Chương 39: Mười sáu tuổi
Sau một tháng kể từ khi Băng Linh ra đời, Thiên Vân cuối cùng cũng đã 16 tuổi, đến lúc hắn phải trải qua cuộc khảo nghiệm chứng minh bản thân đã trưởng thành đến từ gia tộc.
Ở thế giới này, những người có thể đạt đến tu vi Phong Đế cảnh, đều được thiên đạo ban phước không chỉ cho bản thân người đó mà còn cho những người có huyết mạch tương liên và người liên quan.
Điều đó tạo ra một loại sức mạnh giống với thần thông, tuy không phải ai cũng có sức mạnh giống nhau nhưng cũng chỉ có những kẻ trong gia tộc đó mới sở hữu. Thứ đó được gọi là Huyết mạch thần thông.
Người muốn sở hữu huyết mạch thần thông đều phải trải qua quá trình thay máu, thay cốt vì vậy yêu cầu phải đủ 16 tuổi, độ tuổi được cho là đã trưởng thành ở tu tiên giới để bắt đầu thức tỉnh. Vì vậy, vào ngày đứa trẻ đạt đến 16 tuổi, bọn họ sẽ được đưa đến một khu vực đặc thù của gia tộc, nơi chỉ dành cho người mang huyết mạch của gia tộc.
Nếu ở các gia tộc khác, như quỷ tộc hoặc yêu tộc, nơi cực kỳ quan tâm tới độ thuần chủng thì đối với Thiên gia, chỉ cần ngươi có một mối liên hệ với tộc nhân Thiên gia, ngươi có thể tham gia quá trình thức tỉnh. Đây cũng là lý do Thiên gia có thể sở hữu những thiên tài với tư chất cùng thực lực đỉnh tiêm ở Thần giới, là cái nôi của những kẻ mạnh tại đây.
Những đứa trẻ 16 tuổi trong Thiên gia sẽ phải thức tỉnh huyết mạch trong một khoảng thời gian sau đó, khi thành công, bọn họ sẽ phải nhận một nhiệm vụ riêng của mình để thực hiện. Nhiệm vụ thường rất dài hạn, bởi đây cũng là một khảo nghiệm xem người đó có xứng đáng để tranh chức gia chủ hay không. Tất nhiên là vẫn có một số cường giả âm thầm đi theo bảo vệ.
Thiên Thừa Ân dẫn theo Thiên Vân đi đến một ngọn núi cách rất xa nơi hắn ở, lúc trước, Thiên Vân đã từng thử đi đến gần ngọn núi nhưng dù làm cách nào cũng không tìm ra đường được. Vậy mà không ngờ thứ này lại bỉ ẩn trong vô số pháp trận, nếu không phải có người dẫn đường, hắn không biết tới bao lâu mới có thể giải được pháp trận này.
- Đây chính là nơi thức tỉnh của Thiên gia chúng ta.
Thiên Thừa Ân chỉ về hướng ngọn núi nguy nga trước mắt, hắn im lặng một chút rồi tiếp tục nói:
- Nghe theo tổ tiên viết lại, người sáng lập ra Thiên gia đã từng là một cường giả gần đạt tới cảnh giới chung cực, cuối cùng vẫn là thất bại dẫn tới thân tử đạo tiêu. Trước khi hắn mất đi, đã để lại những nơi này cho con cháu đời sau. Thậm chí cơ duyên của ngài ấy còn để lại ở đây, chỉ là chưa một ai có thể tìm được nó.
Thiên Thừa Ân cũng chỉ nói một tiếng, thực chất trong lòng lão cũng không tin điều này, dù sao đó cũng chỉ là lời đồn. Hắn liền cất bước đi lên phía bậc thang bằng đá xanh ở giữa núi:
- Đi theo ta.
Thiên Vân liền gật đật, theo sát đằng sau. Hắn không biết vì sao phụ thân lại không phi hành lên thẳng trên, nhưng nếu phụ thân hắn đã không nói, hắn cũng không muốn hỏi thêm.
Cầu thang đi thẳng lên dỉnh núi, có tới chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc thang, như là một đường đi lên trời vậy.
Hai người đi một cách chậm rãi, vẻ mặt vô cùng nghiêm trang, Thiên Vân có thể cảm nhận được, một luồng năng lượng đang không ngừng ép chặt lên cơ thể mình, như thể muốn khóa chặt hắn vậy.
- Đây là sức mạnh của cường giả Chí Tôn, dù chỉ là khí tức của những người đã mất, nhưng áp lực để lại cũng khiến cho một kẻ chưa thằng thánh như ngươi vô pháp chống cự.
Yêu Yêu không biết từ khi nào xuất hiện bên người hắn, mặt vẫn rất thong thả như thể những thứ này lại rất bình thường với nàng vậy.
