Chương 12 : Cuộc rượt đuổi trong đêm !
Một bên nghe hai người nói chuyện Thiên Dạ trầm mặc hắn đưa tay kéo tay áo của Phương Anh 1 cái .
Phương Anh nghi hoặc quay qua
" Có việc ? "
Ngay khi cô vừa mở miệng một viên tròn màu nhũ vàng lập tức bay vào miệng .
" Thứ gì ? "
Phương Anh không hiểu Thiên Dạ cho mình ăn cái gì đang định chất vấn thì một cảm giác thư thái lan tỏa khắp cơ thể cô sau đó là cơn đau rồi từng mảng trong cơ thể cô vỡ ra như đại địa khô cằn nứt toác từ những vết nứt vỡ đó đất cát tuôn ra như cơn sạt lỡ .
Biến cố bên này làm Vân Tiên và Kim Vân chú ý hai người ngạc nhiên trừng lớn mắt nhìn Phương Anh phát sinh biến hóa .
" Ngươi là nguyên nhân à ????”
Hai người đồng thanh hét lớn .
" Ta cũng không ngờ .... "
Nắm lấy Phương Anh ném ra hồ nước bên ngoài cửa sổ Thiên Dạ gãi gãi cằm .
Chỉ là 1 viên kẹo thôi mà khoa trương tới mức như vậy . Công thức làm nó Thiên Dạ vừa nhớ ra sau khi lấy được Lam Vị Thạch hắn chỉ nhớ đó là đồ ăn vặt bản thân thường ăn trước đây ngon và ngọt ấn tượng của hắn chỉ có vậy .
Lấy lên hai viên nữa ném sang Vân Tiên và Kim Vân Thiên Dạ nghiền ngẫm .
" 2 người thử xem ? "
" Ngươi đến tột cùng là ai ? "
Vân Tiên và Kim Vân thận trọng nhìn thiếu niên tóc trắng trước mặt cảm giác xa lạ không hiểu bao vây lấy trái tim hai người .
Lần đầu tiên cả hai phải nhìn thẳng vào người bọn họ từng xem là phế thải họ thật sự nhìn không thấu người thiếu niên này .
Có chút cảm thấy e dè một chút lo lắng .Không lầm chính là lo lắng đối với một tồn tại tưởng chừng như rõ ràng nhưng thực tế lại chẳng biết gì con người luôn có xu hướng trở nên dè dặt khi đối mặt với nó .
" Ngươi có thật sự là Thiên Dạ ? Chẳng lẽ nguyên lai ngươi là tu tiên đại lão tiên đế trùng sinh tại đô thị hay bị lão quái vật nào đoạt xá ? "
Mí mắt Thiên Dạ co giật .
" Các ngươi xem nhiều tiểu thuyết mạng quá rồi . Cái quái gì tu tiên đại lão cái quái gì tiên đế chỉ là một đám gà đất chó sành mà thôi chưa đủ thành đạo ! "
Nghe Thiên Dạ nói chẳng hiểu sao cơ thể hai chị em Vân Tiên bỗng dưng run rẩy lắp bắp :
" Ngươi... Ngươi....chẳng lẽ ngươi là Lý Thất Dạ trong truyền thuyết ?"
" Haizzz"
Thở dài một hơi vẫn còn thấy Kim Vân và Vân Tiên lưỡng lự do dự cầm viên kẹo chưa uống Thiên Dạ hỏi .
“ Thế 2 người có định thử hay không ? Không thì trả đây ăn một viên tốn một viên ta còn ngại chả đủ gặm đây này ! "
Bốn mắt nhìn nhau rồi lại nhìn sang Hà Linh với Phương Anh đang say ngủ Kim Vân và Vân Tiên không do dự nữa ném thẳng viên kẹo trong tay vào miệng .
Dù sao Thiên Dạ cũng không có lý do để hại c·hết bọn họ tuy lúc đầu bọn họ có lạnh nhạt đối xử với hắn nhưng chỉ bấy nhiêu thì chưa đủ ghi hận tới mức hại c·hết chứ ?
Với cả Hà Linh và Phương Anh ăn vào chỉ ngủ say chứ không bị gì hơn nữa còn thức tỉnh . Hẳn là không có vấn đề gì .
Vừa vào miệng viên kẹo lập tức tan ra mùi vị ngọt ngào ngập tràn khoang miệng cùng nguồn năng lượng khổng lồ trào dâng trong từng thớ thịt mạch máu thậm chí là từng tế bào của 2 người .
Sức mạnh quá lớn ập tới đột ngột khiến cả hai cảm giác đau đớn như năng lượng đang vặn xoắn nội tạng bên trong cơ thể lại nguồn năng lượng dường như quá tải với từng mạch máu khiến chúng căng lên đến mức sắp vỡ .
Cũng còn tốt nó chỉ căng lên thôi chứ chưa vỡ ra thật . Không còn dám khinh thường hai người nhắm mắt ngồi xuống cẩn thận dẫn dắt năng lượng chạy dọc theo mạch máu đi khắp cơ thể mình .
Quá trình này xảy ra trọn vẹn từ trưa đến tận giữa khuya khi bọn họ mở mắt ra thì đã tận 1 giờ sáng hôm sau Thiên Dạ đã đi mất từ lúc nào . Nhưng quan trọng hơn Vân Tiên và Kim Vân có thể cảm thấy được sức mạnh của bản thân đã tăng lên rất nhiều .
" Năng lượng mạnh hơn so với hôm qua ít nhất 2 lần ... "
" Đó là mới chỉ là 1 viên nhỏ ... "
…
Công viên thành phố giữa đêm khuya mọi thứ chìm trong tĩnh mịch và vắng vẻ trái ngược với hoàn toàn so với sự rộn ràng náo nhiệt của nó ban ngày .
