Chương 60: Văn Trận Thánh Lôi
Cửu Long Diệt Phá Trận, một trận pháp được coi như Cửu Tinh trận, tuy nhiên, đây lại là một trận pháp khá đặc biệt.
Một Thánh Trận Sư cấp bậc ngũ tinh, cũng có thể bày ra trận pháp này dưới tác dụng của một số vật phẩm nhất định, và sức mạnh của trận pháp cũng chỉ phát huy được ba đến bốn thành, tương đương chỉ tạo ra ba hoặc bốn hư ảnh long tộc tùy vào khả năng mỗi người.
Mà Trần Tâm lại chính là như vậy, hắn dù mới chỉ đột phá đến Thánh Trận Sư ngũ tinh nhưng nhờ sự trợ giúp của Văn Trận Thánh Lôi, một loại thiên địa dị vật vô cùng đặc biệt với những kẻ sở hữu lôi thuộc tính và là trận sư.
Văn Trận Thánh Lôi không chỉ giúp người sở hữu có một loại lôi lực mạnh hơn bình thường, mà trong tạo nghệ trận pháp, người đó có thể dựng trận nhanh hơn, thêm cả đối với những trận pháp mang thuộc tính lôi, sức công phá sẽ mạnh hơn gấp nhiều lần.
Cũng chính vì vậy, dù đối mặt với những kẻ miễn cưỡng đạt đến tu vi Thánh Nhân cảnh ở trước mặt, bốn con rồng thuộc tính lôi được tạo ra từ Cửu Long Diệt Pháp Trận còn mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Điều đó khiến cho những kẻ ở trong trận pháp, hay Trần Tâm, người đang thi triển và ba người Thiên Vân đang ở ngoài, cũng phải có chút rùng mình vì khí tức c·hết chóc mà nó mang lại.
- Cửu Long Diệt Pháp Trận… không thể nào… tại… tại sao hắn lại học được thứ này…
Một số người gần như mất đi ý chí chiến đấu mà ngồi bệt xuống, bọn hắn run rẩy nhìn lấy hư ảnh từng con rồng trước mắt, miệng lắp bắp không thể nói ra một câu mạch lạc.
Có kẻ thì vẫn đứng vững, dù cho biết bản thân cũng đã không còn cơ hội nhưng chân khí trong người bọn hắn vẫn có gắng bộc phát ra, nhưng muốn tìm được một con đường sống cho mình.
- Không ngờ nhị thiếu gia lại học được Cửu Long Diệt Pháp Trận, dù cho là đại thiếu gia, cũng phải đạt tới tu vi Thánh Nhân mới có thể thi triển được nó… Thật không ngờ, có ngày Trần Minh ta lại được tự mình trải nghiệm uy lực thứ này.
Trần Minh lại rất bình tĩnh, hắn cũng đã buông bỏ chiến ý, dù sao Thần Văn mà Trần Tâm đang dùng, hắn muốn phá cũng không được. Đã thế bốn hư ảnh lông tộc ở sau lưng Trần Tâm cũng không phải là vật để trưng.
Hắn cười khẩy một tiếng, dù cho hiện tại hắn sắp đối mặt c·ái c·hết thì hắn cũng không lựa chọn quỳ xuống van xin, bởi hắn biết, chuyện đó, cực kỳ vô nghĩa.
- Trần Minh, ngươi dù sao cũng là một kẻ có chút thực lực, ngươi có hối hận với quyết định lần này của mình?
Trần Tâm cất tiếng nói với chất giọng lạnh băng, hiển nhiên hắn cũng chỉ cho Trần Minh nói lên suy nghĩ của mình trước khi c·hết, còn về việc buông tha cho đám người này, hắn căn bản không nghĩ tới.
Đạo lý ngày nay người g·iết người, hôm sau người g·iết ngươi cực kỳ rõ ràng ở thế giới này. Trần Minh và Trần Tâm đã bước chân vô con đường này, bọn hắn đều rõ ràng bản thân mình phải làm gì, một là g·iết, hai là c·hết. Không có sự nhân nhượng nào ở đây.
