Chương 31: Hiểu lầm
- Không phải nhân loại? Không lẽ bọn hắn chính là ngoại tộc.
Hai tỷ đệ Lăng gia bất ngờ trước lời nói của vị tiền bối, cả hai đều không ngờ rằng tên kỳ lạ ấy lại có thân phận như vậy.
- Đúng vậy, dù che dấu rất kỹ nhưng với tu vi của hắn, khó qua mắt được ta. Tuy nhiên, xung quanh hắn lại có rất nhiều cường giả đang âm thầm bảo hộ vậy nên ta cũng không thể làm được gì.
Tên tiểu nhị lên tiếng, lúc đó hắn cũng muốn ra tay ngăn cản, nhưng chợt cảm thấy có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào bản thân nên hắn mới quyết định đứng im xem diễn biến. Nếu thực sự xảy ra vấn đề, hắn sẽ lập tức ra tay… Dù sao đây chính là thế lực của Thiên gia, không cần phải e ngại những kẻ có ý đồ xấu.
- Vậy bọn hắn là người của thế lực nào.
Lăng Như Ngọc thắc mắc hỏi. Vì tên lúc nãy có thể hủy đi Tử chi lực của nàng, dẫu tu vi hắn thực sự cao hơn, nhưng để nhanh chóng giải quyết được lực lượng của nàng, kẻ này không hề đơn giản.
- Nếu ta đoán không nhầm, hắn là ma tộc. Thậm chí còn có thể là người đến từ Thiên Ma Nhất Tộc.
- Cái gì, Thiên Ma Nhất Tộc. Bọn chúng không phải là ma tộc sao? Tại sao lại giống nhân loại như vậy?
Hai tỷ muội Lăng gia đều bất ngờ, cả hai dù đã học không ít kiến thức từ Thiên gia, cũng biết đến sự tồn tại của Cửu Đại Thế Lực Dẫu vậy, cả hai vẫn khá bất ngờ khi lần đậu gặp gỡ ma tộc.
- Trong các chủng tộc tại Thần giới, có rất nhiều chủng tộc lựa chọn hình dáng nhân loại, bao gồm cả Thiên Ma. Khác với chúng ta, bọn chúng là sở hữu tới hai hình dáng, một hình dáng giống với nhân loại, hình dáng còn lại gọi là Ma Nhân. Bình thường chúng sẽ ở hình dáng nhân loại để dễ dàng trà trộn vào trong thế lực nhân tộc. Từ đó g·iết đi không ít sinh mệnh của các thiên tài đang phát triển.
Tiểu nhị vừa đi vừa giải thích cho hai người, sau đó hắn liền dẫn cả ba đi đến trước một căn phòng vô cùng to lớn. Hắn liền ngừng lại rồi nói:
- Thiếu gia, chủ nhân có lệnh chỉ cho một mình thiếu gia vào.
Thiên Vân cũng hiểu ý, liền kêu tiểu nhị đưa Lăng Như Ngọc cùng Lăng Nhất đi tìm phòng ở. Còn hắn lại đi vào trong phòng một mình.
Rất nhanh, lọt vào mắt hắn là một người trung niên có dung mạo hiền tử, mái tóc trắng cùng màu mắt đỏ đặc trưng của Thiên gia, khuôn mặt có nhiều nét giống phụ thân hắn. Người này trông giống một thư sinh hơn là một vị chiến thần như phụ thân hắn.
- Tiểu Vân gặp qua tam thúc.
Thiên Vân đứng chắp tay một cách đàng hoàng bởi người trước mắt chính là tam đệ của phụ thân hắn, Thiên Vô Ngạo. Một cường giả với tu vi Thần Vương tam tinh. Không chỉ là một tu sĩ mạnh mẽ, tam thúc của hắn còn là một vị trân sự gần đạt đến cấp bậc Thần Trận Đế Sư.
Lúc này, Thiên Vô Ngạo đang ngồi trên một kiện đồ vật trong suốt, nhưng khí tức tản ra rất cường đại, Thiên Vân liền nhận ra đây chính là một món đồ phải ngang với một Chuẩn Thần Khí, có tác dụng tu luyện.
- Tiểu tử, lâu vậy rồi không đến thăm tam thúc.
Thiên Vô Ngáo đánh một ánh mắt hiền hòa nhìn về phía Thiên Vân, không vui không buồn nói.
- Có phải quên ta rồi không?
Thiên Vân hít một hơi, dù trước mắt là tam thúc của hắn, hắn vẫn không có chút buông lỏng chút nào. Bởi khí tức của tam thúc, không biết là cố tình hay vô ý đang ép chặt hắn.
