Chương 36: Chỉ là một khảo nghiệm
Cũng không biết đã qua bao lâu, Thiên Vân liền ngửi thấy một hương thơm kỳ lạ mà từ từ mở mắt.
Cảm giác đau đớn nhanh chóng ập tới.
Không khác với lúc mới xuyên không tới, hắn cảm nhận được cả cơ thể mình cực kỳ đau đớn… Dù thiên khí trong người cũng đã khôi phục toàn bộ nhưng sự đau nhức từ xương cốt đến gia thịt vẫn khiến hắn khó lòng ngồi dậy.
- Ta… đ·ã c·hết rồi sao?
Rõ ràng hắn đã sức cùng lực kiệt, đã nằm xuống tại nơi hoang vu đó. Vậy mà bây giờ hắn lại có cảm giác như đang ở một nơi khác, không phải nằm trên đất đá cứng cáp mà thay vào đó là một thứ gì đó rất mềm mại, khiến cho hắn không thể rời khỏi.
- Thiếu gia… khi nào ngài mới tỉnh lại.
Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên làm Thiên Vân lập tức tỉnh táo, hắn ngay lập tức ngồi bật dậy.
Chỉ thấy Lăng Như Ngọc đang đỏ mặt, cơ thể ngồi im ngay ngắn, tay bên phải còn đang dơ lên một chút… Không cẫn nghĩ cũng biết, nãy giờ Thiên Vân đều nằm trên đùi nàng.
Ngẫm lại, hương thơm mà hắn ngửi được, cũng giống hệt mùi hương của Lăng Như Ngọc, Thiên Vân lúc này vô cùng khó hiểu, hắn nhớ rằng bản thân đang ở một nơi hoang vu kỳ lạ, thế mà bây giờ lại ở tại trong một căn phòng giống với căn phòng của hắn ở Tiên Diệp Lâu.
- Thiếu… thiếu gia… đã tỉnh…
Lăng Như Ngọc hoàn toàn bất ngờ khi thấy Thiên Vân giật mình bật dậy, mặt nàng càng đỏ hơn, không hiểu sao bản thân mình lúc đó lại cho hắn nằm trên đùi mình, thậm chí nàng còn mạnh dạn lấy tay ngịch tóc hắn.
- Thiếu gia… nô tì…
Rầm!
- Tiểu tử, cuối cùng ngươi cũng tỉnh.
Lăng Như Ngọc còn chưa kịp mở lời, Thiên Vô Ngạo lập tức phá cửa đi vào. Hắn từ nãy tới giờ đều đang quan sát nhịp thở của Thiên Vân, khi cảm nhận được cháu mình đã tỉnh, hắn là người vội nhất trong đám người ở ngoài. Sau đó, Lăng Nhất cùng với nhị nữ bán quỷ cũng đi vào.
- Tam thúc, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Tiểu Vân đã b·ất t·ỉnh bao lâu?
Thiên Vân thấy Thiên Vô Ngạo vào thì liền cố tình tránh né ánh mắt của Lăng Như Ngọc, hắn biết nàng có gì đó khó nói nhưng thân là trạch nam hơn năm chục năm, hắn chưa hề có kinh nghiệm gì để nói chuyện với nữ nhân. Vì vậy nên đổi chủ đề là tốt nhất, với cả việc hắn quan tâm nhất chính là đã có chuyện gì xảy ra.
- Aiza, Tiểu Vân, ta không ngờ ngươi lại quyết chiến đến như vậy.
Sau một lúc nghe Thiên Vô Ngạo kể lại, Thiên Vân liền hiểu ra tất cả.
Khi cả nhóm được tam thúc của hắn dùng Truyền Tống Trận dịch chuyển ra ngoài, tất cả đều trở về phòng của mình riêng Thiên Vân thì bị Thiên Vô Ngạo vứt vào một trận pháp.
Trận pháp này khá giống với trận pháp khảm nạm trên Thí Luyện Tháp nhưng mạnh hơn một chút, có thể mô phỏng một phần sức mạnh cộng thêm thần trí cho thân ảnh dựa theo ký ức mà người lập trận đưa vào.
Vì để hắn có thể toàn lực chiến, tam thúc đã cố tình đem thân ảnh của tên công tự của Thiên Ma Nhất Tộc vào cùng với vài tuyệt kỹ ma tộc mà Thiên Vô Ngạo từng gặp qua, sau đó đem thành một khảo nghiệm nho nhỏ cho Thiên Vân.
Thiên Vô Ngạo cứ ngỡ cháu mình sẽ nhanh chóng bị hạ gục, ai ngờ Thiên Vân lại sử dụng đến một loại vực kỳ lạ, làm thay đổi chiến trận trong giây lát làm cho hắn không thể không bất ngờ. Tới mức mà lão vui quá quên luôn việc cho trận pháp dừng lại.
Và cái kết, Thiên Vân do dùng quá nhiều sức mạnh mà bị ngất đi, cơ thể cũng bị không ít v·ết t·hương. Còn trận pháp do Cửu Thần Ấn cũng bị hư hại nặng nề, khiến cho Thiên Vô Ngạo vừa kinh hỉ vì tên tiểu tử khá nghịch thiên, vùa có chút mệt mỏi khi phải ngồi sửa lại trận pháp.
