Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên Đạo Chi Tranh

Chương 49: Thái Cổ Thần Tông




Chương 49: Thái Cổ Thần Tông

Tại khu vực thần bí mà tu sĩ tại Thượng Thiên Giới ít ai biết đến.

Xung quanh là những đồng cả xanh bát ngát trải dài vô tận, kèm theo đó là ánh sáng tự nhiên dịu hiền, không nóng nực, không khó chịu.

Dù số hoa cỏ này cũng không phải là Thiên Địa Dị Bảo hoặc nguyên liệu đan dược,… nhưng nguyên khí ẩn chứa bên trong lại không ít, có thể xem chúng như những vật được nguyên khí xung quanh nuôi lớn.

Nguyên khí, hay thánh khí, đều có phần giống với Thiên khí tại Thần giới, nhưng độ thuần khiết lại kém hơn rất nhiều, vì vậy những người tu tại Thượng Nguyên Giới bước chân lên Thần giới, đều cần rất nhiều thời gian để làm quen và loại bỏ những chướng khí trong cơ thể mới có thể bắt đầu tu luyện.

Ngay tại một trên đồng cỏ, có vài thân ảnh đang im lặng ngồi im trên đó.

Điều đáng nói ở đây, nữ nhân trong số những người này, đều có thể được coi như khuynh nước khuynh thành, nhan sắc của các nàng có thể xếp ở hàng đỉnh… Dù cho cả ba đang che mặt cũng không thể che đi sự xinh đẹp vốn có của bản thân.

Một trong số các nàng thì đang ngồi xuống, dùng chân nàng làm gối đệm cho một nam tử trông như ngủ say.

Người nằm tựa đầu trên đầu gối nàng, có thể xem như một mỹ nam, mái tóc trắng dài cũng khí chất vô cùng cao quý, không khác gì một thiếu gia của đại gia tộc.

Đám người này, tất nhiên là người của Thiên Vân từ Thần giới hạ xuống Thượng Nguyên Giới.

Vốn theo như lời của Thiên Thừa Ân, nơi họ đến phải là bên trong thế lực của Thiên gia cài ở Thượng Thiên Giới, tại nơi đó, Thiên Vân sẽ được sắp xếp cho vị trí quan trọng để hắn có thể có thời gian hấp thụ tài nguyên và tu luyện.

Dẫu vậy, một biến cố có lẽ đã xảy ra, cả năm người bọn họ liền bị dịch chuyển đến một nơi xa lạ, thực chất cả đám bọn họ có thể dễ dàng tìm kiếm xung quanh nhờ có Lâm Mộng cùng Lâm Tình do cả hai nàng đều có tu vi rất cao.

Nhưng do Thiên Vân lại hôm mê không tỉnh, Lăng Như Ngọc cùng Lâm Tình phải ở lại để canh chừng cho hắn. Còn Lăng Nhất cùng Lâm Mộng đi ra xa một chút, để dò thám thông tin.

- Tình tỷ, thiếu gia liệu không có vấn đề gì?

Lăng Như Ngọc một bên chăm sóc cho Thiên Vân, một bên lo lắng hướng về phía Lâm Tình mà hỏi.

- Ta cũng không biết, dù ta cùng thiếu gia có mối liên hệ bằng khế ước nhưng hiện tại ta lại không cảm giác được vấn đề của thiếu gia. Có lẽ thiếu gia không b·ị t·hương ở linh hồn hay cơ thể, chỉ là do ảnh hưởng của Tam giới khiến người tạm thời không quen thôi.

Lâm Tình liền nói lên suy đoán của mình, nàng không cảm nhận được vấn đề ở Thiên Vân dù cho đã thử dò xét cẩn thận. Thậm chí hơi thở, đan điền của Thiên Vân cũng đã kiểm tra qua nhưng không có tìm được gì.

Cơ thể Thiên Vân vẫn hấp thụ nguyên khí xung quanh một cách rất tự nhiên, không có chút nào dừng lại nhưng Thiên Vân vẫn chưa tỉnh. Điều đó khiến cho bốn người họ rất lo lắng, vì vậy đành phải dừng chân tại đây.

- Tỷ, mọi người… đệ không thấy được bất kỳ thế lực nào ở xung quanh đây…



Lăng Nhất vốn được đào tạo bài bản ở Thiên gia, vì vậy việc lấy thông tin đối với hắn khá dễ dàng. Có điều xung quanh đây lại không có bất kỳ người nào, cứ như là một cánh đồng ma, làm hắn không biết nên làm gì cả.

Cũng vài giây sau đó, Lâm Mộng cũng đã trở lại:

- Mọi người, ta phát hiện ra có tầm năm, sáu luồng khí tức lớn mạnh đang hướng về đây, chỉ sợ tu vi bọn họ cũng phải từ Niết Bàn tứ tinh trở lên. Thậm chí có người còn khiến cho ta cảm thấy áp lực.

