Thiên Chính Đạo Nhân

Chương 59




Dịch: Trúc Tử

Tiếng “rắc rắc” lại vang lên đều đều, dây xích cũng khẽ đung đưa, tiếng kim loại va chạm. Giờ phút này mỗi một tiếng động cũng đều khiến cả ba người chăm chú, quan tâm nhất vẫn là cái quan tài còn lại. Một tiếng "vù" vang lên, cái nắp quan tài kia hơi di chuyển một chút, Tra Nghiêm Vân cũng đã lập tức nằm thụp xuống chuẩn bị, nhưng đã qua nửa phút mà không thấy có động tĩnh gì. Cả không gian lúc này chỉ còn tiếng kim loại va chạm giống như rỉ sét lâu ngày. Trong lòng Tra Nghiêm Vân tự nhủ: "Ủa? Ngừng rồi?"

Hắn lại chờ thêm nửa phút nữa, ngoại trừ âm thanh vẫn không ngừng thì cái quan tài kia cũng không có động tĩnh gì khác thường, Tra Nghiêm Vân không nhịn nổi, đi về phía trước mấy bước quan sát cái quan tài còn lại. Thì ra gắn với nắp quan tài có một sợi dây mỏng như tơ nhện, vừa bén lại vừa bền chắc như thép, nối thẳng vào một cái lỗ trong vách động. Ở trên đỉnh đầu hắn cũng có một cái lỗ nhỏ, nếu nhìn lên có thể thấy mấy cái bánh răng đang chuyển động, có thể đưa ra suy đoán hết sức rõ ràng đây chính là cơ quan để phòng ngừa việc có trộm đột nhập. Cũng rất có thể qua thời gian đã lâu, một số cơ quan hoạt động không hoàn hảo, hắn mới có thể thoát được kiếp nạn này. Tra Nghiêm Vân trong lòng mừng rỡ, hướng về phía Nghị Siêu cùng Trác Hùng hô: "Cơ quan kẹt rồi!"

Hai người vừa nghe thấy cơ quan bị kẹt, dây thần kinh luôn căng thẳng cuối cùng cũng được nới lỏng, quỷ mới biết nếu cơ quan còn hoạt động thì sau nắp quan tài là cái gì. Cả hai cũng vì thế mà cười lớn.

Xem ra những cái nắp quan tài biết bay này đều là do sự chuyển động của cơ quan, trí tuệ của cổ nhân không thể coi thường, chỉ dùng chuyển động của một vòng tròn nhỏ mà có thể khiến bốn cái nắp quan tài nặng tới cả ngàn cân bay đi như khối đậu hũ, Tra Nghiêm Vân thở dài nói: "Quả đúng là tứ lạng bạt thiên cân, tiếp theo chúng ta cũng nên xem rốt cục trong những cái quan tài này là gì rồi."

Mặc dù Tra Nghiêm Vân vẫn hơi sợ cơ quan trên đỉnh đầu tiếp tục hoạt động trở lại, nhưng phá hủy nó thì cũng không thể biết có chuyện gì. Trong lòng hắn suy tính: Năm cái quan tài đã mở ra bốn, nếu ta đã không chủ động động thủ trước, ngươi vẫn muốn tìm tới gây phiền toái, vậy cũng đừng trách ta không khách khí! Chọc tới ta, dù ngươi có là ma vương ta cũng phải khiến ngươi hồn phi phách tán. Nhưng người có thể bày ra nhiều cơ quan để bảo vệ nơi này như vậy, lại còn kéo theo nhiều người phải chết cùng như vậy, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không phải là thứ tốt lành gì.

Tra Nghiêm Vân đứng thẳng người, phủi đi chút bụi bặm bám trên quần áo, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm đại ấn đặt ở sau lưng đề phòng, chậm rãi đi về phía cái quan tài to nhất kia.

Mặc dù cái quan tài kia cách Tra Nghiêm Vân chỉ vài chục thước, nhưng mỗi một bước của hắn cũng khiến Trác Hùng và Nghị Siêu trong lòng căng thẳng. Đồng thời với mỗi bước đi của Tra Nghiêm Vân, nắm tay của hai người càng nắm chặt lại.

Tra Nghiêm Vân suy nghĩ nếu trời xui đất khiến đã đến nơi này, dù là âm mưu của người cũng tố, là thiên ý cũng được, điều nên tới chắc chắn sẽ tới. Nếu như hôm nay cứ như vậy chết ở nơi này, xuống dưới đó cùng con gái đoàn tụ cũng tốt. Con người ta một khi đã nhìn thấu sinh tử thì cái gì cũng không sợ, giờ phút này hắn có suy nghĩ như vậy khiến áp lực giảm đi rất nhiều. Không cần biết trong quan tài kia có cái gì, đón chờ nó chính là Thất Kinh Kiếm trên tay hắn...