“Con m* nó, ta cứ tưởng phải c·hết đến nơi, hóa ra là bị lừa sao? Tam thúc này của ta, có chút nguy hiểm” Suy nghĩ lo lắng bỗng hiện lên trên đầu Thiên Vân, nhưng hắn không thể không công nhận rằng, nhờ có Thiên Vô Ngạo, hắn mới biết được sức mạnh của bản thân yếu ớt tới nhường nào. Nếu mọi chuyện lúc đó là thật, chỉ sợ cái mạng nhỏ của hắn đã không còn.
- Ha ha ha. Tiểu tử ngươi làm không tệ. Rất tốt, đúng là có khí phách của Thiên gia chúng ta.
Thiên Vô Ngạo vỗ vai hắn một vài cái “Bốp! Bốp!” sau đó liền đưa cho hắn vài món đồ.
- Đây là những món đồ hộ thân lúc nãy ta đã phong ấn, giờ ngươi không cần lo bị ai đánh lén. Còn đây là Thiên Địa Hóa Linh mà ngươi đã đấu giá được. Chậc, dù tiền là do ta bỏ ra mà ta cũng muốn đem đi nghiên cứu, nhưng dù sao cũng là đổ của ngươi, ngươi muốn làm sao thì làm.
Tiếp đó, Thiên Vô Ngạo còn đưa thêm, thay vì nói ra nguyên do, lão lại lựa chọn truyền âm với Thiên Vân:
“Tiểu tử, đây là chút đồ tốt của ta, ngươi nhớ khi trở về, nói với mẫu thân ngươi là ta chỉ giúp ngươi tu luyện đôi chút, b·ị t·hương vài chỗ nhẹ nhàng. Đừng nói với tỷ ấy là ta làm những chuyện như vậy, nếu không tỷ ấy sẽ chém đầu ta mất.”
Thiên Vân nghe vậy cũng cạn lời, tại sao người tam thúc này, lại sợ hãi mẫu thân của hắn như vậy. Rõ ràng theo như hắn thấy, mẫu thân của hắn là một người rất hiền dịu, lúc nào cũng đối tốt với hắn như vậy mà.
Chính bản thân Thiên Vân không biết, một trong số những người không cho hắn ra khỏi nhà để đến đây gặp Thiên Vô Ngạo chính là mẫu thân hắn, Lâm Dao Dao. Bởi nàng hiểu rõ tính cách của mấy người trong Thiên gia, toàn thích kiểm tra thực lực của thế hệ sau. Cộng thêm Thiên Vô Ngạo còn là một trận sư, có trời mới biết hắn sẽ làm gì.
Vì vậy trước khi Thiên Vân đến đây, nàng đã dặn dò không ít người hầu âm thầm đi theo hắn rằng: “Nếu thấy Thiên Vô Ngạo có ý đồ xấu với Tiểu Vân, lập tức đưa hắn rời khỏi Tiên Diệp Lâu.”
Nhưng trong đám người đi theo, mạnh nhất cũng chỉ mới có tu vi Thần Vương nhị tinh, hoàn toàn thua xa sức mạnh của Thiên Vô Ngạo, và tất cả cũng đã bị hắn dùng trận pháp nhốt lại, không thể liên lạc ra bên ngoài cho tới khi nãy, lúc Thiên Vân mới tỉnh dậy.
- Dù sao ta còn có việc nên đi trước đây, đám trẻ các ngươi tiếp tục nói chuyện. Gửi lời chào của tam thúc đến với đại ca cùng tẩu tỷ nha tiểu tử.
Nói rồi, thân ảnh Thiên Vô Ngạo liền biến mất trước mặt tất cả mọi người trong phòng.
- Thiếu gia, người đã tỉnh. Xin tha lỗi cho Lăng Nhất vô dụng không thể bảo vệ thiếu gia. Xin thiếu gia trách phạt.
Lăng Nhất ở đằng sau ngay lập tức quỳ gối xuống, tay nắm chặt, khuôn mặt tự trách. Lăng Như Ngọc một bên cũng liền hiểu tình trạng hiện tại, làm y như hắn.
Thiên Vân thấy vậy cũng thở dài một hơi, sau đó liền kêu:
- Không phải lỗi của các ngươi. Dù sao tam thúc cũng chỉ muốn thử chút thực lực của ta. Với tu vi của người, các ngươi có thể làm gì được.
Dù Thiên Vân đã nói vậy, cả hai tỷ đệ họ Lăng đều không hề đứng dậy, bọn họ đều cảm thấy vô cùng tự trách khi để thiếu gia mình như vậy.
- Nhưng mà…
- Không nhưng nhị gì cả. Các ngươi còn không hiểu tính ta, ta nói không là không. Đứng dậy.
Thấy Thiên Vân kiên quyết như vậy, tỷ đệ họ Lăng liền nghe theo rồi từ từ đứng dậy, nhưng khuôn mặt tự trách thì vẫn không hề tan biến.