Đêm khuya gió lớn rất thích hợp g·iết người phi tang . Dưới ánh trăng mông lung 1 bóng người chật vật chạy trốn cả thân thể đây là máu phía sau hắn đuổi sát 5 thân ảnh .
Thay vì nói là chạy trốn thì nên nói là mèo vờn chuột hơn . Lăm người phía sau vừa nhàn nhã đuổi vừa cất tiếng cười đùa chốc chốc lại có 1 đường hàn quang phóng ra cắt sượt qua người đàn ông đang chạy trốn kia phải là cố tình đánh trước chẳng là vì muốn h·ành h·ạ người đàn ông kia .
" Tên súc sinh chính tao đã cho mày có địa vị hôm nay giờ mày lại dám đối xử với tao như vậy . Muốn g·iết cứ g·iết . Hà tất gì phải làm nhục tạo ? Nhưng tao nhắc cho mày nhớ người của tao sắp đến rồi mày sẽ không sống nổi đâu . "
Dường như là nhận ra có chạy trốn cũng vô vọng người đàn ông dừng lại quay mặt căm tức chửi mảng đám người t·ruy s·át .
Ánh sáng mờ nhẹ của mặt trắng chiếu rọi ra gương mặt của hắn thành lình chính là ông chủ của Thiên Lang Hội .
Người vừa bị Thiên Dạ dọa sợ bài tiết không thể tự kiểm soát lúc sáng .
Mới sáng còn oai phong lẫm liệt không ai bì được đêm tối lại bị người t·ruy s·át chật vật bỏ trốn như chó thời thể thay đổi thật là quá nhanh .
" Đại ca ơi là đại ca anh đã già rồi nhưng mãi không chịu nhường vị trí lại cho em em chỉ là bị bức bất đắc dĩ thôi . Hơn nữa anh có thể nắm vị trí đại ca lâu như vậy chẳng phải là nhờ vài tên võ sư sao ? Nhìn đi chúng chẳng phải bị người của em bóp c·hết dễ dàng như bóp 1 con kiến lại đến 1 bọn rồi cũng bị bóp c·hết như kiến thôi vị trí này em ngồi là quá chuẩn xác rồi . Haha ... hahaha ... "
Nghe người đàn ông chất vấn 1 tên vẻ mặt gian xảo giữa 5 người vừa trả lời vừa cười nhạo .
" Mà thôi đùa vui đủ rồi nể tình anh nâng đỡ bấy lâu nay em sẽ để anh thống khoái . Giết đi ! Ồ khoan đã đêm hôm khuya khoắt tại sao lại có người ở đây ? Ăn mày sao ? "
Sự chú ý của hắn đột nhiên bị hấp dẫn bởi bóng người đang ngồi tựa lưng vào gốc cây tán lá dày đặc không để ánh trăng xuyên qua khiến bóng người như chìm trong bóng tối chỉ nhìn sơ qua thì không thể nhận ra .
" Mặc kệ cùng nhau g·iết đi tên ăn mày kia có trách thì trách tại sao lại thấy thứ không nên nhìn thấy . Đại ca có tên ăn mày này làm bạn trên đường xuống Hoàng Tuyền anh cũng không cô đơn . Haha ! "
" Vậy thì c·hết đi ! "
Trong bôn người còn lại một kẻ cao gầy cầm trường đao từ trên trời giáng xuống người đàn ông được gọi là đại ca kia tuyệt vọng nhắm mắt chờ c·hết . Nhưng lưỡi đao lại không nhằm vào hắn mà hướng vào người dưới gốc cây kia .
Thân ảnh ấy cũng không ngẩng đầu mà tùy tiện nhặt lên 1 hòn sỏi rồi búng ra .
" Keng ! "
Trong khoảnh khắc cùng tia lửa bắng ra tứ tung thanh âm kim loại v·a c·hạm chát chúa vang lên . Xung chấn v·a c·hạm làm tay gã cao gầy và trường đao gãy đoạn từng khúc .
Hắn sợ hãi nhảy lùi về sau ánh mắt cẩn trọng nhìn về bóng người đang từ từ đứng lên quát lớn .
" Kẻ thù rất mạnh cùng lên g·iết hắn ! "
Ánh trăng chiếu rọi vào lộ ra vẻ mặt của kẻ kia gương mặt trẻ tuổi mới khoảng 17-18 tuổi cùng mái tóc bạc trắng lung linh trong ánh trăng mờ ảo . Gã đại ca thét lên hắn làm sao có thể quên được kẻ đã để lại nỗi kinh hoàng tột độ đến mức hắn bài tiết không thể tự khống chế lúc sáng .
Tên gian xảo nhíu mày hắn cũng nhận ra kẻ đó đó là kẻ trong tin nhắn mà gã đại ca đã gửi cùng nội dung tuyệt đối không nên trêu vào . Nhưng hắn không sợ bên cạnh hắn còn 4 đại cao thủ đây này . Đoạn 4 kẻ kia đồng loạt xong tới định đánh nhanh thắng nhanh 1 đòn kết thúc .
Kẻ kia hay nên nói là Thiên Dạ cúi người nhặt lên mũi đao bị gãy nhìn cũng không nhìn tùy tiện ném ra .
" Xoet ! "
Mũi đao xé gió lao đi ngay lập tức chia tên cao gầy làm 2 nữa vẫn không gặp chút cản trở nào bay thẳng không dừng hóa thành 1 vệt lưu quang biến mất trong trời đêm .
Tên cao gầy ngây ngẩn cả người một đao ấy nhanh tới cực hạn nhanh tới mức hắn còn chưa kịp nhận ra đã bị cắt làm hai.