Sau khi cẩn thận tra xét từng cái quan tài một cách cẩn thận, trừ cái quan tài chưa mở ra thì bên trong bốn cỗ quan tài đều không có thứ gì quá kinh người như lúc trước. Sự lo lắng trong lòng Tra Nghiêm Vân như vậy lại càng nhẹ đi một chút, nhưng cơ quan ở đây được bố trí rườm rà như vậy, nhất định sẽ có đạo lý của nó, rốt cuộc vấn đề là ở đâu?

Tra Nghiêm Vân lại vòng quanh tất cả các cỗ quan tài thêm một lần nữa, cũng luôn chú ý tới cái lỗ nhỏ trên đỉnh đầu. Tới khi kết thúc trọn ba vòng hắn ngừng lại, suy nghĩ kỹ thêm một chút, quả thật đã phát hiện ra bí mật trong đó.

Năm cái quan tài này được bài trí theo hướng chính Đông, chính Tây, chính Nam, chính Bắc, ở giữa là cái quan tài bằng đồng xanh lớn nhất, nằm trên xác một con ba ba. Huyền cơ chân chính có lẽ chính là hình vẽ được khắc trên quan tài.

Cả bốn cái quan tài bằng đồng xanh được bố trí giống nhau, đều cùng dài bốn thước, bề rộng chừng hai thước. Mặc dù thể tích có thể không sai biệt lắm, nhưng mỗi một cái đều chứa trong mình những thứ riêng.

Cái đầu tiên được đặt ở hướng chính Đông, nó được đặt ngang với mặt đất, trên quan tài khắc một con Thanh Long sống động, con rồng này khác với con Ứng Long khi trước. Thân thể to như rắn, uốn lượn mềm mại, nó có đầu Kỳ Lân, đuôi của cá chép; trên mặt còn có hai sợi râu dài, mỗi một cái râu cũng có hình thái khác nhau; trên đỉnh đầu con Thanh Long này còn có một cặp sừng của hươu, chân có ngũ trảo, uy phong lẫm lẫm, thần thánh mà trang nghiêm.

Con Thanh Long này là loại rồng này thường thấy nhất tại Trung Quốc, điều này Tra Nghiêm Vân lập tức nhận ra. Trong truyền thuyết chính là chúa tể tinh túc phương Đông.

Cái quan tài này vốn có màu của đồng xanh, cả cái quan tài sáng bóng một màu, duy chỉ có những đường nét và vảy trên người con rồng là bị rỉ sét bao phủ. Con Thanh Long cũng vì vậy mà giống như bơi lội trong cái quan tài.

Bên trong cái quan tài này là một đoạn gỗ.

Khúc gỗ này bên ngoài được đặt trong một cái ống bằng ngọc, vân gỗ dày đặc như vảy rồng, dùng đèn chiếu xuống thì từng thớ gỗ hiện lên rõ ràng giống như những sợi tơ. Khúc gỗ này tuy nhỏ nhưng lại toát ra thứ khí tức cao nhã của bậc chí tôn, đây cũng chính là thứ gỗ thường được bậc đế vương sử dụng để làm quan tài an táng – Kim Ti Nam Mộc.

Cái quan tài thứ hai nằm ở hướng chính Tây, cũng được đặt nằm trên mặt đất, phía trên cái quan tài này có khắc một con hổ đang há miệng gầm thét, con hổ này giống hệt những con hổ bình thường ngày nay. Khác biệt duy nhất chính là lông trên người nó, số đốm có nhiều hơn một chút, lông cũng dài hơn. Trên mặt ngoài trừ râu cọp thì lông mặt của nó cũng dài hơn bình thường, hai cái răng nanh bén nhọn giống như nói cho Tra Nghiêm Vân biết: ta không phải một con hổ bình thường đâu.

Con hổ này dĩ nhiên không phải hổ bình thường, Tra Nghiêm Vân cũng biết nó chính là Bạch Hổ.

Thuở nhỏ hắn đã đọc qua một cuốn sách của Đạo gia là《Đạo Môn Thông Giáo Tất Dụng Tập》 cuốn thứ bảy có ghi như sau: "Hướng Tây ứng với tinh túc Bạch Hổ, ứng với bậc anh hùng, tiếng gầm trang nghiêm, uy hiếp cầm thú, khi gầm vang động núi rừng."

