Thiên Châu Biến

Chương 58: Huyết Khế! Ám chi ấn ký (hạ)




Chu Duy Thanh nhìn xem Lâm Thiên Ngao cười, hắn - cánh tay nắm lấy Vân Ly bả vai, mỉm cười nói: "Thật xin lỗi, ta cự tuyệt."



Lâm Thiên Ngao sững sờ "Cự tuyệt? Vì cái gì? Chẳng lẽ ta lái ra điều kiện còn chưa đủ hậu đãi sao? Tại các ngươi tiến công quá trình bên trong, ta không có bất luận cái gì phản kích."

Chu Duy Thanh lắc đầu, đáp:



- Lâm lão huynh, e rằng ngươi chưa rõ tình hình mà đã vội cho chúng ta là một bọn ngốc rồi! Ngươi chính là Thiên Châu Sư có phòng ngự cực hạn, năng lực tấn công của ngươi thì có được là bao? Một thân bản lĩnh của ngươi, chỉ e rằng gần cả mười phần đều thiên về phòng ngự. Mới tiếp xúc với nhau, ngươi cần gì phải tỏ ra độ lượng, hào phóng như thế? Tu vi của chúng ta không bằng ngươi, mà ngươi chỉ thuần túy phòng ngự như vậy, vạn nhất chúng ta không thể lay động đôi chân của ngươi một bước nào, hóa ra chúng ta sẽ bị ngươi nô dịch cả à? Loại chuyện mà ta không nắm chắc thì ta tuyệt đối sẽ không làm! Vân Ly, chúng ta đi thôi! Vào trong điếm mua ít đồ đã!



Bất luận là Lâm Thiên Ngao hay Vân Ly đều không nghĩ ra là Chu Duy Thanh sẽ chọn phương pháp cự tuyệt như thế, mà ngay cả Thượng Quan Băng Nhi và Tần Phong cũng vậy. Tại thời điểm Chu Duy Thanh và Vân Ly đánh cuộc, bọn họ đều không nhận ra chủ ý của Chu Duy Thanh là cố tình dụ Vân Ly vào tròng. Huống hồ gì, tình cảnh hiện tại đối với hai người Chu Duy Thanh lại cực kỳ có lợi, mà hắn lại tránh né. Từ đầu đến cuối, bọn họ cũng không rõ nguyên nhân là thế nào nữa?



Chu Trường Khê nhìn Chu Duy Thanh bằng ánh mắt đổi khác, âm thầm gật đầu, trong lòng thầm nghĩ tiểu tử này thật là thông minh. Xem ra, mới vừa rồi hắn và Vân Ly đánh cuộc cũng không phải là đơn giản chỉ hòa nhau như thế!



Nhìn Chu Duy Thanh kéo Vân Ly đi, Lâm Thiên Ngao đã hơi sốt ruột, hỏi:



- Các ngươi muốn thế nào mới bằng lòng đánh cuộc với ta?



Chu Duy Thanh cười ha ha, trong lòng đang thầm nghĩ ngươi có làm thế quái nào ông cũng không đánh cuộc với ngươi đâu, chợt bên tai hắn vọng đến một âm thanh rất nhỏ, nhưng lại làm cho hắn rúng động, liền nuốt vào những lời hắn định nói ra.



- Hãy đánh cuộc với hắn, ta sẽ âm thầm giúp các ngươi! Nhất định các ngươi sẽ thắng! Người này sẽ có chỗ hữu dụng đối với các ngươi! Ta là Thiên Nhi!



Đây chính là những âm thanh Chu Duy Thanh nghe được, nhưng lại không biết từ đâu đến. Nhưng hắn nhận ra đây chính là âm thanh của người đã cứu mình thoát khỏi tay cha con Minh Vũ ngày đó, thiếu nữ tóc trắng thần bí Thiên Nhi.



Nếu như lúc trước đến giờ, Chu Duy Thanh vẫn có cảm giác thật mơ hồ, nhưng giờ đây hắn hoàn toàn khẳng định sự tồn tại của thiếu nữ tóc trắng này. Dĩ nhiên là nàng luôn theo dõi mọi bước chân của hắn, biết được hướng đi của hắn. Mặc dù Chu Duy Thanh thậm chí chưa từng nói với nàng một câu, nhưng hắn luôn luôn chọn lựa cách tin tưởng nàng vô điều kiện.



