Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan

Chương 100




Ngay khi Trương Huyền đi đến công hội luyện đan sư, Triệu Nhã cũng trở về chỗ ở của nàng. 

 - Cuối cùng mọi chuyện cũng đã được giải quyết rồi! 

 Nhìn dược liệu trong tay vừa được Trương lão sư cho, trên khuôn mặt trắng tinh như ngọc lộ của Triệu Nhã cũng tỏ vẻ hưng phấn nhàn nhạt. 

 Loại cảm giác khó chịu kia, từ nhỏ đến lớn giày vò nàng, nàng sắp không chịu nổi nữa rồi, vừa nghe thấy có thể giải quyết, tất nhiên là không kìm nén được mà hưng phấn. 

 - Trước tiên đem bụi dược liệu này ép thành bột, pha với nước uống. . . 

 Đang định tìm đồ để nghiền nátdược liệu, liền nghe được tiếng bước chân vang lên, Diêu Hàn quản gia lén lén lút lút đi tới. 

 - Tiểu thư, ta. . . đi rồi, không có ai tìm đến làm phiền người chứ? 

 Hắn đắc tội với cháu nội của Thượng Thần trưởng lão, còn đánh các lão sư khác một trận, vì tránh cho bọn họ gây sự trút giận lên người tiểu thư, gây phiền toái với nàng, nên đi thẳng đến học viện, nhìn Triệu Nhã bình an vô sự rồi hắn mới có thể yên tâm ra về được. 

 - Tìm ta gây sự? Ai sẽ đến tìm ta gây sự chứ? - Triệu Nhã nhìn về phía Diêu Hàn trước mắt: 

 - Ta nói này Diêu thúc thúc, ngươi cũng không cần nghi thần nghi quỷ, Trương lão sư thật sự đối với ta rất tốt, cũng là một lão sư cực kỳ có bản lĩnh, xin ngươi đừng tìm hắn để gây sự nữa! - Nàng biết người quản gia này không tin tưởng Trương lão sư một chút nào, nhịn không được liền khuyên giải hắn. 

 - Đối tốt với ngươi? Hừ, tiểu thư ngươi từ nhỏ đã lớn lên trong thành được cha mẹ bảo bọc, chắn chắn chưa thấy qua lòng người hiểm ác. . . - Diêu Hàn hừ một tiếng, đang muốn nói hết lời, đột nhiên con mắt để ý đến dược liệu mà Triệu Nhã đang cầm trên tay, cả người bỗng nhiên sửng sốt, ngay sau đó không ngừng run rẩy. 

 - Tiểu thư. . . Ngươi bụi dược liệu này. . . Là lấy ở đâu ra? 

 - Cái này hả? – Triệu Nhã cúi đầu nhìn thoáng qua, còn giơ dược liệu trong tay lên: 

 -Đây là dược Trương lão sư đưa cho ta, thân thể ta có chút không thoải mái, hắn cho ta thứ này để cho ta nghiền nát rồi uống! 

 - Trương lão sư đưa cho ngươi? Sao có thể như vậy? Hắn là một lão sư nghèo kiết xác,… - Diêu Hàn không thể tin được. 

 - Sao vậy Diêu thúc thúc, bụi dược liệu này có gì không ổn sao? - Triệu Nhã biết đối phương là một người luôn trầm ổn, bộ dáng này chắc chắn là do có chuyện gì đó rất đặc biệt. 

 - Không phải là không ổn, mà là. . . quá quý rồi! Nếu như ta không nhìn lầm, đây là. . . Hàn Dương Mẫu Thảo! - Diêu Hàn nói. 

 - Hàn Dương Mẫu Thảo? - Triệu Nhã không biết rõ cho lắm. 

 - Phải, là Hàn Dương Mẫu Thảo, có tác dụng hơn Hàn Dương Thảo bình thường gấp mười lần! Hàn Dương Thảo không đáng tiền thế nào, thì thứ này đáng tiền thế ấy, trước kia lúc ta đi cùng thành chủ đến những vương quốc khác du lịch, đã từng thấy qua một lần, một gốc có giá trị không dưới mười vạn kim tệ! 

