Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan

Chương 53




- Cái này… - Đám người chết lặng đưa mắt nhìn nhau. 

 Lục Trầm đại sư, đường đường là Đế sư, ai dám đánh hắn ra nông nỗi này? Hơn nữa, các ngươi không phải vừa đi phòng sách sao? Tại sao vừa ra đây… lại thành như vậy? 

 Chẳng lẽ bọn họ đi thư phòng không phải để đọc sách, mà là… đi đánh nhau? 

 Lục Trầm đại sư nho nhã cũng có sở thích này? 

 - Ta không sao… - Lục Trầm đại sư lúng túng xua tay. 

 Hắn cũng không thể nói… vì Trương Huyền đột phá, không khống chế được lực lượng nên vô tình khiến hắn thành ra như vậy! 

 Hắn biết có giải thích cũng không thông. Lục Trầm đại sư bước về vị trí sảnh chính, quay đầu nhìn Thành bá: 

 - A thành, ngươi đi lấy một cây trụ đá đo lực đến đây! 

 Hắn là bậc thầy về vẽ tranh, không phải một chiến binh. Vì vậy, đá đo lực không thể đặt tại phòng khách. Nhưng thứ này có quan hệ với tu luyện, vì vậy trong nhà có một cây là đủ. 

 - Vâng! – Thành bá không biết chủ nhân muốn làm gì, vẫn gật đầu lui ra ngoài. 

 - Trương đại sư, thực lực của ngươi đã đạt tới võ giả tầng năm đỉnh phong sao? – Thấy gian phòng yên tĩnh lại, Bạch Tốn không nhịn được đi lên phía trước, hưng phấn nói. 

 - Ừm! - Ở học viện hắn không tiện nói ra. Nhưng ở chỗ này không cần giữ bí mật nên Trương Huyền cũng không giấu giếm nữa. 

 - Ta cũng ở cấp độ này, có thể lĩnh giáo ngươi mấy chiêu không? – Nghe thấy thiếu niên không phủ nhận, trong mắt Bạch Tốn đầy hưng phấn. 

 - Bạch Tốn, ngươi làm gì vậy? Ngươi không xem đây là nơi nào… - Hoàng Ngữ bó tay, vội nói. 

 Lục Trầm đại sư là một người phong nhã. Hắn ghét nhất chính là đánh nhau, cãi lộn. Khiêu chiến trong phòng khách của hắn chẳng phải là nói đùa sao? 

 Đúng như Hoàng Ngữ nói, Lục Trầm hoàn toàn chính xác không thích người khác ở trước mặt hắn động tay động chân, đánh đấm lẫn nhau. Tuy nhiên, đá đo lực vẫn chưa ở đây, cách kiểm tra sự tiến bộ của Trương Huyền là thật hay giả, Bạch Tốn chính là phương pháp tốt nhất. 

 Hắn biết Trương Huyền đã đạt tới võ giả tầng năm đỉnh phong. Cùng một tầng tu vi, hắn có thể nhìn ra lực lượng của Trương Huyền tăng mạnh bao nhiêu. 

 Nghĩ vậy, Lục Trầm ngẩng đầu lên, nói: 

 - Nếu là so tài bình thường, ta không có ý kiến. Chú ý đừng quá giới hạn là được! 

 - Ưm! – Bạch Tốn vốn tưởng Lục Trầm đại sư sẽ cự tuyệt, nghe vậy bèn hưng phấn kém chút nhảy lên, ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý. Hai bước đi vào phòng khách, hắn vẫy tay với Trương Huyền, bày ra một tư thế hắn cho là đẹp trai: 

 - Mời! 

 - Được! – Trương Huyền vừa tu luyện Thiên Đạo Kim thân xong nên cũng muốn nhìn xem lực lượng đạt đến mức độ nào nên cũng có không cự tuyệt, đi vào giữa phòng. 

 - Lực quyền của ta rất lớn, hãy cẩn thận! – Bạch Tốn không còn bộ dáng công tử, thay vào đó là khí tức vô cùng cường đại. 

 Cùng là võ giả tầng năm đỉnh phong, nếu chỉ tính riêng lực lượng, hắn còn trên Thượng Bân một bậc! 

 Soạt! 

 Ngưng tụ khí thế xong, Bạch Tốn ra quyền hướng về phía Trương Huyền, quyền phong như đao, lực lượng như kiếm. 


 Bởi vì là kiểm tra tu vi nên Trương Huyền cũng không nhìn vào khuyết điểm xuất hiện trong Thiên Đạo thư viện. Thay vào đó, hắn dùng quyền đối quyền với Bạch Tốn. 

 Hô! 

 Hai quyền chạm nhau trong không trung. Trương Huyền nhíu mày. 

 - Tại sao lực quyền của hắn lại yếu như vậy? Chẳng lẽ hắn không phải võ giả tầng năm đỉnh phong? 

 Đối mặt với nắm đấm của đối phương, lực lượng của Trương Huyền không hề dừng lại, gào thét hướng trước mặt nghiền ép. Cảnh tượng như hòn đá va vào bọt biển, không chịu được một quyền. 