- Vụ đánh cuộc này hoàn toàn không phải là không thể…



Chu Duy Thanh bởi vì nghe được lời khuyên của Thiên Nhi, nhưng tròng lòng vẫn chưa có chủ ý đê tiện gì. Nhưng suy nghĩ của hắn luôn nhanh nhẹn, đảo qua đảo lại tròng mắt, đã lóe lên một ý hay, rồi nói:



- Ta muốn cầu ngươi một chuyện…Hãy tự trói một tay lại, chỉ dùng một tay để tiến hành trận đánh cuộc này! Hơn nữa, hai chúng ta sẽ cùng nhau tiến lên!



Nghe được những lời này của Chu Duy Thanh, đừng nói là Vân Ly và Tần Phong, dù là Thượng Quan Băng Nhi cũng cảm thấy đề nghị của hắn thật quá đáng. Mặc dù Lâm Thiên Ngao này có tu vi trên bọn họ một châu, nhưng hai người bọn hắn lại được xông lên toàn bộ, thêm nữa lại muốn người ta dưới tình huống không thể hoàn thủ lại yêu cầu người ta tự trói một tay.



Phải nhớ rằng, điều kiện mà lâm Thiên Ngao đánh cuộc với bọn họ chính là hai chân không thể di động. Nói cách khác, chính là khi chiến đấu không thể dùng hai chân. Dưới tình huống như vậy, nếu tự trói thêm một tay nữa, thì hắn ta chỉ có thể dùng một tay duy nhất để tiến hành trận đấu với hai người Chu Duy Thanh và Vân Ly. Đây không phải gọi là bất công, mà chính là cực kỳ bất công!



Vân Ly nhắm mắt lại, buông ra một tiếng thở dài trong lòng. Vì sao ta lại thua trên tay một tên vô sỉ đến mức độ thế này a? Thanh danh của ta, cứ như vậy mà bị chôn vùi rồi!



Nhưng điều vượt xa dự đoán của mọi người đã xảy ra, chính là khi Lâm Thiên Ngao nghe yêu cầu của Chu Duy Thanh, chỉ suy nghĩ một chút rồi liền gật đầu chấp nhận, trầm giọng nói:



- Tốt! Ta đáp ứng yêu cầu của ngươi!



- Hả…???




Trừ Chu Trường Khê, mọi người, bao gồm cả Chu Duy Thanh không khỏi nén được sự kinh ngạc trên mặt mình, đều nhìn cả về phía hắn. Cho dù là Chu Duy Thanh đi nữa, không ai có thể tin hắn thật sự đã chấp nhận. Hắn vốn chỉ muốn gài hàng một chút, dù cho Lâm Thiên Ngao không đáp ứng yêu cầu của mình đi chăng nữa, mình cũng sẽ cố hết sức mà hoàn thành vụ đánh cuộc này. Dù sao, có Thiên Nhi đang âm thầm trợ giúp, mỹ nữ này đến từ Tuyết Thần Sơn cái gì đó à nha, lại còn là cường giả Lục châu Biến Thạch Miêu Nhãn, dù Lâm Thiên Ngao này có lợi hại đến đâu đi nữa, cũng không thể so sánh được. Nhưng ai ngờ, Lâm Thiên Ngao thế mà lại đáp ứng nhanh như vậy?



Một khắc trước, Vân Ly vẫn còn đang mắng thầm Chu Duy Thanh vô sỉ, nhưng bây giờ bỗng nhiên tim của hắn lại đập nhanh như trống trận. Hắn cũng là người thông minh, sau khi Lâm Thiên Ngao đáp ứng yêu cầu quá mức bỉ ổi của Chu Duy Thanh, hắn lập tức cố trấn tĩnh lại.



Vân Ly ý thức được, e rằng Trung vị Thiên tôn trước mắt này không chỉ đơn giản như vậy.



- Đi xuống Địa Hạ lôi đài (Lôi đài dưới lòng đất) đi! Dù sao đi nữa, không ai có thể xù nợ ở đấy được! Nếu có ý làm trái, sau khi đánh cuộc xong, nếu nhị vị muốn chạy, ta cũng không đuổi kịp!



Lâm Thiên Ngao thản nhiên nói.



Chu Duy Thanh nghi hoặc nhìn Vân Ly đoạn hỏi:



- Địa Hạ lôi đài là cái chỗ nào?



