Thiên Chính Đạo Nhân

Chương 21




Dịch: Ly Hạ

***

Lại nói về mọi người trong nhà lúc trước, từ khi Tra Nghiêm Vân và Vương Hâm đi ra khỏi cửa, mọi người cũng đều nghe theo sắp xếp, tắt đèn lên lầu. Tới cả việc trò chuyện lớn tiếng cũng không có, chỉ có Vương phu nhân lo mẹ mình cảm thấy trong lòng khó chịu, nên định để bà ngồi dựa vào phía cửa sổ.

Nhưng ngoảnh đi ngoảnh lại thì đã không thấy Lý bà bà đâu nên lập tức hỏi mọi người xung quanh. Mọi người trong nhà hoảng hồn, liền đi xuống lầu tìm, quả nhiên nghe thấy tiếng Lý bà bà nỉ non trước linh vị: "Ông ơi, ông mau mau chóng chóng trở lại, mang cả tôi theo cùng với. Ông đi rồi, tôi chỉ còn một mình, biết sống thế nào đây..."

Tiếng khóc của Lý bà bà vang lên trong đêm tối yên tĩnh cũng khiến người ta khá sợ hãi, hơn nữa cũng khá thương tâm. Mà vào đêm Thất Đầu, Lý bà bà cứ khóc như vậy không hay, Vương phu nhân lập tức xuống lầu kéo bà lên.

Không biết Lý bà bà do thương tâm quá độ hay là quyết tâm muốn gặp Vương lão gia, lại giữ chặt lấy bàn không buông tay. Dù Vương phu nhân ra sức kéo hay khuyên giải, Lý bà bà vẫn không nhúc nhích. Mọi người trên lầu thấy Tra Nghiêm Vân đã sắp tới gần cửa chính, liền hướng về phía hai người gọi nhỏ: "Hai người mau nhanh lên, đạo sĩ sắp vào nhà rồi, còn ở phía dưới làm gì?"

Tiếng gọi này không chỉ người dưới lầu, mà Tra Nghiêm Vân cũng nghe thấy rõ ràng. Nhưng khi hắn cách cửa chính chỉ còn khoảng năm thước, Tra Nghiêm Vân vẫn còn nghe thấy tiếng khóc, đành phải hét lớn một tiếng: "Người ở bên trong mau lên lầu!"

Tiếng hét trực tiếp khiến Lý bà bà buông tay. Thấy vậy, Vương phu nhân liền kéo bà chuẩn bị lên lầu. Phía trên đã có giáo sư Hà đỡ lấy Lý bà bà, Vương phu nhân ở phía dưới bước theo. Vương phu nhân vừa đặt được một chân lên bậc thang thì mọi người trong nhà chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh ập tới, tiếp theo một tiếng “Rầm” vang lên, không biết xảy ra chuyện gì?

Đó chính là tiếng Vương phu nhân gục xuống, ngay giữa linh đường. Mặc dù Tra Nghiêm Vân không nhìn thấy, nhưng dựa vào tiếng động, hắn tự nhiên biết đã có chuyện không hay xảy ra, bèn nói to một tiếng: "Không tốt!"

Lập tức lấy ra đại ấn, cũng không kịp niệm chú, chỉ đặt lên bàn, hy vọng có thể trấn áp được quỷ sai, sau đó lập tức hô lên: "Mọi người trên lầu mau chóng bật đèn! Bật đèn. Sau đó mau chóng xuống lầu!"

Ánh đèn lập tức chiếu khắp cả lầu một, trước linh đường, Vương phu nhân mắt mở trừng trừng, nhìn thẳng lên trần nhà, giống như đã mất đi tri giác.

Giờ phút này mọi người cũng không dám thở mạnh, đặc biệt là Lý bà bà. Bà biết chuyện mình làm đã liên lụy tơi con gái mình, dĩ nhiên sắc mặt cũng tái mét. Giáo sư Hà liền tiến tới nắm lấy hai bả vai Tra Nghiêm Vân, vừa khóc vừa nói: "Nghiêm Vân, cậu cứu được cô ấy không?"

Tra Nghiêm Vân bấm ngón tay tính toán, sau đó đốt một lá Định Hồn phù rồi buông tay. Lá phù cháy khác hẳn với khi bình thường, cháy được một nửa thì bị gió cuốn đi, bay thẳng về phía cửa.

Tra Nghiêm Vân bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nói: "Mau đưa tới bệnh viện đi! Sợ rằng đã chẳng kịp nữa rồi!"

Chẳng qua bao lâu, xe cứu thương đã đến, vì hai vợ chồng giáo sư Hà ở tỉnh cũng có chút quan hệ nên người tới cấp cứu dĩ nhiên cũng là bác sĩ tốt nhất. Qua hai giờ sau, bác sĩ thông bác là Vương phu nhân bị xuất huyết não, nếu phẫu thuật thì tỷ lệ thành công không tới một phần trăm, đề nghị chuẩn bị hậu sự.

Phẫu thuật như vậy khả năng sống không cao, hơn nữa nếu không cứu được thì Vương phu nhân trước khi chết còn phải chịu nỗi đau phẫu thuật, vẫn không nên thì hơn. Nên sau khi mọi người trong nhà thảo luận, đành phó mệnh cho trời. Giáo sư Hà không chịu nổi đả kích mất đi bạn đời, lập tức ngất xỉu, sau đó cũng được đưa sang phòng cấp cứu hồi sức.

Lão Vương biết chuyện cũng tới, thấy Tra Nghiêm Vân cũng ở đó, liền hỏi hắn có chuyện gì xảy ra. Tra Nghiêm Vân im lặng không đáp, trong lòng đang phân tích lại mọi việc.