- Hối hận? Nhị thiếu gia, ta căn bản không hối hận. Dù sao ta từ nhỏ được đại thiếu gia bồi dưỡng, sống là người của y, c·hết cũng là ma của người. Ngươi bảo ta hối hận không? Tất nhiên là không…
- Nhưng nhị thiếu gia, ta… không phải kẻ duy nhất được sai đến đây để g·iết ngươi, hãy cẩn thận.
Trần Minh nói xong, lập tức buông thả phòng ngự. Trần Tâm cũng không có chần chừ nữa, hắn động ý niệm, bốn hư ảnh long tộc liền phủ xuống với tốc độ chớp choáng.
Cộng thêm sức mạnh lôi lực đến từ Văn Trận Thánh Lôi, sức hủy diệt của bốn hư ảnh lôi long mạnh hơn bao giờ hết.
- Không, kiếm vực, phá…
- C·hết tiệt… ta không muốn c·hết… không…
…
Những người còn lại có kẻ cũng biết điều mà hạ v·ũ k·hí xuống, có kẻ còn cố gắng kháng cự, có kẻ tuyệt vọng chờ c·hết… Nhưng cái kết của bọn hắn cũng chỉ có một, đó là bị bốn lôi long hủy diệt hoàn toàn.
Từng đợt công phá, từng tia lôi kiếp phá nát cơ thể, linh hồn từng người… Dù cho vực đã xuất, công pháp ngạnh kháng đến mấy thì c·ái c·hết là điều không thể tránh khỏi.
---
Kết thúc cuộc chiến, Trần Tâm quan sát một chút rồi lập tức phá bỏ trận pháp. Hắn lúc nãy trông vẫn rất sinh long hoạt hổ, trông như thể cuộc chiến nãy giờ không khiến cho hắn có chút tổn thương nào.
Trần Tâm sau đó không lựa chọn rời đi mà là hướng ánh mắt về phía ba người Thiên Vân đang ẩn nấp, bộ dạng trông vô cùng thư thái, miệng nở ra nụ cười khá thân thiện.
- Hắn, không lẽ đã phát hiện ra chúng ta rồi sao?
Trần Giang có chút run rẩy hỏi, hắn cũng không phải là thiên kiêng hàng đầu như đám người Trần Tâm, tu vi thấp, cộng thêm biểu hiện lúc nãy của của Trần Tâm, tâm lý của hắn cũng không thuộc dạng quá cứng cáp, cũng quên mất đi Lăng Như Ngọc có tu vi Thánh Tướng…
Có thể thấy được, hắn đang sợ hãi cảnh Trần Tâm phát hiện ra ba người.
- Công tử, hắn…
Lăng Như Ngọc như phát hiện ra điều gì đó, liền quay sang nói chuyện với Thiên Vân.
- Đúng vậy, có lẽ hắn không chỉ sở hữu Thánh Lôi, mà đôi mắt của hắn cũng rất đặc biệt. Có điều, hắn hiện tại lại không phải giống như vẻ bề ngoài… Không, nói đúng hơn là dáng vẻ hiện tại của hắn không phải như vậy.
Thiên Vân bình tĩnh nói ra những lời sau, bằng Thiên Nhãn của mình, lỗ hổng trận pháp của Trần Tâm đã bị hắn nhìn thấu.
Cửu Long Diệt Pháp Trận là một Cửu Tinh trận pháp nên Thiên Vân không nhìn thấy hết lỗ hổng được nhưng trận pháp đang ẩn quanh Trần Tâm chỉ là một nhị tinh trận pháp được hắn khéo léo dùng để đánh lừa kẻ khác nên Thiên Vân dễ dàng nhìn ra chân tướng.
- Các vị ở đó xem bọn ta chiến đấu từ nãy tới giờ, có lẽ cũng không có ý đồ xấu đi?
