Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan

Chương 58




Vừa rồi bị đòi kim phiếu, hắn cũng kinh hoảng, nhưng vẫn còn có thể ngụy biện, còn bây giờ hắn là hoảng sợ thực sự, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ ót bay thẳng xuống, giống như hắn sắp đóng băng tới nơi vậy. 

 Có thể gọi tên của hắn không phải là chuyện hiếm lạ, dù sao hắn cũng là một tên tội phạm, bị người truy nã, những người lưu ý tin tức một chút là có thể nhận ra. 

 Nhưng mà người có thể biết hắn. . . tu luyện Hoặc Âm Thuật, thậm chí là lão nhị bọn hắn cũng không biết rõ, bản thân mình là ai cũng không dám nói, làm sao hắn có thể biết về mình rõ ràng đến như vậy ? 

 Đây chính là một bí tịch hắn vô tình tìm được, từ trước đến nay hắn vẫn luôn giấu trong lòng, tự tin cho rằng không có người thứ hai trong thiên hạ biết, đối phương đột nhiên nói ra, tất nhiên liền khiến cho hắn cực kỳ ngạc nhiên và chấn động, dọa hắn suýt chút nữa là chết rồi . 

 Bí tịch có rất nhiều loại, có thân thể, võ kỹ, công pháp. .. Bất quá, những thứ này đều rất dễ dàng có thể tìm được, trong Vương quốc, chỉ có những bí thuật tinh thần mới được cho là quý giá nhất! 

 Hoặc Âm Thuật là một loại bí thuật Tinh Thần cấp cực kỳ thấp, dù là thấp cấp, nhưng dù sao cũng là tuyệt chiêu công kích tinh thần của đối phương, một khi thi triển, dù là người mạnh đến mức nào đi chăng nữa mà không có chút phòng bị nào nhất định sẽ trúng chiêu, lúc trước hắn từng bị một võ giả cường giả cấp bảy bắt, chính là nhờ ỷ vào tuyệt chiêu này, nói lời hay ý đẹp một hồi, đối phương mới tha cho hắn một mạng. 

 Vừa rồi hắn cố ý cầu xin tha thứ, thực tế là định dùng loại thủ đoạn này để làm tê liệt đối phương! 

 Có nằm mơ cũng không nghĩ đến, đối phương không những không bị tê liệt, còn toàn trí toàn năng, biết tất cả những bí thuật của hắn, ở trước mặt đối phương, hắn như là bị tháo xuống lớp mặt nạ ngụy trang, toàn thân trần trụi, không thể che giấu, sao hắn lại không cảm thấy hoảng hốt cho được ? 

 Trước đó là giả vờ, hiện tại đã là sợ hãi thật sự. 

 - Ngươi không cần phải để ý làm sao mà ta biết được, ta không chỉ biết những thứ này của ngươi, ngươi tu luyện loại hình mệnh môn nào, ta cũng biết rất rõ! Ta có thể không giết ngươi, bất quá, từ hôm nay trở đi, nếu như ta biết ngươi vẫn tiếp tục đi lừa gạt người khác, làm xằng làm bậy, ngươi ở đó chờ chết là vừa rồi! - Không nói nhảm thêm nữa, Trương Huyền đá vào người đối phương một cước. 

 Răng rắc! 

 Một tiếng trứng gà bị vỡ ra, khiến Dương Mặc liền cảm thấy đan điền của mình oanh một cái, công lực nhiều năm tu luyện lúc này hóa thành nước chảy. 

 Không có thực lực, cho dù muốn gạt người, hắn cũng không dám. 

 - Tu vi của ta. . . - Cảm nhận được thực lực biến mất, lòng Dương Mặc tràn đầy hận ý, cũng không dám nói gì thêm nữa. 

 Đối phương quá kinh khủng, hắn không phải là người, mà là yêu quái. 

 Yêu quái phá đan điền của hắn, phế đi tu vi của hắn, hắn sao dám phản kháng ? 

 - Cút đi! – Sau khi đã xử lý xong mấy tên lừa đảo, Trương Huyền liền nhanh chân đi về phía học viện. 

 Chỉ là một tên lừa đảo mà thôi, còn không đáng phải chết. 

 Trở lại chỗ ở, đã gần một giờ đêm. 

 Bất quá, Trương Huyền không có chút bối rối nào. 

 Tối nay xảy ra quá nhiều chuyện, thi nhau kéo tới, nếu không có Thần Khí Thiên Đạo thư viện giúp hắn gian lận, hắn thật sự không biết phải ứng phó như thế nào. 


 - Ở chỗ Lục Trầm đại sư đã nhìn thấy mười mấy bản công pháp võ giả tầng sáu, trước tiên phải thử nhìn xem có chỉnh sửa được gì hay không. 

 Trước khi tu luyện Thiên Đạo Kim Thân, hắn còn chưa nhìn kỹ công pháp võ giả tầng sáu, bây giờ có thời gian, đúng lúc hắn có thể nghiên cứu kỹ càng một chút. 

 Rất nhanh, mười mấy bản bí tịch chứa các phương thức tu luyện công chính xác được trích lục ra, bất quá nhìn thoáng qua, Trương Huyền liền đau cả đầu. 

 - Cái này cái kia cái kia đều không thể liên kết với nhau. . . Tu luyện theo những cái này nhất định sẽ tẩu hỏa nhập ma mà chết tươi! 

 Trương Huyền bất đắc dĩ lắc đầu. 