Con Bạch Hổ này được khắc trên quan tài bằng đồng xanh, cả người cũng được quét qua một lớp sơn trắng, thế nhưng vì niên đại xa xưa, màu trắng của sơn đã ố vàng khó nhận ra, nhưng không khiến thần uy của nó giảm đi chút nào. Bạch Hổ quả nhiên xứng với mỹ danh chiến thần mà người đời dâng tặng. Trong sách《Phong Tục Thông Nghĩa 》viết: "Hổ, vua của mãnh thú, có sức lực vô song, nhuệ khí phi thường, có thể xua đuổi quỷ mị."

Trong cái quan tài này có một "Cây trúc", nhưng nó lại được làm bằng vàng trắng, tỏa sáng lấp lánh, dài khoảng năm mươi cm, trên mỗi lóng trúc đều có khắc nhiều hình thù, rất trang nhã.

Cái quan tài thứ ba đặt ở hướng chính Nam, cũng chính là cái quan tài gần Tra Nghiêm Vân nhất, đặt trên mặt đất vuông góc với hai cái quan tài kia, đầu lớn hơn chỉ thẳng về hướng Nam. Trên cái quan tài này chạm trổ một con chim tuyệt đẹp, toàn thân giống như chìm trong lửa đỏ, lông chim trải rộng toàn thân, đặc biệt là cái đuôi xòe ra rất lớn, chiếm tới hai phần ba quan tài.

Cẩn thận nhìn một chút thì có thể nhận ra đó chính là đuôi công, nhưng trên đó lại có vẩy như vẩy cá. Con chim này có cái cổ đặc biệt dài, giống như cổ rắn, phần lưng hơi nhô lên, miệng nhọn mà nhỏ, đầu giống đầu gà. Nhưng phần thân lại khá nhỏ, giống như thân con chim yến, nếu như người bình thường nhìn thấy sẽ nói: Đây chẳng phải là Phượng Hoàng sao?

Thật ra thì nó cũng không phải là một con Phượng Hoàng bình thường, tên của nó là Chu Tước. Trong 《Đạo Môn Thông Giáo Tất Dụng Tập》cuốn bảy cũng có ghi lại: "Chu Tước phương Nam, cầm đầu các loại chim, sinh ra đã có màu đỏ, sấm động vang trời. Phần thân có năm màu, bề ngoài sáu giống hỗn tạp."

Trong truyền thuyết Chu Tước là hóa thân của lửa, là thiên mệnh huyền điểu, chúa tể tinh túc phía Nam. Bởi vì Chu Tước chính là hóa thân của lửa, cũng chính là chí dương.

Trong cái quan tài đó có cái gì? Là thứ không thể phổ thông hơn, một tấm gỗ thán, một nhúm cỏ khô và hai hòn đá lửa. Những thứ này tuy nhìn bình thường, nhưng cũng chính là thứ giúp cổ nhân tạo lửa đốt đuốc, tạo thành cả một nền văn minh nhân loại.

Cái quan tài thứ tư nằm ở hướng chính bắc, chính là cái quan tài chưa được mở ra, cũng giống như cái quan tài thứ ba, thẳng hàng và vuông góc với hai cái quan tài đầu tiên. Tra Nghiêm Vân đặc biệt lưu ý tới cái quan tài này. Bên trên quan tài này khắc một con rùa cổ dài, quanh người có một con rắn đang quấn lấy, cả con rắn và con rùa đều khó có thể phân biệt, cả hai đều có màu đen xì.

Đầu rắn như đầu rồng, có hai cánh phượng; con rùa thì đầu rồng đuôi kỳ lân. Hai con thú này chính là Huyền Vũ. Trong《Đạo Môn Thông Giáo Tất Dụng Tập》cuốn thứ bảy có viết: "Bắc phương Huyền Vũ, Thái Âm hóa sinh, hư thực đồng nhất, rùa rắn đồng hình, dạo quanh cửu địa, thống nhiếp vạn linh."

Nghe nói Huyền Vũ này chính là do Bí Hí diễn hóa mà thành, Huyền Vũ cũng là thần linh được tôn kính trong Đạo gia – Bắc Phương Đại Đế, cũng có tên gọi khác là "Chân Vũ Đại Đế”, được phong Đế. Khác biệt với Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước thường chỉ được thờ phụng ở các sơn miếu.

Bởi vì cái quan tài không được mở ra, nhưng đồ vật bên trong Tra Nghiêm Vân đã đoán được. Nếu như không sai, trong đó chỉ toàn là nước. Bởi vì Huyền Vũ cũng chính là thủy thần.