Trần Tâm lập tức lên tiếng, ánh mắt hắn trông vẫn rất tự tin khi nhìn vào ba người cứ thể như nắm chắc được việc cả ba sẽ không ra tay với mình, hoặc là ngông cuồng tự đại, không biết tự lượng sức mình.
- Nếu các vị không muốn hiện thân, đừng trách ta ra tay trước.
Thấy ba người Thiên Vân không nói gì, Trần Tâm liền lạnh giọng cảnh cáo, hay tay cũng bắt đầu kết trận, Văn Trận Thánh Lôi như muốn xuất động.
- Ngươi cũng không cần tỏ ra mình vẫn rất khỏe mạnh, đừng tưởng ta giống những người kia, bị huyễn trận của ngươi đánh lừa đôi mắt. Như Ngọc, ra tay hủy đi huyễn trận.
Thiên Vân liền lập tức phá hủy lớp màn ngăn của Lăng Như Ngọc, hắn đứng đối diện với Trần Tâm, không chút nào e sợ mà lên tiếng. Kể cả khi không có Lăng Như Ngọc ở bên, hắn cũng không hề sợ hãi Trần Tâm. Dù sao con bài tẩy của hắn cũng có rất nhiều, nếu đánh không lại, chạy cũng không phải là nhục nhã.
Lăng Như Ngọc nghe được mệnh lệnh từ Thiên Vân, lập tức dùng lực lượng t·ử v·ong t·ấn c·ông đến thân ảnh Trần Tâm.
Với sức mạnh của Văn Trận Thánh Lôi, một loại thiên địa dị lôi đỉnh cấp ở Thượng Nguyên Giới, nó vốn có thể dễ dàng hủy đi sức mạnh t·ử v·ong của Lăng Như Ngọc.
Nhưng sau khi nó bị Trần Tâm hấp thụ, sức mạnh cũng bị giảm đi rất nhiều, coongjt hêm tu vi của hai người cách biệt quá nhiều.
Từng tia lôi lực trong không gian nhanh chóng bị t·ử v·ong lực lượng phá tan, sau đó liền đến trận pháp bao xung quanh cơ thể hắn cũng bị t·ử v·ong lực phá hủy để lộ ra thân ảnh Trần Tâm đang ngồi dưới đất, hơi thở ngắt quãng từng nhịp vô cùng mệt mỏi.
Không chỉ thế, khí tức của hắn khá giống với lúc ban đầu bọn hắn gặp phải, nay lại thêm việc mệt mỏi do tiêu hao quá sức. Hiển nhiên, Cửu Long Diệt Pháp Trận không phải là trận pháp dễ thi triển, với cấp độ này, để có thể sử dụng được nó thì phải tiêu hao rất nhiều.
- Không ngờ ngươi dễ dàng phát hiện ra huyễn trận của ta. Đúng như ta dự đoán, trong số ba người, ngươi chính là kẻ nguy hiểm nhất.
Ánh mắt dù mang trong mình sự mệt mỏi nhưng vẫn sáng ngời nhìn về phía Thiên Vân, khí tức của Trần Tâm đang cố gắng khôi phục từng giây từng phút, có lẽ là tác dụng của một đan dược nào đó. Dù vậy, với thực lực của Lăng Như Ngọc, có thể nhanh chóng tiễn hắn lên đường.
Mà lúc này, Lăng Như Ngọc cũng đã đem thanh Cửu Tinh Thánh Khí đặt ngang cổ của Trần Tâm. Chỉ cần Thiên Vân ra lệnh, nàng sẽ ngay lập tức g·iết c·hết người này.
- Ngươi có vẻ không sợ hãi nhỉ… Không lẽ ngươi không s·ợ c·hết?
Thiên Vân vẫn rất thong thả, hắn không vội ra tay, mà cũng không vội nói thêm điều gì.
Bỗng dưng lúc này, âm thanh lạnh lùng vô cùng quen thuộc của hệ thống lập tức xuất hiện.