- Do thời gian gần đây Tiểu Vân bận bịu trong việc tu luyện, dạo thời gian gần đây mới rảnh để đến thăm tam thúc.
Thiên Vân giả bộ nói. Thiên Vô Ngạo nghe vậy thì cười ha hả một tiếng. Không biết từ lúc nào vị tam thúc nàyh đã đứng ở sau lưng Thiên Vân mà đánh mấy cái thật mạnh.
- Hừ, phụ tử nhà ngươi thật giống nhau. Suốt ngày trầm mê trong tu luyện và chiến đấu. Đến lúc xuất đầu lộ diện, lại không khác gì một con ngựa ô, không thứ gì cản nổi.
Sau đó, cả hai nói chuyện một hồi. Thiên Vô Ngạo thì nghe ngóng chút tình hình ở Thiên gia, còn Thiên Vân được hắn chỉ cho một chút phương pháp tu luyện.
---
- Tiểu tử, ngươi cũng đã gặp đám ma tộc.
Đang trò chuyện, bỗng Thiên Vô Ngạo lập tức tỏ ra nghiêm túc.
- Đúng vậy tam thúc, bọn chúng sớm đã ở dưới đại sảnh. Có lẽ là đang chờ ta đến để thăm dò.
Thiên Vân cũng không nhiều lời, trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình.
- Không ngờ bọn chúng lại dám manh động như vậy. Nếu không phải sắp tới cũng là lúc mở ra đấu giá ở Hắc Hội, ta phải dẫn ngươi đi làm nhiệm vụ gia tộc giao thì ta đã lập tức đi tìm bọn hắn để hỏi chuyện rồi.
Ánh mắt Thiên Vô Ngạo trở nên vô cùng nghiêm túc, việc một số kẻ trong Cửu Đại Thế Lực đi thăm dò thế lực khác là rất bình thường. Nhưng dám trực tiếp ra tay với hậu bối trong gia tộc, không khác gì muốn tạo ra một cuộc chiến giữa các thế lực cả.
Vì vậy, những chuyện xảy ra ở đại sảnh tửu lầu hắn đều thấy nhưng không ra tay. Bởi tên kia dù tu vi cao hơn ba người Thiên Vân, hắn cũng không có cái gan mà làm quá. Nếu không, Thiên gia không ngại thể hiện quyề uy của mình.
- Vậy thôi, ngươi mau trở về phòng nghỉ ngơi. Đây là một số trận pháp do ta tạo ra, ngươi mang đi để bảo tính mạng.
- Đa tạ tam thúc. Tiểu Vân xin cáo từ.
Thiên Vân cầm lấy đám trận pháp thu nhỏ của Thiên Vô Ngạo, sau đó liền rời khỏi phòng. Lập tức phát hiện bản thân không phải ở chỗ như lúc nãy mà đã tiến đến trước một căn phòng khác, sau lưng cũng không thấy phòng của Tam thúc đâu nữa.
- Đúng là cường giả Thần Vương, có thể trực tiếp đem ta tới đây mà ta không hề hay biết. Nếu thúc ấy có ý đồ xấu, chỉ sợ ta đ·ã c·hết hàng triệu lần.
Thiên Vân thầm cảm thán, thực lực của hắn có thể nói là khá mạnh ở cùng lứa tuổi. Mà khi đem so với những cường giả thực thụ, hắn chẳng khác nào một con kiến nằm chờ c·hết.
Vào trong phòng, hắn lại một lần nữa đứng hình. Không phải vì có một cường giả mạnh mẽ hoặc là có kẻ lạ đến thăm mà bởi vì… Lăng Như Nhất đang mặc một bộ đồ lót đứng trước mặt hắn.
Hắn có thể thấy được làn da trơn bóng đầy sức sống của nàng lộ ra hoàn toàn, mái tóc đen mượt dài tới tận bờ mông tròn trịa. Mắt to, mũi quỳnh, tròng mắt màu tím xinh đẹp do ảnh hưởng của Tử chi lực mà có, cơ thể xinh đẹp lồi có lõm có. Khiến cho hắn khó mà kiềm chế được.
Cực kỳ xinh đẹp.
Thiên Vân lúc này không biết làm gì, nhìn thấy mĩ nữ xinh đẹp đang khoe mình trước mắt, hắn thực sự không rõ bản thân nên chạy hay là tỏ ra bình thường.
Lăng Như Ngọc ở đối diện thì đã cực kỳ ngại ngùng, nàng không phải là muốn câu dụ hắn. Nhớ lại không lâu trước đó, vị cường giả kia liền giới thiệu hai phòng cho nàng và Lăng Nhất. Trước khi rời đi, nàng còn cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ mà hắn nhìn về nàng. Lúc đầu Lăng Như Ngọc còn không hiểu vì sao, mà nàng cũng không mấy quan tâm. Bởi đây là một phần của Thiên gia, sẽ không ai dám làm càn ở đây, vì vậy nàng có thể yên tâm nghỉ ngơi.