 Cảm nhận được như vậy, Trương Huyền tưởng vì đối phương chưa chuẩn bị xong, nên lực lượng không phát huy đến cực hạn, bèn vội vàng đem lực lượng thu lại hơn nửa. 

 Nhưng dù vậy, Bạch Tốn vẫn như bóng da, “Sưu!” bị đánh bay ra ngoài, mãi đến khi lưng hắn đụng mạnh lên cây trụ đá mới dừng lại được! Bạch Tốn biến sắc. 

 - Tại sao ngươi không dùng hết toàn lực? – Trương Huyền thu quyền, đi đến trước mặt Bạch Tốn định kéo hắn dậy. 

 - Đừng… - Thấy cảnh này, con ngươi Lục Trầm đại sư co rụt lại, muốn ngăn cản nhưng đã quá muộn. 

 Sưu! 

 Bạch Tốn bị thiếu niên kéo một cái liền giống như chơi thả diều, tiếng gió gào thét… bay ra ngoài! 

 Vù…Hự… 

 Bạch Tốn đáng thương sau khi bay mấy chục mét, mặt tiếp xúc thân mật với tường, trực tiếp hôn mê. Máu mồm máu mũi thi nhảy phun ra. 


 Ô…ô…ô… 

 Bạch Tốn rất muốn khóc! 

 Đại ca! Ta biết mình không đánh lại ngươi. Nhưng ngươi đừng ác như vậy được không? Gương mặt soái ca của ta, trả lại cho ta a… 

 - Ngươi sao vậy…? – Trương Huyền vẻ mặt vô tội, vò đầu bứt tai. Tại sao vừa kéo một cái, Bạch Tốn đã bay ra ngoài vậy? 

 Làm gì vậy? 

 Hết Lục Trầm đại sư lại đến Bạch Tốn nhảy tới nhảy lui, các ngươi ổn cả chứ? 

 Nếu như hai người họ biết suy nghĩ của hắn, nhất định sẽ thổ huyết tại chỗ. 

 Ngươi mới nhảy tới nhảy lui đó… Chúng ta bị ngươi ném ra ngoài đấy, có biết không? 

 - Gia hỏa này… - Hoàng Ngữ đứng một bên run rẩy. Nàng sắp điên rồi! 

 Trong thế hệ trẻ tuổi, Bạch Tốn được xếp hàng đầu. Ngoại trừ vài người khác, gần như không ai thắng được hắn, vì vậy mới tạo thành tính cách ưa thích tranh đấu, không chịu thua. Hắn vốn nghĩ rằng Trương Huyền nhất định sẽ thua, nằm mơ đều không ngờ bản thân bị một quyền đánh bay. 

 Bại triệt để như vậy! 

 Gia hỏa này nhìn rất bình thường, tại sao lại có sức mạnh lớn như vậy? 

 - Ngươi không sao chứ? – Không biết suy nghĩ của đám người, Trương Huyền đầy áy này đi đến trước mặt Bạch Tốn. 

 - Ta không sao… - Bạch Tốn giãy dụa đứng lên, phủi bụi trên người. 

 Võ giả tầng năm đã trải qua quá trình rèn luyện da và xương, vì vậy những vết thương bình thường cũng không có gì đáng ngại. 

 - Vậy thì tốt! Vừa rồi ngươi không dùng toàn lực, hay là chúng ta dùng hết sức đánh lại lần nữa… - Trương Huyền nói đầy nghiêm túc. 

 - Còn đánh? – Da mặt Bạch Tốn co lại, suýt khóc thành tiếng. Nếu đánh tiếp, e rằng sẽ bán rẻ cái mạng nhỏ này đấy… Nghĩ vậy hắn liền xua tay lia lịa: 

 - Không cần! Thực lực của đại sư mạnh hơn ta rất nhiều, không cần đánh nữa… 

 - Đừng khách khí! Mọi người cùng nhau luận bàn, ngươi đừng câu nệ như vậy. Hơn nữa, ngươi đừng gọi đại sư đại sư… cảm giác rất xa lạ… 

 Trương Huyền tưởng rằng đối phương e ngại thân phận hắn ngang hàng với Lục Trầm đại sư nên không dám dùng toàn lực nên mới yếu như vậy, bèn vội vàng giải thích. 


 Như nhớ tới cái gì, mặt hắn nhăn như táo tàu, sắp khóc lên: 

 - Gọi đại sư ngươi kêu xa lạ. Không phải ngươi muốn ta gọi gia gia chứ? Trương gia gia, ta nhận sai rồi không được sao? Vừa rồi ta không nên nhằm vào ngươi. Xin ngươi… đừng tìm ta so tài nữa! 

 - Đá đo lực đến rồi! – Đúng lúc này, Thành bá đi đến. Thấy cảnh tượng trước mắt và tiếng la của Bạch Tốn, hắn ngây ra như phỗng, hóa đá tại chỗ: 

 - Hả?