Chương 6: Bích Tỉ vi tế. Biến Thạch Miêu Nhãn (4)
Chu Duy Thanh tất nhiên là không dám thất lễ, vội vàng đem chính mình tay trái nâng lên, đưa tới Thượng Quan Băng Nhi trước mặt.
Cẩn thận nhìn Ý Châu trong tay trái Chu Duy Thanh, thân thể Thượng Quan Băng Nhi rõ ràng run lên, trong đôi mắt xinh đẹp đầy oán hận cũng có chút kinh hoảng.
Âm thanh có chút gian nan từ trong miệng nàng thốt ra: "Biến Thạch, Biến Thạch Miêu Nhãn. Không ngờ thật là Biến Thạch Miêu Nhãn, vì cái gì mà trời xanh lại trêu đùa ta như vậy, vì sao lại cho Biến Thạch Miêu Nhãn xuất hiện trên người hắn"
Nói sang chuyện khác không hề nghi ngờ là một trong những biện pháp tốt làm đối phương bớt phẫn nộ, Chu Duy Thanh vội vàng thấp giọng hỏi: "Doanh trưởng, Biến Thạch Miêu Nhãn là cái gì vậy? Từ trước đến giờ ta vẫn chưa nghe nói có loại Ý Châu như vậy?"
Thượng Quan Băng Nhi thì thào nói: "Biến thạch, là một loại bảo thạch kỳ dị, là Kim Lục Bảo Thạch, dưới ánh mặt trời, nó sẽ hiện ra màu xanh biếc, biến thạch đẹp nhất thậm chí sẽ có tới sáu màu. Mà đến buổi tối, dưới ánh đèn hoặc ánh nến, nó lại biến thành màu đỏ của hoa hồng hoặc màu hồng tím. Bởi vậy nó cũng được gọi là ban ngày Lục Bảo Thạch, ban đêm Hồng Bảo Thạch. Là một trong những bảo thạch hi hữu nhất. Mà khi loại bảo thạch này xuất hiện vệt sáng như mắt mèo, nó sẽ trở thành Biến Thạch Miêu Nhãn, khi đó chỉ có thể nói, nó là loại bảo thạch trân quý nhất trên đại lục, giá trị của nó gấp trăm lần Toản Thạch."
Đối với loại Biến Thạch Miêu Nhãn này, Chu Duy Thanh cũng chưa bao giờ nghe thấy, cẩn thận nhìn lại khỏa Ý Châu trên cổ tay mình, quả nhiên là như vậy, khi mặt trời mọc lên, màu sắc của khỏa Ý Châu kia cũng dần dần chuyển từ màu xanh thẫm sang màu xanh biếc rực rỡ, mà vệt sáng như mắt mèo kia tựa hồ cũng rõ ràng hơn.
"Ý ngươi là khỏa Ý Châu của ta là Biến Thạch Miêu Nhãn? Nhưng thuộc tính của Biến Thạch Miêu Nhãn này là gì?" Chu Duy Thanh tò mò hỏi, thậm chí đã quên mất mũi tên chĩa trên cổ mình.
Thượng Quan Băng Nhi vẫn trong loại tình trạng thất thần này, thì thào nói: "Biến Thạch trở thành Ý Châu chỉ có thể xuất hiện ở Thiên Châu Sư, ngoài việc so với Ý Châu của Ý Châu sư bình thường phẩm chất cao hơn rất nhiều, tăng phúc rất nhiều, còn có một đặc thù là có nhiều thuộc tính. Khi Ý Châu của Thiên Châu Sư xuất hiện hai thuộc tính trở lên, như vậy Ý Châu của hắn sẽ xuất hiện dưới hình thái Biến Thạch.."
Chu Duy Thanh trừng to hai mắt: "Nói như vậy, thuộc tính Ý Châu của ta có hơn hai loại sao? Có phải là tốt hơn một loại thuộc tính không?"
Thượng Quan Băng Nhi chậm rãi ngẩng đầu, mê mang trong mắt nàng đã tiêu thất, thay thế là một ánh mắt cực kỳ phức tạp, lắc lắc đầu, mũi tên trong tay chọc chọc về phía trước, cổ họng đau đớn làm Chu Duy Thanh cảm thấy run rẩy, nhất thời không dám mở miệng.
"Không phải hơn hai loại, mà là hơn bốn loại. Biến Thạch Miêu Nhãn, hình thái Ý Châu chỉ tồn tại trong truyền thuyết, khi Biến Thạch Miêu Nhãn xuất hiện, nghĩa là thuộc tính Ý Châu của Thiên Châu Sư đã vượt qua bốn loại."
Chu Duy Thanh ngây ngốc nhìn Thượng Quan Băng Nhi, không ngờ hắn lại bật cười: "Ta là truyền thuyết?" Mười ba năm mang danh phế vật, đột nhiên lại trở thành Thiên Châu Sư cấp bậc truyền thuyết, dù lúc này đang bị uy h·iếp nhưng hắn cũng không khỏi đắc ý.
Lúc này tâm tình của Thượng Quan Băng Nhi đang vô cùng r·ối l·oạn. Cho dù Chu Duy Thanh chỉ là một gã Thiên Châu Sư, Ý Châu đơn thuộc tính, nàng cũng không hạ thủ được. Khi nàng từ trong trướng bồng đuổi đến đây, cảm xúc của nàng đã ổn định lại một chút. Nàng biết rõ hôm qua tất cả đều là ngoài ý muốn. Khi Thiên Châu của Chu Duy Thanh thức tỉnh cần tế phẩm, mà tự mình nhảy vào làm tế phẩm của hắn. Dựa theo hiểu biết của nàng, dưới tình huống đó, Chu Duy Thanh đã mất đi lý trí, hẳn là sẽ g·iết mình. Nhưng mình vẫn chưa c·hết, rõ ràng là ý chí của Chu Duy Thanh khá cứng cỏi, cuối cùng vẫn không xuống tay, có thể nói đã tha cho nàng một mạng. Tuy rằng đã tạo thành sai lầm lớn, làm nàng mất đi sự trong sạch, nhưng hắn cũng không cố ý, tất cả đều do tà khí kích thích khi thức tỉnh Thiên Châu tạo thành.
