không sai! Dám cướp học sinh của ta, Lục Tầm ta chưa bao giờ phải chịu nỗi nhục này! - Lục Tầm lão sư khoát tay, nắm chặt nắm tay nghe răng rắc: 

 -Nếu hắn đã dám động thủ trước, vậy thì tốt nhất nên cố gắng tìm cách đỡ đòn trả thù của ta đi! 

 Nói xong, Lục Tầm lấy giấy ra, viết nội dung rất nhanh đưa cho Chu Hồng. 

 - Đưa cho Trương Huyền, nói cho hắn biết, nửa tháng sau thi đấu xem ai có được nhiều học sinh mới hơn, ta muốn tiến hành khiêu chiến sư giả bình trắc với hắn, hỏi hắn có dám tiếp hay không, nếu không dám nhận, thì cũng đừng ở đó giở trò sau lưng ta nữa! - Lục Tầm hất ống tay áo lên. 

 Hàng năm, sau nửa tháng khi học viện đã tiến hành tuyển chọn học viên mới xong, đều sẽ cho các học viên mới có thực lực tương đương với nhau cùng thi đấu. 

 Từ cách tỷ thí này, lão sư có thể nhìn ra thiên phú và thực lực của học viên, chỉ sau nửa tháng có thể tiến bộ như thế nào. 

 Còn sư giả bình trắc, lại là tiến hành đọ sức giữa hai lão sư. 

 Sư giả bình trắc, là hai vị lão sư giao đấu với nhau, chọn ra một người trong số những học viên của mình, ai có tu vi, khả năng chiến đấu, tố chất lý luận tổng hợp tốt nhất để họ ra thi đấu với nhau, dùng để kiểm tra hiệu quả giảng dạy trong vòng nửa tháng của hai lão sư. 

 Dùng cách so sánh này để tiến hành kiểm tra khả năng giảng dạy và truyền đạt của hai lão sư. 

 Lục Tầm lão sư đưa ra khiêu chiến với Trương Huyền như vậy, người khác nhìn vào, chính là Trương Huyền đang bị chèn ép. 

 - Vâng! - Hai mắt Chu Hồng tỏa ánh sáng, tràn đầy sùng bái. 

 Sư giả bình trắc, có liên quan đến danh dự của lão sư, cho dù là tranh tài, cũng chỉ tiến hành vụng trộm, trực tiếp đưa thư khiêu chiến như thế này, cũng chỉ có vị Lục lão sư này mới có phần tự tin cùng ngạo khí này. 

 Không hổ là thần tượng của hắn, đơn giản mà quá đẹp rồi! 

 Có giận liền bộc phát, không ẩn nhẫn chút nào, là một người mẫu mực! 

 - Đi đi! - Lục Tầm khoát tay. 

 Chu Hồng gật đầu, quay người đi ra ngoài. 

 Nếu thật sự là người hiền lành, mỗi học kỳ học sinh báo danh học lớp hắn nhiều như vậy, chỉ cần thu nhận bọn người kia là đủ, sao còn phải chấp nhận một kẻ tẩu hỏa nhập ma như vậy? 

 Vì chính là danh tiếng! Là vốn liếng tích lũy để trở thành danh sư! 

 Mà bây giờ, nếu như để cho người khác biết, học sinh của hắn rút khóa học chỉ để đến lớp của một lão sư khảo hạch chỉ được không điểm trợ thính, có phải hắn sẽ không cònchút danh dự nào không, có phải hắn sẽ trở thành trò cười của người khác không? 

 Cho nên, cho dù như thế nào, hắn cũng phải lấy lại được danh dự đã mất!