Đêm Hồn Hoàn, quỷ hồn trở về chắc chắn đã được cho uống canh Mạnh Bà, hơn nữa còn được áp giải trở về. Hầu hết quỷ hồn trong lòng chắc hẳn khi sống phải có nguyện vọng mãnh liệt thì mới được trở về, hơn nữa sau khi uống canh Mạnh Bà thì nguyện vọng mãnh liệt như vậy sẽ trở thành oán niệm.

Oán niệm như vậy ảnh hưởng rất lớn tới luân hồi, mà trong dân gian cũng có quan niệm âm ty vẫn có chút tình người. Nên đề phòng ngừa việc quỷ hồn không thể siêu thoát luân hồi, mới có việc áp giải quỷ hồn trở về đêm Thất Đầu.

Vương lão gia tuổi tác đã cao, lại do đau ốm mà mất, nên chắc hẳn không thể có oán niệm gì được. Cho dù không nhớ khi còn sống đây là nhà mình, cũng không đến nỗi kéo cả con gái mình đi cùng chứ?

Không biết tại sao cả quỷ sai lần này đi quá nhanh, Tra Nghiêm Vân đã sử dụng cả đại ấn cũng không kịp cản lại. Điểm này khiến Tra Nghiêm Vân hết sức nghi ngờ, chẳng lẽ lại xuống âm phủ đòi người một lần nữa?

Trải qua tang sự của con gái, Tra Nghiêm Vân không muốn làm việc như vậy thêm lần nào. Người có quy củ, quỷ cũng có quy củ, thiên đạo như vậy, nếu như vẫn muốn nghịch thiên, phải bỏ ra cái giá lớn thế nào?

Tra Nghiêm Vân trong lòng cũng có chút khó chịu khi không giúp được gia đình giáo sư Hà, hắn làm đạo sĩ không chỉ trừ tà, mà hầu hết đều siêu độ cho những vong linh khác nên rất hiểu. Đêm hôm đó, khi đốt Định Hồn phù, thì hồn phách của Vương phu nhân cũng đã bị đưa đi, như vậy còn sống cũng chỉ là do chút ý chí còn lại trong thân xác trước khi chết mà thôi.

Có thể là do không cam lòng, nên thân thể Vương phu nhân dựa vào ý niệm, cố gắng chờ người con trai là Hà Nghị Siêu đang công tác ở vùng tây bắc trở lại. Hà Nghị Siêu cũng theo nghiệp cha, xử lý những công việc khảo cổ, hàng năm đều ở lại địa bàn công tác. Nhận được tin mẹ bị bệnh nặng, còn chưa kịp thay quần áo đã vội vàng bắt xe lửa về quê.

Vừa bước chân vào phòng bệnh, Hà Nghị Siêu chỉ kịp kêu lên một tiếng “Mẹ” thì sóng điện tâm đồ của Vương phu nhân cũng lập tức ngừng hẳn. Khi lìa đời không thấy Vương phu nhân có gì vương vấn hay thống khổ, lúc đi rất an tường, giống như đang ngủ vậy.

Sau khi Vương phu nhân mất, xác bà được đưa tới nhà tang lễ thành phố. Giáo sư Hà mặc dù là một học giả, nhưng tình cảm vợ chồng thâm hậu, khẩn cầu Tra Nghiêm Vân làm nốt việc tang sự, coi như là giúp ông tiễn vợ đoạn đường cuối.

Trong nhà tang lễ không gian không lớn, lễ "Vượt tiên kiều" dĩ nhiên không có cách nào tổ chức. Tra Nghiêm Vân là đạo sĩ, nhìn cảnh sinh ly tử biệt khi hai cha con giáo sư Hà và Hà Nghị Siêu ôm nhau khóc, trong lòng cũng có chút khó chịu.

Mọi thứ cần chuẩn bị đều do tự tay Tra Nghiêm Vân chọn, khi niệm chú siêu độ hắn cũng tận tâm tận lực, luôn muốn Vương phu nhân sau khi chết có thể mau chóng luân hồi. Dựa theo tính toán của Tra Nghiêm Vân, bốn ngày sau chắc chắn chính là đêm Hồn Hoàn của Vương phu nhân. Cũng không biết có phải là Vương phu nhân sẽ được đưa về không, nếu đúng như vậy thì nhất định Tra Nghiêm Vân phải hỏi kỹ càng quỷ sai cho ra lẽ. Vương phu nhân chắc chắn là chết oan khiến hắn không cam lòng mà bỏ qua mọi chuyện.

Sau khi hỏa táng, nhận tro cốt, giáo sư Hà nghe theo Tra Nghiêm Vân. Không chôn Vương phu nhân ở nghĩa trang thành phố, mà chọn một mảnh đất có phong thủy tốt ở quê mà chôn. Mấy ngày sau đó, mọi người đều ở lại ở trong nhà Vương lão gia. Lý bà bà vừa tang chồng, tiếp theo lại chịu tang con, hơn nữa người con gái này vì bà mà chết, tự nhiên trong lòng cũng tự trách mình.

Chỉ ngay hôm sau, mọi người đều thương lượng để người con gái út của Lý bà bà đưa về nhà chăm nom. Cả căn nhà lớn của Vương lão gia chỉ còn lại Vương Hâm trông nom, hơn nữa căn nhà này không tới một tháng đã chết hai người, khiến hắn có chút lo sợ.

Tra Nghiêm Vân quyết định ở lại thôn này thêm vài ngày, hắn luôn cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, nhưng lại không biết là lạ ở chỗ nào. Hẵn cũng đã thử rút quẻ tính thử, nhưng lại không thể tính ra được bất cứ nguyên do gì. Cho nên cứ chờ tới ngày Thất Đầu của Vương phu nhân, trực tiếp hỏi quỷ sai là được.