Biết hai người này cứng đầu, Thiên Vân cũng không nói gì thêm sau đó hắn liền nhìn vào hai nữ nhân đằng sau rồi hỏi.
- Các ngươi là ai?
Hai nữ nhân thấy vị công tử trước mắt hỏi đến chính mình, nhớ rằng chính người này đã mua lại hai nàng, liền lập tức quỳ gối, đồng thanh nói:
- Nô tì tên là Lâm Tình, là tỷ tỷ.
- Nô tì tên là Lâm Mộng, là muội muôi.
- Do chủ nhân đã mua lại bọn nô tì, từ nay trở đi nô tì sẽ làm trâu làm ngựa cho chủ nhân. Chủ nhân muốn làm gì bọn nô tì cũng được. Dù có xuống núi đao biển lửa, dù có trở thành lô đỉnh, bọn nô tì cũng chấp nhận.
Thiên Vần liền quan sát kĩ bọn họ, tóc dài với hai màu đỏ đen xen kẽ, nếu Lâm Tình có phần tóc đỏ ở trên nhiều hơn tóc đen thì Lâm Mộng ngược lại, là da trắng trẻo, viền mắt cả hai đều có hai màu, một màu đen tuyền, một màu hồng phấn mộng mị, lông mi cao v·út, mũi quỳnh xinh xắn, đôi môi đỏ mỏng cực kỳ quyến rũ.
Rõ ràng cả hai có nhan sắc không thua kém gì so với Lăng Như Ngọc nhưng nếu nói về khí chất, nếu Lăng Như Ngọc như một mĩ nhân dịu hiền, trầm ổn thì cả hai nàng lại là mĩ nữ vô cùng mị hoặc, khiến cho nhiều người không thể rời mắt khỏi cơ thể xinh đẹp ấy.
Tất nhiên, cũng sẽ có kẻ không hề ưa thích do cả hai đều có cánh quỷ nhưng mỗi người một bên, Lâm Tình bên trái còn Lâm Mộng bên phải, mà sừng thì cũng chia ra như vậy.
Thiên Vân thầm cảm thán, không ngờ dù cả hai chỉ là nửa dòng máu Mị quỷ, mà đã quyến rũ như vậy. Nếu thực sự là mị quỷ, có lẽ càng khiến nhiều người mê hoặc hơn nữa. Tất nhiên là những kẻ mua các nàng, cũng chỉ về thể chất song tu của các nàng rất có lợi với việc tăng tiến tu vi, còn hắn thì không.
- Nếu đã như vậy, thì lập tức nhỏ máu vào đây.
Thiên Vân đưa ra hai mẩu giấy, đây là khế ước thiên đạo, một thứ thường được dùng ở Thần giới khi cần xác nhận liên mình hoặc là mua nô lệ, thứ này sẽ khiến cho người ký và người sở hữu đều phải tuân theo những quy tắc bắt buộc.
Đây là hai tờ giấy mà Thiên Vân nhận được khi mua lại hai nàng, nội dung cũng rất đơn giản.
- Thứ nhất, hai nàng phải nghe theo tất cả mệnh lệnh mà Thiên Vân đưa cho. Dù cả hai đều không muốn.
- Thứ hai, không được ra tay s·át h·ại Thiên Vân.
- Thứ ba, nếu hắn c·hết, cả hai người cũng sẽ c·hết.
Cả hai người Lâm Mộng cùng Lâm Tình không chút nghĩ ngợi liền lập tức nhỏ máu xác nhận. Sau đó cả hai đều cảm nhận được một loại lực lượng nào đó đã tràn vào trong cơ thể, một thứ sức mạnh cả hai đều không thể phá bỏ.
Thiên Vân cũng vậy, hắn lập tức cảm nhận được một loại cảm giác khá thần kỳ, cứ như hắn có quyền quyết định sinh tử của hai nữ nhân trước mặt vậy.
- Từ nay các ngươi sẽ giống như Như Ngọc, trở thành nữ hầu bên cạnh ta. Yên tâm, ta sẽ không bắt các ngươi làm điều các ngươi không thích. Và từ nay các ngươi hãy gọi ta là thiếu gia hoặc công tử, không cần kêu chủ nhân.
Cả hai bất ngờ một lúc, sau đó liền nhanh chóng úp mặt xuống, đồng thanh nói.
- Đa tạ chủ… thiếu gia.
Thiên Vân liền gật đầu, sau đó liền cho cả hai đứng dậy, lập tức tiễn khách để hắn có thể dưỡng thương một chút.
Khi Lăng Như Ngọc thấy hắn vẫn như mọi ngày, không có chuyện gì để nói với nàng, thì có chút buồn bã rời đi, nhưng khi gần ra tới cửa, nàng bỗng nghe được Thiên Vân nói với âm lượng rất nhỏ:
- Cảm ơn nàng vì đã chăm sóc cho ta.
Ngoài mặt, Lăng Như Ngọc đã đỏ như trái cà chua chín, còn trong lòng đã vô cùng sung sướng… Nhưng vẫn ngại ngùng không đáp lại, cũng may nàng là người cuối cùng ra nên không có ai có thể thấy được cảnh này.
--Hết chương 36--