 Mặc dù có mười mấy bản bí tịch, nhưng vẫn có quá nhiều khuyết điểm, cho dù có cố trích lục ra những chỗ đúng, cũng không thể tạo thành một bộ công pháp, ngược lại càng lộ rõ trăm ngàn chỗ hở, hoàn toàn không có cách tu luyện. 

 - Được rồi, vẫn nên tìm được nhiều thư tịch hơn rồi tính sau! 

 Biết không thể sử dụng được, Trương Huyền cũng không sốt ruột, chỉnh lý công pháp tầng thứ ba trong thư viện xong lại tu luyện từ đầu một lần, xác định có thể dung hợp với tu vi bên trong một cách hoàn mỹ xong, lúc này mới từ từ thiếp đi. 

 ... 

 Trương Huyền không biết, lúc hắn chạy đến cửa hàng mua đồ, trong học viện, Thượng Thần trưởng lão đã cực kỳ tức giận. 

 - Gia gia, người phải làm chủ cho con a! - Thượng Bân rơi nước mắt, khóc đến kinh thiên động địa. 

 Đường đường là cháu trai ruột của trưởng lão, từ nhỏ đã được nuông chiều, thêm việc hắn cũng có chút thiên phú không tồi, nên luôn được người người tôn trọng, hôm nay tất cả đều bị đảo lộn trong chớp mắt, hắn không phát điên tại chỗ đã là cao cường lắm rồi. 

 Hắn xung phong đi giải quyết vấn đề, kết quả suýt trở thành người điên, bị đánh thành đầu heo, ban đêm đi ăn cơm, kết quả nhìn thấy nữ thần ngồi ăn tối với tiểu tử kia, cười cười nói nói. . . Hãm hại không thành, ngược lại mất mặt xấu hổ cũng thôi đi, quan trọng nhất là. . . 

 - Gia gia, không phải người nói con Bạo Thiên Sư này rất nghe lời sao? Con muốn nó giáo huấn tên phế vật Trương Huyền kia, sao nó đứng bất động không đánh, ngược lại lại đánh cho con một trận a. . ." 

 Càng nghĩ càng giận, Thượng Bân chỉ cảm thấy trong lòng đều là nước mắt. 

 Con Bạo Thiên Sư trước mắt này, ăn của nhà mình, uống nước nhà mình, thời khắc mấu chốt không nghe lời thì thôi đi, lại đi giúp cho người ngoài đánh hắn. . . Ngẫm lại là cảm thấy sắp điên rồi. 

 - Nó bình thường rất nghe lời. . . - Thượng Thần có chút xấu hổ, nhìn về phía Bạo Thiên Sư trước mắt, trong lòng cũng cảm thấy đầy kỳ quái. 

 Trưởng lão cũng chỉ là Tuần Thú Sư thông thường, cấp bậc không tính quá cao, nhưng cũng coi như là có thể thu phục Man Thú, cũng đối đãi tốt với nó như con người chứ đâu phải hành hạ như súc vật! 

 Chính vì vậy, Bạo Thiên Sư muốn làm gì thì có thể chủ ý của mình , có thể không cần nhìn sắc mặt hay suy đoán ý nghĩ của mình. 

 Có thể. . . Bất kể nói thế nào, hai người đều là quan hệ khế ước, để nó bảo hộ cháu trai, tại sao. . . Ngược lại lại đi nghe lời người khác, ra tay đánh Thượng Bân? 

 - Rống! - Thấy đối phương khóc lóc thê thảm, Bạo Thiên Sư đầy kiêu ngạo, đầu ngẩng cao cao, không thèm để ý chút nào. 

 Nhìn thấy bộ dáng này của nó, Thượng Bân cảm thấy nội tâm lần nữa bị một vạn điểm thương tổn. 

 Lúc nó nhìn thấy Trương Huyền thì dùng lưỡi liếm tay của người ta, một mặt cung kính, y như chó ngoan, bây giờ lại cao ngạo như là Quốc vương. . . Mẹ nó, đến cùng hắn là chủ nhân của ngươi, hay gia gia của ta là chủ nhân của ngươi ? 

 - Khụ khụ, ta nhất định sẽ về nhà khuyên nhủ Bạo Thiên Sư! - Nhìn thấy bộ dạng này của con thú sủng của mình, rõ ràng nhất quyết không hợp tác, sắc mặt của Thượng Thần trưởng lão đỏ lên, khoát tay áo. 

 - Gia gia, lần này người nhất định phải thay con hảo hảo dạy dỗ cái tên Trương Huyền một chút, tốt nhất là hủy bỏ tư cách lão sư của hắn, đuổi ra khỏi học viện! - Biết gia gia và Bạo Thiên Sư là quan hệ bình đẳng, ông không có khả năng giáo huấn con thú nuôi đó, Thượng Bân cũng không tiếp tục dây dưa với con súc sinh đó nữa, cắn răng nói. 

 Một tên lão sư phế vật khảo hạch chỉ được không điểm, khiến hắn mất mặt hết lần này đến lần khác như vậy, mình còn đầy thương tích, kém chút phát điên, loại uất hận này có nhảy xuống sông Hoàng Hà tắm cũng không hạ hỏa được! 

 Không phải tận mắt chứng kiến, thực cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. 

 Thậm chí. . . Cho dù hắn đã nhìn thấy kết quả tổng hợp của phòng giáo dục, vẫn cảm thấy khó có thể tin. 

 Tên nhóc này. . . Cuối cùng là nhờ đâu mà làm được ? 

 Sao có thể làm được chuyện từ trước đến giờ chưa từng làm được ?