- Cái gì?

Lời nói của Lâm Mộng khiến cho cả đám người kinh ngạc, bởi ở Thượng Thiên Giới, những người có tu vi Niết Bàn cảnh rất hiếm gặp, thậm chí là một thế lực đỉnh cấp cũng chỉ có một đến hai cường giả như vậy. Vậy mà nơi này lại có cả năm, sáu người mạnh như vậy.

- Muội muội, tất cả đề từ một hướng sao?

Lâm Tình lúc này cũng cảm nhận được khí tức mạnh mẽ đang đến gần, lo lắng hỏi Lâm Mộng.

- Đúng vậy…

Lâm Mộng không lo ngại trả lời, dù khí tức của bọn họ mạnh hơn nhưng nàng cùng tỷ tỷ đều có thể ứng chiến, dù sao trong từng đó thời gian ở trong Thiên gia, thủ đoạn chiến đấu của các nàng cũng đã trở nên mạnh hơn nhiều. Khiên chiến vượt vài tiểu cảnh giới là có thể.

- Thiếu gia hiện tại đang hôn mê không biết khi nào mới tỉnh, hiện tại chúng ta cũng không thể chạy đi đâu được, bởi cũng không biết đường. Nếu người đến có thiện ý, chúng ta thử nói chuyện. Nếu không…

Nói tới đây, Lâm Tình nhìn về phía Lâm Mộng.

- Muội dẫn thiếu gia cùng Như Ngọc với Lăng Nhất rời đi, để tỷ ở đây cầm chân bọn họ.

- Tỷ…

- Không được ngoan cố, đừng quên nếu thiếu gia có mệnh hệ gì, chúng ta cũng không thể sống nổi. Với lại thiếu gia cũng cho chúng ta mái ấm để sống, cho chúng ta được sống tới tận bây giờ, muội lại muốn bỏ thiếu gia tại nơi nguy hiểm này sao?

Lâm Tình gắt gỏng nói với muội muội mình, dù sao nàng cũng không muốn như vậy, có điều bản thân nàng hiểu rõ, khi gặp nguy hiểm nhât định, việc trong đại nhất của hai người chính là bảo vệ thiếu gia.

Lăng Như Ngọc cùng Lăng Nhất lại không nói lời nào, xét về độ thân cận với Thiên Vân, cả hai tất nhiên là gần gũi hơn nhưng xét về tu vi, cả hai đều thua kém tỷ muội họ Lâm rất nhiều.

Hiện hai người cũng không thể làm gì cả, chỉ đành nghe theo sự chỉ đạo của Lâm Tình.



Có điều, dị biến lại phát sinh.

Thân thể Thiên Vân vốn đang bình thản nằm trên đùi Lăng Như Ngọc đột nhiên có biến, luồng khí thế vô cùng cuồng bạo lập tức tỏa ra xung quanh, cơ thể Thiên Vân lập tức bay lên trời.

Mọi người xung quanh còn chưa kịp hiểu ra sao, thì liền cảm nhận được vài luồng khí tức vô cùng kì dị đang bao bọc lấy cơ thể thiếu gia của mình.

Không gian xung quanh bỗng run rẩy, tầng tầng lớp lớp vang lên tiếng “răng rắc!” như muốn bị bẻ gãy…

Thời gian quanh hắn như bị ảnh hưởng, như thể cứ chậm, nhanh hơn bình thường…

- Cái này là… thuộc tính không gian và thời gian. Thiếu gia vậy mà thức tỉnh hai thuộc tính này.

Lâm Mộng liền lên tiếng, nàng dù biết Thiên Vân tu một loại công pháp đặc biệt, có thể hấp thụ năng lượng để tạo ra chân khí riêng trong bản thân. Thậm chí hắn cùng dùng được ngũ hành cùng một số thuộc tính khác.

Nhưng các thuộc tính cấp cao như không gian, thời gian, t·ử v·ong, sinh mệnh,… thì Thiên Vân lại chưa dùng được.

- Có lẽ là do quy tắc ở Tam giới yếu hơn Thần giới, nên thiếu gia đã có thể thức tỉnh thêm hai thuộc tính cấp cao… Có điều, hiện tại không phải là lúc nên thức tỉnh.

Lâm Tình vừa đánh giá khí tức xung quanh Thiên Vân, biết hắn không có gì bất thường, liền lập tức dùng một cây bút lông chim, vẽ ra cảnh sơn đồ chỉ trong chút xíu thời gian.

Ngay lập tức, thân ảnh bốn người sau lưng nàng, liền bị che phủ dù cho Thiên Vân còn đang tỏa ra khí tức điên cuồng, cũng bị che đi hoàn toàn.

Đây chính là phong cách chiến đấu của Lâm Tình, nàng là một Họa Tu, không như Lăng Nhất hoặc Lăng Như Ngọc thiên về chiến đấu, sở trường của nàng thiên về phong ấn hoặc huyễn thuật.