Thiên Vân cũng không hỏi nhiều, thậm chí hắn cũng không quay qua nhìn nàng bởi hắn sợ phụ thân sẽ nghi ngờ khi hắn lại làm những chuyện kỳ lạ. Lần trước lúc Băng Linh nở ra, hắn lại đang nói chuyện với Yêu Yêu mà không biết phụ mẫu đã tới. Cuối cùng là bị hai người ép hỏi một chút rằng hắn đã nói chuyện với ai, Thiên Vân liền trả lời thành nói chuyện một mình thì cả hai mới tạm thời buông tha.
Nếu lúc này, hắn lại nói chuyện với Yêu Yêu lần nữa, chỉ sợ phụ thân hắn sẽ nghi ngờ đầu óc hắn có vấn đề dù không phải như vậy.
Chỉ chưa đầy một nén nhang, cả hai người… đúng hơn là ba người đã đi tới đỉnh núi, chỉ thấy bên trên có một cánh cửa khổng lồ đứng sừng sững ở đó. Với khí tức cổ xưa, hùng vĩ, Thiên Vân tò mò không biết nó đã trải qua bay nhiêu năm tháng.
- Khí thế thật mạnh.
Thiên Vân liền cảm thán một tiếng, hắn cảm giác như đằng sau cánh cửa trước mắt, chính là một thứ gì đó vô cùng khủng bố, thay vì cảm thấy sợ hãi, lo lắng trong lòng hắn lại cực kỳ háo hức, mong chờ.
Tại lúc này, Thiên Thừa Ân lập tức xòe tay đưa ra một lệnh bài.
Rầm! Rầm!
Lệnh bài lập tức bay lên trên cánh cửa, âm thanh nặng nề vang lên, Thiên Vân liền kinh ngạc khi thấy cánh cửa từ từ mở ra.
Bên trong cánh cửa tối đen như mực, dù cho thần thức của hắn cố gắng thế nào cũng không thể nhìn vào trong được.
Thiên Thừa Ân nhìn thoáng qua sau đó liền nói:
- Vân Nhi, chuyện tiếp theo, phụ thân không thể giúp con. Tất cả chỉ có thể hy vọng vào chính khả năng của con. Phụ thân chỉ có thể chúc con may mắn. Đi thôi.
Thiên Thừa Ân hít một hơi, trong lòng cũng bồn chồn không yêu, bất quá hắn vẫn cố gắng lấy hết cam đảm, lập tức đưa Thiên Vân vào trong cánh cổng.
Thấy thân ảnh nhi tử mình biến mất, Thiên Thừa Ân hiểu rõ, mọi chuyện, chính thức bắt đầu.
---
Bịch!
Thân thể của Thiên Vân liền ngã ngồi xuống mặt đất, sau đó hắn liền lập tức ngồi dậy, tinh thần lực không ngừng tập trung chú ý xung quanh. Chỉ sợ có dị biến xuất hiện.
- Nơi này là?
Thiên Vân liền lập tức kinh ngạc nhìn kĩ lại xung quanh, khung cảnh xung quanh hoàn toàn khác với suy nghĩ của hắn, không phải là một sơn động cũ kỹ, mà là một canh phòng màu trắng, phía trước chính là một cái gương.
- Rốt cuộc đây là đâu, tại sao lại có một cái gương ở đây.
Thiên Vân liền tò mò đi lại nhìn về phía cái gương, chỉ thấy trong gương có mỗi thân ảnh hắn, còn lại đều rất bình thường.
- Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Thiên Vân lập tức quay người lại, hắn còn đang thử kiểm tra xem cánh cửa còn không thì lập tức có cảm giác nguy hiểm ở đằng sau.
Keng!
Hai thanh kiếm v·a c·hạm vào nhau tạo nên một âm thanh vang vọng trong căn phòng im ắng ấy, Thiên Vân tận mắt thấy chính mình, đúng hơn là bản một bản thân mình từ trong tấm gương đi ra.
- Ngươi… là một thần khí sao chép?
Người từng đọc không ít sách về thần khí ở thần giới như Thiên Vân lập tức đoán thân phận của tên trước mắt. Bởi không thể nào lại có một chiếc gương bình thường ở trong nơi này, vì vậy Thiên Vân đã giả vờ quay ra sau, nhưng tay đã âm thầm chuẩn bị rút kiếm ra phòng thủ.
- Khặc khặc khặc… Tiểu tử nhà ngươi cũng không tệ. Có thể nhanh chóng đoán ra lai lịch của ta. Có điều, kinh nghiệm còn non lắm.
Thân ảnh kia lập tức ra đòn nhanh hơn, một kiếm lập tức chém nhanh xuống cơ thể Thiên Vân. Bởi thứ này cũng là một thánh khí cửu tinh, nên nếu thực sự chém trúng, hắn cũng phải chịu thương tổn không ít.
- Hừ.
Thiên Vân cũng không phải kẻ dễ b·ị b·ắt nạt, hắn liền đưa kiếm lên phòng thủ, sau đó liền đạp thân ảnh đối diện ra, tạo khoảng cách giữa hai người.
- Cuồng Đế Biến, Ma La Biến, Tu La Biến.
