Chương 17 : Bệnh thần kinh !
Trong cửa hàng lão già thấy Thiên Dạ bỏ đi thì nở nụ cười nhạt thầm nghĩ .
" Hừ xem ra cũng chỉ là một thằng nhóc ranh không biết hàng một triệu mua một viên linh thạch lời to . "
Dạo thêm vài cửa hàng nữa trên tay ba người Thiên Dạ giờ đã có bảy khối đá . Thấy rằng đã đủ nguyên liệu để tạo ma trận tập trung năng lượng họ chuẩn bị ra về thì một vật hấp dẫn sự chú ý của Thiên Dạ .
Cách chỗ bọn họ không xa trước một cửa hàng một khối đá trơn nhẵn hình oval đang nằm lẫn lộn trong mở đá vụn . Chính nó là thứ đã khiến Thiên Dạ chú ý .
" Ồ ? "
Hắn bước về phía cửa hàng đó cúi người nhặt lên khối đá quan sát chút rồi hỏi chủ cửa hàng .
" Ông chủ khối này bán giá bao nhiêu ? "
Nghe gọi ông chủ quay lại nhìn thì cười xòa bảo :
" Ôi dào khối đá vụn ấy mà chẳng đáng tiền đầu nếu cậu mua 1 khối đá thì thôi có thể tăng không hết mở đó cho cậu cũng được ! “
" Vậy .. ”
Vừa cầm khối đá oval trong tay Thiên Dạ tùy tiện chỉ vào một khối đá trên kệ .
“ Lấy tôi khối này đi .. "
" Khoan đã ! "
Lúc này lại nghe một tiếng kêu cắt ngang cuộc nói chuyện của mình . Thiên Dạ lạnh nhạt quay đầu lại .
Đúng là lão già lúc nãy .
" Khối đá này ta ra giá 10 triệu ... "
Chỉ vào khối đá oval trong tay Thiên Dạ lão chậm rãi nói khóe môi cong lên 1 nụ cười hưng phấn như nhặt được bảo vật . Sau đó lại liếc nhìn Thiên Dạ về mặt cao cao tại thượng ánh mắt không che giấu xem thường tựa như thượng vị giả đang nhìn sâu kiển dưới chân .
Đôi mắt Thiên Dạ chậm rãi cau lại hắn dường như cũng chưa từng chọc qua lão già này chứ ?
Vẻ kiêu ngạo xem thường người đó là sao ?
Giành đồ từ kẻ khác có thành tựu rất đáng giá kiêu ngạo ?
Già giành với trẻ rất đáng kiêu ngạo ?
Ít ra bề ngoài hẳn mới 17 tuổi còn lão kia chắc cũng gấp sáu lần hắn rồi .
Thiên Dạ liếc nhìn Vân Tiên và Kim Vân thấy cả 2 gật đầu hắn cũng nhàn nhạt ra giá .
" 100 triệu ... "
“ Cái gì ? "
Nghe con số Thiên Dạ đưa ra lão già khựng người lại vẻ điềm nhiên biến mất thay vào đó là 1 sự âm trầm . Thật sự 10 triệu đã là cực hạn của lão lúc này lão không ngờ đối phương trực tiếp ra giá gấp 10 lần mình .
Không phải lão không bỏ tiền ra nổi chẳng qua là lão còn cần dùng cho buổi đấu giá vài ngày tới . Lúc nãy khi thấy Thiên Dạ từ bỏ tranh giành lão còn nghĩ rằng hắn chỉ là 1 thằng ranh chưa biết mùi đời, tài sản không có bao nhiêu giờ thì hay rồi thẳng ranh đã trực tiếp biến thành triệu phú vung tiền như rác ném ra 100 triệu mà mặt vẫn điềm nhiên như không .
" Người trẻ tuổi đừng loạn báo giá đây không phải trò chơi đâu hậu quả ngươi gánh không nổi . "
Lão âm trầm nói lão cũng không tin 1 thiếu niên như Thiên Dạ thật sự có thể lấy ra khoản tiền lớn tới vậy . Hơn nữa nếu hắn thật sự có nhiều tiền tới vậy ban nãy đã không bỏ qua khối đá kia .
Chắc chắc là tên trẻ tuổi này đang phá mình lão nghĩ .
Thiên Dạ chẳng nói gì xách hai khối đá lên đi ra ngoài Kim Vân lập tức tiến lên thanh toán trước vẻ mặt kinh ngạc của lão già và vẻ mừng như điên của ông chủ .
Lão cũng thật sự không ngờ tới những người trẻ tuổi này thật sự trả nổi . Giờ phải làm gì ?
Miếng mồi trước mắt chẳng lẽ để nó vụt mất ?
Khổi đá kia phát ra năng lượng vô cùng đặc biệt lão không rõ bên trong nó là gì nhưng trực giác nói cho lão biết đó tuyệt đối là bảo vật không ít lần nhờ vào loại trực giác này mà lão có thể đạt được thiên địa kì trận nên lão vô cùng tin tưởng trực giác của mình .
Cắn răng lão đuổi theo 3 người Yami vọt đến trước mặt lớn tiếng gọi .
“Người trẻ tuổi ! "
" Có việc ? "
Thiên Dạ dừng chân lại nhàn nhạt hỏi .
Lúc này lão già mới khoan thai ngạo nghễ nói .