Vân Ly đáp:



- Địa Hạ lôi đài bên dưới lòng đất của Ngự Phẩm Trung Tâm dùng để giải quyết mọi ân oán của Ngự Châu Sư, cũng có thể tiến hành đánh cuộc. Có rất nhiều Ngự Châu Sư thích đánh cuộc ở nơi này. Đaì chủ của Địa Hạ lôi đài là ai thì sợ rằng ngay cả Hoàng thất của Đế quốc Phỉ Lệ cũng không được biết. Điều duy nhất có thể khẳng định là, Địa Hạ lôi đài luôn công bình tuyệt đối! Trước khi song phương tiến hành thì đấu sẽ phải ký kết khế ước. Đánh cược bằng vật cũng được, đánh cuộc bằng mạng sống cũng tốt. Khi chiến đấu trên lôi đài kết thúc, lập tức phải thực hiện giao ước! Nếu bất tuân, Đài chủ của Địa Hạ lôi đài sẽ lập tức thi hành. Nghe nói, từng có một vị Cửu châu Thượng vị Thiên Tông sau khi đánh cuộc không muốn thực hiện giao ước, ngày hôm sau đã thấy thi thể của hắn treo ở cửa Đông thành.



- Ta nhổ vào! Nhưng quả thật là một địa phương tốt!


Trong mắt Chu Duy Thanh chợt lóe lên một tia sáng bỉ ổi, nhưng trong lòng lại thầm suy nghĩ, ngay cả Thượng vị Thiên tông cũng không có cách nào quịt được, thì có thể thấy thực lực của chủ nhân nơi đây cường đại như thế nào. Nhưng nếu như vậy, thì mỹ nữ tóc trắng có thể giúp mình ăn gian được sao? Nếu không đánh lận con đen, vạn nhất bị thua thì phải làm sao bây giờ?



- Cứ yên tâm đi đi!



Như đoán được ý nghĩ trong lòng của hắn, âm thanh của Thiên Nhi lại xuất hiện một lần nữa, nhưng lần nay lại mang theo vài phần khinh bỉ. Hiển nhiên là nàng đã nhìn thấu ý nghĩ “thiện lương” của hắn!



Chu Duy Thanh cũng không cách nào nói chuyện với nàng, nhưng nghe được lời ấy rồi, niềm tin càng thêm kiên định. Lý do hắn tín nhiệm Thiên Nhi đơn giản chỉ vì lấy tu vi của người ta, muốn giết hay nô dịch hắn chỉ cần bằng thực lực của nàng nhấc tay là xong, cần gì phải phí nhiều công sức như vậy?



- Các hạ, xin dẫn đường!



Chu Duy Thanh quay sang Lâm Thiên Ngao cung tay hành lễ, dáng vẻ tỏ ra rất có phong độ.



Lâm Thiên Ngao đi trước, Chu Duy Thanh và Vân Ly cũng vội vàng đuổi theo. Ngay khi Thượng Quan Băng Nhi chớm bước đến thì đã bị Tần Phong ngăn lại.



- Cô nương, hay là ở đây chờ bọn họ đi? Địa Hạ lôi đài không cho phép bất luận kẻ nào, trừ những người đánh cuộc, tiến vào xem cuộc chiến đâu! Dưới tình huống này, ta tin tưởng Chu huynh đệ và Vân Ly đại sư nhất định sẽ giành thắng lợi!



Khi Chu Duy Thanh quay lại, gật đầu với Thượng Quan Băng Nhi thì nàng mới chịu dừng lại, cắn chặt đôi môi đỏ mọng nhìn hắn, thần sắc của nàng rõ ràng hơi bất mãn, tựa như muốn nói tên gia hỏa bại hoại ngươi lúc nào cũng thích làm cho người ta lo lắng.



Lâm Thiên Ngao dẫn hai người hướng vào bên trong Ngự Phẩm Trung Tâm. Trên đường đi, hắn không nói câu nào, còn Vân Ly thì cũng chỉ cau mày. Ba người hết sức trầm tư lặng lẽ thẳng tiến vào vị trí trung tâm của Ngự Phẩm Trung Tâm, cũng chính là nơi trọng yếu nhất.