Thiên Vân lập tức sử dụng đến Chiến Thần Cửu Biến, cả linh, hồn và thể tu điên cường biến cường, hắn sau đó liền dồn lực vào kiếm, hỗn độn khí kết hợp với lôi lực, tạo ra một đòn kiếm cực kì điên cuồng đánh thẳng về phía đối phương.
- Thiên kiếm, lôi diệt.
Bản sao Thiên Vân không chút nào e ngại, khí tức của hắn lập tức trở nên mạnh mẽ hơn, hiển nhiên cũng giống với Thiên Vân, hắn có thể sử dụng Chiến Thần Cửu Biến.
- Ngươi dùng lôi, vậy ta dùng hỏa. Thiên kiếm, hỏa kiếp.
Rầm!
Một chiêu kiếm lôi, một chiêu hỏa lôi liền v·a c·hạm vào nhau tạo ra một cú nổ lớn che đi tầm nhìn của cả hai, Thiên Vân tranh thủ thời cơ này, vận động Hú Long Tiêu Dao một cách tối đa, tranh thủ t·ấn c·ông kẻ địch.
- Ha, ngươi nghĩ chỉ mình ngươi muốn đánh lén.
Thân ảnh cũng lập tức sử dụng chiêu y hệt, cả hai liền sử dụng quyền kiếm chém vào đối phương và lần nữa v·a c·hạm vào nhau, nhưng kiếm khí điên cuồng trào ra nhưng bộ đồ của cả hai lại không có dấu vết hư hỏng.
Y phục Thiên Vân đang mặc hiện tại, cũng không phải là đồ bình thường mà chính là một kiện pháp bảo thánh cấp, đạt đến cấp độ bán thần khí. Vì đề phòng có kẻ đánh lén hoặc có ai cố tình khảo nghiệm Thiên Vân như lần trước, mẫu thân hắn đã tự tay tìm cho hắn những bộ y phục kiểu này, mục đích là bảo vệ hắn khỏi những kẻ có ý đồ đánh lén.
- Khà khà, tiểu tử. Ta chính là ngươi, mà ngươi chính là ta. Làm sao ngươi có thể chiến thắng ta được.
Tên bản sao cười tà nói với Thiên Vân, hắn cũng hiểu rõ, nếu là những chiêu bình thường, thực lực của cả hai đề sẽ ngang nhau. Trừ khi có ngoại lực hỗ trợ, nếu không Thiên Vân sẽ khó lòng đánh bại tên này với tình trạng như vậy.
Còn về Băng Linh, một Thiên Địa Hóa Linh, nàng được coi là sinh linh nguyên tố, mỗi hệ có một và chỉ một, vậy nàng có thể bị sao chép không.
Thiên Vân nghĩ tới đây thì liền bỏ qua sử dụng Băng Linh bởi hắn muốn xem coi, giới hạn của bản thân mình đến đâu. Nếu cứ phụ thuộc như thế, chỉ sợ sau này hắn khó có thể tự thân vận động khi cứ nghĩ tới việc nhờ vả người khác.
- Nếu đã như vậy… đành phải dùng đến chiêu đó.
Khí tức Thiên Vân lập tức thay đổi, bản sao đối diện cũng liền nhận ra, thiên khí xung quanh đang điên cuồng bị Thiên Vân hấp thụ, dù hắn có cố gắng thế nào, thì lượng khí hắn dung nạp vào cơ thể chưa bằng một phần năm của Thiên Vân.
- Ha ha ha, ngươi đúng là kẻ điên. Mới tu vi Tiên Vương mà đã muốn sử dụng đòn tất sát có thể g·iết c·hết một Thánh Nhân, ngươi nghĩ bản thân mình có thể chịu đựng được sao?
- Chưa thử làm sao đã biết.
Thiên Vân điên cuồng cười một tiếng, trên tay hắn lập tức ngưng tụ ra một lượng lớn băng thuộc tính cùng hỗn độn khí, đây là thứ mà hắn từng chứng kiến Băng Linh sử dụng khi cho nàng thực chiến, hắn thử đem thứ này kết hợp và tạo ra một đòn tất sát riêng có tên là Băng Đế Quyền.
Lúc trước có sự trợ giúp của Băng Linh, hắn có thể sử dụng đòn này mà không để lại di chứng quá nhiều, còn bây giờ, hắn lại phải điên cuồng sử dụng Thần Văn để khiến cho cánh tay hắn không bị vỡ nát, còn băng thuộc tính vẫn điên cuồng tụ tập xung quanh nắm đấm hắn.
- Hừ, nếu đã vậy, ta cũng cùng ngươi chơi.
Thân ảnh kia liền sử dụng tới một sát chiêu, có điều là bằng kiếm. Dù chưa biết sức mạnh ra sao, nhưng sát khí lạnh băng không thua kém gì Thiên Vân, khí tức khủng bố điên cuồng gào thét như muốn nuốt chửng tất cả.
- Tru thiên.
--Hết chương 39--