Nhưng mà, cứ như vậy mà quên đi sao? Thượng Quan Băng Nhi không cam lòng, thật sự không cam lòng. Cô gái nào chẳng có mộng xuân? Trong lòng nàng từ vô số lần mơ ước về trượng phu của mình, hắn phải anh tuấn, khiêm tốn,nhân phẩm phải thật tốt, tốt nhất là một Thiên Châu Sư, lại thực sự yêu thương mình, che chở mình như trân bảo, đến ngày động phòng hoa chúc, mình đem tất cả của mình hiến dâng cho hắn.
Nhưng mà tất cả ảo tưởng của nàng cũng đã trở thành bọt nước, sự trong sạch của nàng cứ mơ hồ như thế đánh mất như vậy, đánh mất trong tay một tên bề ngoài hiền lành, thực tế lại thập phần giảo hoạt đáng khinh, tướng mạo cũng rất bình thường. Đừng nói là cảm tình, thậm chí là một chút hảo cảm cũng không có.
Nàng thật muốn g·iết hắn, nhưng lý trí nói cho nàng biết, dù nàng có g·iết hắn cũng không thể vãn hồi được. Hắn là một Thiên Châu Sư, lại là Thiên Châu Sư cấp bậc truyền thuyết, là một Thiên Châu Sư có Biến Thạch Miêu Nhãn! Vì quốc gia, nàng không thể g·iết hắn. Nếu tương lai hắn có thể trưởng thành, có thể trở thành Thiên Châu Sư mạnh nhất đại lục. Một thiên tài như vậy sao có thể hủy diệt trong tay mình?
Thở sâu một hơi, Thượng Quan Băng Nhi cố gắng hết sức làm mình bình tĩnh lại, đột nhiên rút tên về, quát lớn: "Ngươi cút, cút ngay cho ta."
Không bị uy h·iếp sinh mạng, Chu Duy Thanh giống như được đại xá: "Ta cút, ta cút ngay lập tức." Nói xong hắn xoay người muốn cao chạy xa bay.
"Hỗn đản, ngươi trở lại cho ta, ta bảo ngươi cút về quân doanh, đi." Mắt thấy người này muốn chạy, Thượng Quan Băng Nhi nhất thời nổi nóng, phi thân lên đá hắn một cước, nhưng đồng thời hạ thân cũng truyền đến cảm giác đau đớn. Tên gia hỏa này luôn làm mình tức giận.
Chu Duy Thanh cúi đầu như chịu nhiều ủy khuất: "Ngươi đừng giận nữa, ta quay lại quân doanh còn không được sao? Ta đảm bảo sau này dù ngươi chà đạp ta như thế nào, ta cũng không phản kháng."
Ngay khi Thượng Quan Băng Nhi rút mũi tên về, trong lòng Chu Duy Thanh bỗng nhói đau, đó là cảm giác thương tâm. Nàng thật sự rất thiện lương, mình đối với nàng như vậy, nàng vẫn có thể bỏ qua không g·iết mình. Ngay lúc ấy, Chu Duy Thanh đã yêu Thượng Quan Băng Nhi rồi. Nếu trước kia hắn đối mặt với Thượng Quan Băng Nhi còn tự cảm thấy xấu hổ thì lúc này hắn đã không còn như vậy nữa. Hắn cũng đã trở thành một Thiên Châu Sư, hơn nữa lại có Biến Thạch Miêu Nhãn chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, chỉ cần cố gắng tu luyện, hắn tin tưởng mình sẽ xứng đôi với Thượng Quan Băng Nhi. Trong lòng hắn âm thầm quyết định về sau nhất định phải đối xử thật tốt với nàng.
Bất luận là khi nào, trong đầu Chu Duy Thanh cũng sẽ không thiếu ý nghĩ hèn mọn, sau khi cảm động, tên này lại có ý dâm, nếu có một ngày, mình mang Thượng Quan Băng Nhi về nhà, nói với phụ thân mình đây chính là lão bà mình “cua” được, không biết lão cha chưa bao giờ biết cười của mình sẽ giật mình đến mức nào nữa.
Nhìn Chu Duy Thanh mang bộ dáng đáng thương rời đi, Thượng Quan Băng Nhi giống quả bóng xì hơi, ngã ngồi xuống đất, ném mũi tên trong tay, hai tay ôm đầu gối khóc lớn. Nàng vốn không phải loại cô gái có tính cách đặc biệt kiên cường, trong nhất thời cảm xúc trăm mối ngổn ngang, khóc to lên.
Chu Duy Thanh mới vừa đi mấy bước, nghe tiếng Thượng Quan Băng Nhi khóc, nhất thời dừng lại, rón ra rón rén quay lại, đầu tiên đem mũi tên mà Thượng Quan Băng Nhi ném xuống lại quăng ra xa, sau đó mới cẩn thận ngồi xuống cách nàng không xa, hắn cũng không biết nên an ủi nàng ra sao, chỉ có thể một bên ngồi, nghĩ: Không hổ là đế quốc đệ nhất mỹ nữ, cho dù khóc cũng xinh đẹp như vậy!