Nàng cũng không biết vì sao, cái hồ tắm lại nằm ở ngoài, khá gần giường. Nghĩ một hồi cũng không ra, Lăng Như Ngọc liền quyết định cởi đồ đi tắm, cùng lúc này Thiên Vân đi vào, tạo ra một cảnh tưởng như vậy.
- Thiếu… thiếu gia…
Lăng Như Ngọc cực kỳ xấu hồ, khuôn mặt nàng đỏ như cà chua. Dù đã sống gần trăm năm, nàng vẫn là một thiếu nữ mới lớn, hoàn toàn chưa trải qua chuyện yêu đương chứ nói gì tới cảnh như vậy.
Ngay sau đó, Thiên Vân cũng liền lấy lại bình tĩnh. Quay mặt ra sau, giọng run run nói:
- Như… Như Ngọc… sao nàng lại ở đây?
- Như Ngọc ở đây cũng là do vị cường giả kia sắp xếp. Hắn kêu Như Ngọc ở phòng này, còn Lăng Nhất thì ở phòng đối diện.
Thiên Vân nghe vậy thì liền biết, tên kia chắc chắn là hiểu lầm mối quan hệ của hai người, thật là *** hắn dù sao cũng chưa mười tám, không có gan với mấy chuyện đó a. Dù tuổi thật của hắn cũng phải tầm sáu mươi nhưng Thiên Vân vẫn chưa thể quen được.
- Vậy chắc chắn do tên kia hiểu lầm quan hệ giữa ta và nàng. Để ta ra ngoài.
Thiên Vân nói xong liền trực tiếp chuồn mất. Để lại một mình Lăng Như Ngọc ở trong phòng. Ánh mắt nàng nhìn thân ảnh hắn biến mất thì lại có phần ngại ngùng, song trong đó cũng có phần u sầu, bởi dù là sự cố. Nàng thực sự vẫn muốn hắn ở lại với nàng.
- Không… ngài ấy là chủ nhân của ta. Sao ta lại có ý nghĩ như vậy. Như Ngọc ơi là Như Ngọc, tại sao ngươi lại mộng tưởng như vậy… Ngươi và thiếu gia mãi mãi chỉ là quan hệ chủ tớ, không thể nào tiến xa hơn đâu.
Lăng Như Ngọc tự nhắc nhở bản thân mình, suốt vài tiếng sau đó, nàng vẫn chưa thể rời khỏi giường, vẫn luôn nghĩ về hình ảnh lúc đó.
Còn Thiên Vân mới bước ra thì liền thấy một căn phòng khác, hắn thử gõ cửa vài lần, xác nhận không có ai, thêm cả không khóa thì hắn mới an tâm bước vào. Trong từng đó năm ở chung, nói hắn không có hào cảm với Lăng Như Ngọc thì là nói dối, nhưng với tính cách từ Trái Đất, hắn thực sự không dám làm gì quá mức.
---
Thời gian dần trôi qua.
Ngày mà hội đấu giá trăm năm một lần ở Hắc Hội đến gần, vô số tu sĩ từ bốn phương tám hướng đang cùng di chuyển về một phía.
Rất nhiều chủng tộc, thế lực, thậm chí là tán tu có tiếng tăm đang tiến đến đây. Không chỉ vậy, một số thiên tài từ các thế lực lớn cũng lựa chọn đến đây lịch luyện, bao gồm cả Thiên Vân.
Cuộc đấu giá bình thường sẽ không có quy mô như vậy, nhưng đây lại là Bách Niên Đâu Phẩm, một cuộc đấu giá trăm năm có một ở Bách Đạo Thế Gia, nơi mà những tu sĩ dù có nhiều thần thạch tới cỡ nào, cũng chưa chắc mà đấu giá nổi. Bời những vật phẩm ở đây, chỉ có thể đổi bằng những vật phẩm hoặc một thứ gì đó ngang giá. Đây có thể xem như là một sự trao đổi giữa các đại thế lực, và cũng là cách để một kẻ tán tu không có nơi nương tựa, có thể tìm thấy một nơi để bản thân mình dựa vào…
Người tổ chức ra nơi này, cũng chính là do Hắc Hội, một trong những thế lực cao cấp nhất ở Bách Đạo Thế Gia tạo ra, chỉ có hơn 200 thiệp mời, và chỉ có ai sở hữu mới được tham gia.
--Hết chương 31--
Hmm viết vậy có bị ban không ta :Đ tui hơi rén.