 Nghe thấy loại thuốc này mắc tiền như vậy, Triệu Nhã giật nảy mình, khuôn mặt biến đổi: 

 -Diêu thúc thúc, có phải ngươi…. nhìn lầm rồi hay không? 

 - Không nhìn lầm, đây chắc chắn là Hàn Dương Mẫu Thảo! Đây là dược liệu đắt tiền nhất mà ta từng thấy từ trước đến nay, cho nên có ấn tượng rất sâu sắc đối với nó, sao có thể nhớ lầm được! - Diêu Hàn lại nhìn kỹ một chút, xác nhận. 

 - Hàn Dương Mẫu Thảo? Mười vạn kim tệ? - Thân thể mềm mại của Triệu Nhã run lên. 

 - Ngươi nói. . . Đây là dược mà Trương Huyền. . . Trương lão sư đưa cho ngươi? 

 Diêu Hàn không thể tin được, trong giọng nói cũng đổi hai chữ Trương Huyền thành Trương lão sư. 

 Hắn không phải là lão sư kém nhất học viện sao? Không phải là người có tiền lương thấp nhất, không đủ ăn đủ mặc hay sao? 

 Sao lại mua được dược liệu quý giá đến như thế này. . . 


 - Đúng vậy a! - Triệu Nhã gật đầu. 

 Lúc Trương lão sư cho nàng, chỉ đơn giản tiện tay ném qua một cái, cũng không có đóng gói gì hết, nhìn như một thứ rẻ tiền không đáng một xu vậy, mình cũng một mực cho là như thế. . . Mười vạn kim tệ! Có thể đủ mua một ngôi nhà ở Vương thành đó. 

 Hơn nữa còn là một ngôi nhà không nhỏ. 

 Người khác tặng đồ, đều là gióng trống khua chiêng, hận không thể làm cho tất cả mọi người đều biết giá trị của nó mắc đến mức nào, vị Trương lão sư này thì hoàn toàn ngược lại, sáng tạo công pháp cho riêng mình, còn đưa cho mình một dược liệu quý giá như thế, lại không có chút khoa trương nào, mặt hắn thậm chí còn không thèm để ý chút nào nữa kìa, nếu không phải Diêu thúc thúc nhận ra, e là bản thân đã xem nó là một thứ bình thường mà pha nước uống rồi. . . 

 Nghĩ vậy, Triệu Nhã trong lòng liền cảm động, hốc mắt ửng đỏ. 

 - Thứ này ta không thể nhận, thực sự quá quý giá rồi! 

 Thân thể mềm mại của Triệu Nhã ưỡn một cái, đứng dậy, trong ánh mắt nàng mang theo kiên định. 

 Mặc dù nàng rất hy vọng có thể giải quyết vấn đề trên thân thể. 

 Nhưng mình thân là học viên, không có chút hồi báo nào, suốt ngày chỉ biết đưa tay đòi hỏi, nàng làm không được! 

 Cái khác học sinh đều tặng đồlão sư, Trương lão sư lại từ chối đồ mà bọn hắn tặng, sau lưng họ lại nỗ lực nhiều như vậy, không biết thì thôi, nhưng bây giờ nàng đã biết rồi, không trả mà cứ ở đó thản nhiên tiếp nhận, nàng thật sự không phải là người! 

 - Diêu thúc thúc, trên người ngươi có bao nhiêu kim phiếu? –Triệu Nhã quay người nhìn qua Diêu Hàn. 

 - Chỉ có hai vạn! - Diêu Hàn lật một chút, lấy kim phiếu từ trong túi tiền ra đếm. 

 Hắn mặc dù là quản gia của Bạch Ngọc thành, nhưng lần này hắn chỉ đến vì đưa tiểu thư đi học, cho nên không mang theo quá nhiều tiền trên người. 