Rất nhanh, Lâm Thiên Ngao đã dừng lại trước một kiến trúc hình tròn. Không cần hắn nói, Chu Duy Thanh biết đã đến nơi rồi. Nơi này chỉ có một tầng, là một kiến trúc tròn xoay không bắt mắt chút nào, phía trên có bốn chữ màu đỏ như máu, ghi rõ ràng: “Địa Hạ Lôi Đài”.



Đại môn mở rộng nơi này nhìn giống như miệng của một loại quái thú ăn thịt người thuở hồng hoang. Lâm Thiên Ngao quay lại nói cho ba người sơ lược nội quy nơi này liền xoay người vào trước. Hai người Chu Duy Thanh cũng vội vàng bám sát theo sau.



Vừa vào cửa, trong lòng Chu Duy Thanh chợt kinh hãi. Ở đây, mặt đất chỉ tuyền một màu đen kìn kịt, còn nóc phòng và tường phòng đều được sơn đỏ như máu, lại thêm một luồng khí lạnh ập vào mặt làm hắn phải ngưng thần một chút mới có thể phát hiện bên trong có một cái thang lầu kéo dài sâu xuống bên dưới.



Trước thang lầu, có một chiếc bàn đỏ như máu, ngồi phía sau là một lão già chột mắt, có bộ dáng như kẻ gần đất xa trời, dường như chẳng còn được tới nửa cái mạng.



Lâm Thiên Ngao bước nhanh đến trước mặt lão già, khom người xuống, nói:




- Chúng tôi muốn tiến hành đổ ước!

Lão giả gật đầu, hỏi:



- Đã biết quy củ chưa? Lấy tiền ra đi!



Lâm Thiên Ngao cũng không dám nói thêm, lấy ra một cái thẻ màu xanh giống như của Chu Duy Thanh đưa cho lão già chột mắt. Lão già liền đưa tay vẽ lên một cái rồi lấy ra một cái Hào bài (thẻ đánh số) đưa tất cả lãi cho Lâm Thiên Ngao, rồi phất tay ngụ ý là ba người có thể đi tiếp.



Vân Ly đi cạnh Chu Duy Thanh giải thích:



- Phí sử dụng Địa Hạ lôi đài một lần là một vạn kim tệ! Không có phân biệt! Là do những nhân vật quyền uy ở lôi đài đưa ra! Thu phí toàn bộ một lần, thật ra cũng không tính là cao!



Chu Duy Thanh khẽ gật đầu, hai người vẫn lẳng lặng theo sau Lâm Thiên Ngao, xuống thang lầu đi về phía dưới.



Khi vừa bắt đầu, xung quanh mọi người đều tối đen như mực, sau khi quanh qua hai vòng thang mới dần dần sáng lên. Nhưng, màu của những ngọn đèn treo trên vách toàn bộ đều là một màu máu đỏ, càng xuống dưới mọi người đều có cảm giác âu u đáng sợ rất mãnh liệt!



Đi xuống ước chừng được ba mươi thước, phía trước xuất hiện một Các Phủ Đạo (phòng bào danh chắc???). Lâm Thiên Ngao đưa Hào bài trong tay nhìn lần nữa rồi hướng vào trong. Hắn bước rất nhanh, hiển nhiên không phải mới đến đây lần đầu.



Chu Duy Thanh nhìn thấy hai bên vách tường dày cộm năng nề của Các Phủ Đạo này có rất nhiềm cành cửa lớn hình vòm, toàn bộ đều được đánh số thứ tự phía trên. Nhìn dáng vẻ thì bên trong mỗi cánh cửa đều dẫn đến một lôi đài.



Đến cánh cửa trên có ghi số “Bảy”, Lâm Thiên Ngao dừng lại đầy cửa vào, Chu Duy Thanh và Vân Ly cũng theo hắn vào trong.



Không giống như vẻ âm u của bên ngoài, khi bọn họ vừa tiến vào liền thấy nơi đây rất nguy nga rộng lớn, ánh đèn sáng lóa làm cho Chu Duy Thanh phải híp mắt lại.



Đây là một gian phòng khổng lồ xây theo hình tròn, sau cửa có một gã mặc y phục đỏ đang lẳng lặng đứng đó. Người này che mặt nên không thể nhìn rõ tướng mạo. Vừa thấy ba người đi vào, liền trầm giọng hỏi:



- Cần phải ký kết khế ước trước!