Lâm Mộng được giấu sau cảnh tranh, cũng tiễn hành dùng đàn tranh của mình, hai pháp bảo của hai nàng, đều là Ngụy Thần Khí được Thiên gia giao cho, ở Tam Giới lại khó có thể gặp được.

Nàng đàn một khúc âm, giúp cho ngụy trang càng thêm chắc chắn, thậm chí còn đang âm thầm trợ giúp cho Lâm Tình ở ngoài.

Thiên Vân còn đang hấp thụ nguyên khí, sáu thân ảnh không không chậm mà nhanh lập tức xuất hiện trước mắt Lâm Tình.

Trong đây đa số đều là những lão già trông như gần đất xa trời, có điều khí tức sinh mệnh trên người họ đều rất cường đại…

- Các ngươi là ai?

Lâm Tình đề phòng hỏi, tay cũng đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng ra chiêu nếu bọn hắn muốn ra tay t·ấn c·ông.

- Cô nương đừng vội ra tay… Lão phu cùng các vị này đều là một trong số những người đừng đầu ở Thái Cổ Thần Tông.



Lời này đến từ người dẫn đầu trong số sáu người, một lão già trông rất phúc hậu, mái tóc cùng bộ râu dài đã bạc trắng, khuôn mặt có vài nếp nhăn do tuổi già. Khí chất t·ang t·hương dù cố thu liễm cũng có chút bộc lộ ra khiến cho người khác vô pháp đoán được số tuổi cụ thể của người này. Nhưng có thể thấy được, người này rất mạnh.

Sự thật rằng, trong đám người này, lão ấy là người có tuổi nhất và sự nguy hiểm phát ra từ lão ấy đối với Lâm Tình, cũng là đáng sợ nhất.

Vì sao người này gọi Lâm Tình là cô nương, bởi với con mắt tinh tưởng của bản thân, người này chỉ cần liếc sơ qua là biết Lâm Tình chưa bằng một phần trăm số tuổi của lão, gọi như vậy cũng không sai… Với cả đối với nữ nhân, gọi cô nương vẫn là tốt nhất.

- Thái Cổ Thần Tông.

Thế lực này Lâm Tình tất nhiên biết, dù sao đây cũng là nơi mà Thiên Thừa Ân đã từng nói qua các nàng… Dẫu vậy, đúng tên không có nghĩa là đúng người. Lâm Tình vẫn chưa bỏ xuống đề phòng, tiếp tục hỏi:

- Liệu các ngươi có phải là người của Thái Cổ Thần Tông, hoặc là gian tế của thế lực khác muốn ra tay với Thiếu gia.

Lời nói của Lâm Tình không khiến cho cường giả đối diện bất ngờ, ngược lại còn rất đồng ý với suy nghĩ của nàng. Nếu dễ dàng tin người như vậy, chỉ sợ đã không phải là thành viên được chỉ định đi theo để bảo vệ Thiên Vân.

- Tiểu cô nương, nếu bọn ta thực sự là kẻ mang ý đồ xấu… Cô nghĩ bọn ta còn đang muốn nói chuyện với cô sao?

Người dẫn đầu vẫn lên tiếng nói, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Lâm Tình. Lão biết đằng sau nàng chính là người mà bọn họ đang phải đón về, có điều cấp độ họa tranh của Lâm Tình thực sự rất cao, bọn họ nếu không nghiêm túc dò xét thì cũng không cảm nhận được ai ở sau. Nhưng nếu phải nghiêm túc, chỉ sợ Lâm Tình sẽ lập tức ra tay, lúc đó lại có sự hiểu lầm không đáng có.

- Các ngươi…

Lâm Tình còn đang muốn đám người thề với Thiên Đạo thì một âm thanh vang lên từ đằng sau nàng.

- Tình tỷ, được rồi. Bọn họ chính là người mà chúng ta cần gặp, không cần làm khó họ nữa.

Giọng nói này tất nhiên chính là Thiên Vân, hắn đã tỉnh dậy sau từng đó thời gian.

Thực sự hắn đã tỉnh từ trước nhưng phải ngồi nghe ba người kia trần thuyệt lại mọi chuyện, sau đó hắn phải ngồi xác nhận lại thông tin những người đó rồi mới lên tiếng.

- Thiếu gia, người tỉnh.

Lâm Tình vừa chú ý tới đám người, vừa vui mừng nhìn Thiên Vân. Nàng còn lo lắng hắn sẽ b·ất t·ỉnh rất lâu, không ngờ liền nhanh như vậy.

Đám lão già kia vừa nhìn thấy thân ảnh Thiên Vân ở trước mặt, liền ngay lập tức quỳ xuống… Lão già dẫn đầu dõng dạc hô lên:

- Lão nô Ngô Mặc, bái kiến thiếu gia.

--Hết chương 49--