 - Đưa hết cho ta đi! –Triệu Nhã cầm lấy xong, thẳng tiến đi ra khỏi phòng. 

 Diêu Hàn có chút không yên lòng, đi theo sát nàng. 

 Rất mau liền tới đến lớp học, giờ phút này đã tan học không còn một bóng người. 

 Ký túc xá Trương Huyền ở cũng không có hắn ở đó. 

 Nhìn bộ dáng gấp gáp của tiểu thư, Diêu Hàn không còn cách nào khác, liền vận dụng một chút quan hệ, rất nhanh liền biết, Trương lão sư đi đến công hội luyện đan sư rồi. 

 Trương Huyền đi đâu cũng không có lén lén lút lút, cho nên một người quản gia của phủ thành chủ tất nhiên sẽ rất nhanh biết được tung tích của hắn. 

 - Công hội luyện đan sư? Chẳng lẽ bụi dược liệu này. . . Trương lão sư mua ở trong đó sao? 

 Đôi bàn tay trắng như phấn của Triệu Nhã xiết chặt, ánh mắt chần chờ một lát, răng ngà khẽ nghiến: 

 -Diêu thúc thúc, đi, chúng ta đi tìm Trương lão sư! 

 Không trả lại tiền cho đối phương, bụi dược liệu này, nàng không thể nhận lấy được! 

 Dược liệu quý giá như thế, đã biết giá trị, lại lặng yên không một tiếng động liền không nói lời nào ăn hết, Triệu Nhã nàng sao có thể làm ra những chuyện không biết xấu hổ như vậy được chứ? 

 Rất mau đã tới đến công hội luyện đan sư. 

 Hai người họ đến nơi này rồi, việc muốn nghe ngóng hành tung của một người cũng trở nên đơn giản hơn, chỉ chốc lát hai người đã tìm được Văn Tuyết vẫn còn đang tức giận như trước. 

 - Ngươi nói. . . Trương lão sư, đang làm khảo hạch học đồ luyện đan? 

 - Trương lão sư ? Sao ngươi lại xưng hô như vậy? Trương Huyền là lão sư? - Văn Tuyết nghi ngờ một chút, gật đầu: 

 -Ừ, hắn đang khảo hạch học đồ luyện đan! 

 - Học đồ luyện đan sư? 

 Triệu Nhã và Diêu Hàn liếc mắt nhìn nhau. 

 Nhất là Diêu Hàn, cả mặt hắn đều hiện lên bốn chữ: không thể tin được. 

 - Luyện đan sư học đồ, cần đọc thuộc lòng dược tính của dược vật, dược lý, dược liệu đã có hơn mười vạn loại, không có mấy năm nghiên cứu, học tập thì chắc chắn không thể thi đậu nổi. . . 

 Đối với nghề luyện đan sư này, Triệu Nhã không hiểu rõ cho lắm, nhưng Diêu Hàn thân là quản gia của Bạch Ngọc thành, nên hắn biết rất rõ ràng, biết khảo hạch học nghề thôi cũng đã khó đến nhường nào. 

 Một lão sư phế vật nhưng dù sao tuổi của hắn cũng còn trẻ như vậy, lại đi khảo hạch làm học đồ? 


 Hạng thứ nhất là khảo hạch đặc tính của dược liệu, vô số người mệt mỏi ở nơi này mấy năm, không thể nào thi đậu, tên lão sư hắn vẫn cho là phế vật này lại có thể thuận lợi thông qua, thậm chí còn được max điểm? 

 Tiện tay xuất ra dược liệu trị giá mười vạn kim tệ tặng người khác, để tiểu thư cam tâm tình nguyện trở thành học viên của hắn như thế, khảo hạch ải thứ nhất học đồ luyện đan được max điểm. . . 

 Hắn thực sự là lão sư phế vật trong truyền thuyết sao? 

 Diêu Hàn bắt đầu nghi ngờ đối với những lời đồn bên ngoài về Trương Huyền mà từ trước đến giờ hắn vẫn nghe.