“Ting, xuất hiện nhiệm vụ bất ngờ.
Nhiệm vụ: Thu thập thiên kiêu Trần Tâm.
Lựa chọn 1: Xử lý hắn, để tránh gây thù chuốc oán sau này. Phần thưởng: Cửu Tinh Thánh Trận: Cửu Long Diệt Pháp Trận. Có xác suất nhỏ trở mặt thành thù với Chiêm Tinh Tháp.
Lựa chọn 2: Thu phục Trần Tâm. Phần thưởng: độ hào cảm cùng độ thuần phục của Trần Tâm đạt 60. Sau này ký chủ buộc phải trợ giúp Trần Tâm trên con đường phát triển của hắn.
Lựa chọn 3: Mặc kệ Trần Tâm. Độ hào cảm của Trần Tâm đạt 20, có xác suất sau này trở thành đối thủ của hắn.
Thời gian: Trước khi thông báo Thánh Tuyển kết thúc.
Mô tả: Trần Tâm thân là con trai thứ hai của Tháp Chủ Chiêm Tinh Tháp, tư chất cực cao, từ nhỏ đã được Vạn Trận Thánh Lôi, một trong ba thiên địa dị vật mạnh nhất của Chiêm Tinh Tháp công nhận. Vì vậy nên Tháp Chủ đã ra quyết định cho hai huynh đệ Trần Tâm cùng Trần Mạnh quyết đấu để tìm ra vị trí Tháp Chủ phù hợp.”
Lại thêm một nhiệm vụ đột xuất, đã lâu rồi Thiên Vân chưa gặp phải cảnh này. Lần cuối hắn gặp, cũng là hơn 90 năm trước, khi lần đầu nhìn thấy Lăng Nhất đi.
Có điều lần này hệ thống lại không lập tức ra nhiệm vụ khi hắn mới lần đầu nhìn thấy Trần Tâm, mà là sau khi gặp phải tình cảnh này.
Điều này, có chút giống với lần đầu hắn gặp tỷ đệ Lăng Như Ngọc cùng Lăng Nhất.
- C·hết! Tất nhiên là ta cũng sợ, nhưng không có nghĩa là ta dễ dàng chịu c·hết.
Trần Tâm muốn lập tức dùng tới truyền tống trận rời đi nhưng khí tức áp bách từ Lăng Như Ngọc làm cho hắn khó mà kết trận, thêm cả ánh nhìn trông vô cùng kì lạ từ Thiên Vân, trong lòng hắn liên cảm thấy kì lạ.
Tuy vậy, hắn vẫn không tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn rất cứng rắn.
Thiên Vân thấy vậy cũng gật đầu trong lòng, hắn không cần những kẻ s·ợ c·hết để thu về dưới trướng, thay vì thu, g·iết quách đi cho xong. Chiêm Tinh Tháp có mạnh, thì cũng chỉ là thế lực bị cai quản bởi Thái Cổ Thần Tông, chắc chắn cũng không dám trực tiếp ra tay với hắn.
Mà có ra tay, thực lực cũng không phải là Niết Bàn cảnh, vì vậy nên nhị nữ Lâm Mộng cùng Lâm TÌnh có thể xử lý dễ dàng.
Nhưng dù sao cũng chỉ là lần đầu gặp phải, Thiên Vân cũng không có lập tức quyết định dễ dàng như vậy, khác với tỷ đệ Lăng gia, Trần Tâm vốn là thiên tài trong thế lực, có sự cao ngạo của riêng mình. Kêu hắn trở thành kẻ dưới trướng của người có tu vi thấp hơn mình rất nhiều, làm sao có thể chịu được.
Vì vậy Thiên Vân cũng không có nói gì thêm, liền kêu Lăng Như Ngọc cho hắn vài viên đan dược hồi phục, sau đó liền kêu hai người rời đi.
Nhưng mới chỉ vài bước, liền nghe được tiếng của Trần Tâm gọi lại:
- Các vị, chờ đã.
--Hết chương--