" Người trẻ tuổi tặng khối đá đó cho ta thì thế nào ? Coi như kết 1 hồi thiện duyên ta nợ ngươi 1 món nợ ân tình đi . Người trong thiên hạ có thể để cho ta nợ ân tình cũng không nhiều phải biết ân tình của ta là rất nặng . "
" Bệnh thần kinh . ”
Thiên Dạ ngay lập tức đóng lên cái mác tâm thần bất ổn cho lão già cầu xin người khác mà còn làm ra một bộ ta đây rất giỏi không ai bì kịp dáng vẻ không bị thần kinh thì chắc chỉ có ngáo cỏ .
Nói rồi hắn cũng không để ý tới lão già nữa mà dẫn theo hai chị em Vân Tiên rời đi .
Lão già sắc mặt tái đi một thằng oắt con mà cũng dám tỏ thái độ như vậy với hắn đặt ở nơi khác hắn đã sớm chém thẳng cắt này thành muốn mảnh .
Nhưng đây dù sao cũng là thời kì pháp trị ra tay ở đây chắc chắn sẽ kinh động đến cảnh sát không phải là lão sợ nhưng lão không muốn gặp rắc rối không cần thiết .
Kiềm nén cơn phẫn nộ lão hướng Thiên Dạ gọi lại :
" Ngươi biết ta là ai sao ? "
Thiên Dạ quay đầu trừng lại trong thoáng chốc lão thoáng chốc thất thần đây là loại giánh mắt nó sẽ xuất hiện trên một thiếu niên sao ?
Thất thần qua đi lão âm trầm hỏi .
" Ngươi đây là loại ánh mắt gì ? "
" Đương nhiên là ánh mắt nhìn thằng ngu”.
Thiên Dạ điềm nhiên trả lời .
" Ngươi ! "
" Chẳng lẽ không phải ? Ngươi nghĩ mình là ai ? Cha ta hay mẹ ta ? Mắc mở gì ta phải biết ngươi ?
Chẳng lẽ sau này ra đường nhìn thấy ai ngươi cũng lại hỏi " người biết ta là ai không ?”
" Ngươi nghĩ rằng người trên thế giới đều sẽ biết ngươi ? "
" Ta ... "
" Đương nhiên rồi nếu không ngươi sẽ không hỏi ra loại vấn đề ngu ngốc này ! "
Dứt lời Thiên Dạ một mạch bỏ đi chẳng thèm ngoái lại lão già một chút .
…
Trong thị trường ngọc thô lão già đứng đó sắc mặc tái đi vì phẫn nộ . Đã bao năm qua rồi ai dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện với hắn .
" Sư phụ để người đợi lâu sao hả nơi này thật sự nhiều thứ tốt phải không ? Vừa lòng người chứ ?"
Lão già quay đầu thấy 1 thanh niên đang nho nhã đi tới trên mặt treo nụ cười đầy phong độ . Nếu ba người Thiên Dạ ở đây chắc chắn sẽ nhận ra thanh niên này là Cố Trường Thiên, người thừa kế tập đoàn Thiên Lang .
" Hừ ! Thứ tốt quả thật là có nhưng mua không nổi ! " Lão già tức giận hừ một tiếng .
" Ồ không phải người có 150 triệu trong tài khoản sao ? Dù là chừa lại dành cho buổi đấu giá thì vẫn có thể sử dụng không dưới 15 triệu chứ ? Sao lại có món người mua không nổi ở chổ này ? Dù gì cũng toàn là hàng thô ! "
" Là 1 thằng oắt con không biết trời cao đất dày trực tiếp dùng 100 triệu đoạt đi . ”
" Là thằng ngốc nào đui mù dám tranh miếng ăn trước mặt sư phụ ngài đây ? " Thấy lão già tức giận Cố Trường Thiên nhíu mày hỏi .
Lão già không nói gì dùng ngón tay trỏ chỉ vào giữa trán hắn một bóng người lập tức hiện chính là hình dáng của Thiên Dạ .
" Thiên Dạ ! Là hắn ? " Nhìn rõ bóng người kia Cố Trường Thiên bật thốt .
" Ồ ! Ngươi biết thằng oắt này ? "
" Hừ ! Đương nhiên biết còn tưởng là ai đui mù hóa ra là thằng không cha không mẹ ngu ngốc đó ."
" Nghe giọng điệu thì có vẻ ngươi và hắn có xung đột ? " Lão già hiểu kĩ hỏi .
" Hắn là kẻ dám giành nữ nhân với học trò của người đấy cũng là kẻ đã thương tôi hôm trước . Còn tưởng là con cái đại gia nào vung tiền như rác xem ra hẳn là 1 thằng trai bao chỉ biết xài tiền gái . " " Là hắn làm người b·ị t·hương ? "
" Học trò bất tài để cho người mất mặt ! "
Lão già nhíu mày Cố Trường Thiên là thiên tài hiếm có hắn vô tình gặp được trong lúc du ngoạn dù mới học cũng đã rất nhanh tu ra nội khí hơn nữa hắn còn rất trẻ sớm hay muộn võ sư giới cũng có 1 vị trí của hắn . Tuy chỉ mới tu ra nội khí nhưng cũng không phải là một thường nhân nào có thể tùy tiện đả thương xem ra Thiên Dạ cũng không phải một người tầm thường đơn giản như vậy .
Nghĩa là việc hắn tìm thấy khối đá kia cũng không phải may mắn . Chỉ lạ là lão hoàn toàn không cảm nhận được khí tức gì trên người hắn hẳn là trời sinh thần lực chứ chưa từng trải qua tu luyện gì dù có tu luyện thì cũng chưa tu ra nội khí loại người chỉ có sức trâu này không đáng sợ .