Chương 4: Thiên Châu Sư huyền bí!(4)
"Mạnh như vậy? Nói như vậy, Nhất Châu cấp bậc Thiên Châu Sư chẳng phải là muốn so lưỡng châu cấp bậc Ý Châu Sư cùng Thể Châu Sư còn muốn lợi hại hơn a?" Chu Duy Thanh giật mình nói.
Thượng Quan Băng Nhi nói: “Từ thực lực mà nói thì đúng là như vậy, nhưng quá trình tu luyện của Thiên Châu Sư cũng khó khăn hơn nhiều so với Ý Châu Sư và Thể Châu Sư. Trên đại lục, Ý Châu Sư hoặc Thể Châu Sư đơn thuần có thể tu luyện tới cảnh giới đỉnh phong là cửu châu thì có không ít người. Nhưng mà đem Thiên Châu tu luyện tới đỉnh phong thì ta còn chưa bao giờ nghe nói tới. Thật ra thì, theo cách nào đó mà nói, Ngự Châu Sư chỉ bao gồm Ý Châu Sư và Thể Châu Sư mà thôi, cũng không có bao gồm cả Thiên Châu Sư, Thiên Châu Sư có thể coi là một lĩnh vực riêng. Trong truyền thuyết, Thiên Châu Sư cường đại nhất, có thể tu luyện tới được mười hai khảo hạt châu mỗi tay, đó đã là cảnh giới đoạt tạo hóa của trời đất, có thể thay đổi trời đất trong nháy mắt.”
Nói tới đây, trong mắt nàng không khỏi lộ ra vẻ mong ước.
Thì ra Thiên Châu Sư có thể tu luyện tới mười hai khỏa hạt châu, chứ không phải cao nhất chỉ là chín khỏa hạt châu giống như Ý Châu Sư và Thể Châu Sư. Sau khi nghe Thượng Quan Băng Nhi giải thích, Chu Duy Thanh mới hiểu được vị cha Nguyên soái của mình mạnh tới mức nào. Phải biết rằng, cha của mình chính là một vị Bát châu Thiên Châu Sư cơ đấy! Vì thế, Chu Duy Thanh dò hỏi: “Nghe nói Chu nguyên soái của Thiên Cung đế quốc chúng ta cũng là một Thiên Châu Sư, ông ta lợi hại lắm phải không?”
Thượng Quan Băng Nhi không chút do dự nói: “Dĩ nhiên lợi hại, Chu nguyên soái là người ta tôn kính nhất. Tu vi của ông ấy đừng nói là ở Thiên Cung đế quốc của chúng ta, cho dù tới những đại quốc khác đảm nhiệm chức Nguyên soái cũng không có vấn đề gì cả. Bệ hạ cũng đã từng nói qua, cho dù tất cả Ngự Châu Sư của Thiên Cung đế quốc chúng ta có cùng lên một lúc, cũng không địch được Chu nguyên soái. Thiên Châu của Chu nguyên soái, đã tu luyện tới khỏa thứ tám, chính là một vị Thiên Tông trung giai. Nhìn toàn bộ đại lục, cũng là một cường giả nhất lưu. Huống chi, Ý Châu của Chu nguyên soái lại là một trong tứ đại thuộc tính.”
Nghe Thượng Quan Băng Nhi khen cha của mình, Chu Duy Thanh lúc này cũng không cao hứng nổi. Nguyên nhân rất đơn giản, mới vừa rồi phải dốc toàn lực để chạy, thể lực của hắn cũng đã tiêu hao rất lớn, mồ hôi thoát ra rất nhiều, hô hấp càng lúc càng không đều, nói chuyện cũng trở nên khó khăn. “Nhanh một chút”Roi da lại xuất hiện trong tay của Thượng Quan Băng Nhi, mắt thấy bộ dáng mồ hôi chảy đầy mặt của Chu Duy Thanh, trong lòng nàng không khỏi thống khoái vô cùng. Thể lực của người này có vẻ không tệ, đã chạy xa như vậy mà còn có thể kiên trì, có thể thấy buổi sáng chỉ chịu có một roi đã lăn lộn vật vã chỉ là giả vờ.
“Doanh trưởng, ta mệt quá, cho ta nghỉ ngơi một lát đi.”Chu Duy Thanh lau mồ hôi trên mặt, vẻ mặt đáng thương nhìn Thượng Quan Băng Nhi.
Đáng tiếc, lần này Thượng Quan Băng Nhi đã quyết định cho dù như thế nào đi nữa cũng không thể tha cho hắn, cười lạnh một tiếng, một roi vung ra, đánh lên mông của Chu Duy Thanh cái “chát”. Chu Duy Thanh nhất thời đau đến giật cả mình, bước chân vừa mới chậm lại cũng đi nhanh hơn vài phần. Cái nội giáp của hắn cũng không có che được đến mông.
Đáng tiếc, lần này Thượng Quan Băng Nhi đã quyết định cho dù như thế nào đi nữa cũng không thể tha cho hắn, cười lạnh một tiếng, một roi vung ra, đánh lên mông của Chu Duy Thanh cái “chát”. Chu Duy Thanh nhất thời đau đến giật cả mình, bước chân vừa mới chậm lại cũng đi nhanh hơn vài phần. Cái nội giáp của hắn cũng không có che được đến mông.
Thượng Quan Băng Nhi thì ngược lại, đi theo bên cạnh Chu Duy Thanh, mũi chân điểm nhẹ trên mặt đất đã bật xa đến hơn mười mét, dễ đến mức không thể dễ hơn.
Thể Châu của nàng chính là tăng phúc tốc độ, Ý Châu lại là am hiểu về Phong hệ, có thể nói là một hình tượng Thiên Châu Sư được phối hợp hoàn mỹ nhất về sự nhanh nhẹn. Nếu nàng thật sự đem tốc độ toàn lực triển khai ra, cho dù là Thể Tôn sơ giai cũng đừng hòng đuổi theo.
“ A! Đau c·hết mất!” Chu Duy Thanh bị trúng một roi, thầm nghĩ muốn thuận thế mà ngã xuống. Nhưng mà, không đợi hắn ngã xuống, một cái chân nhỏ thon dài đã xuất hiện trước mặt hắn, mũi chân đỡ dưới ngực hắn, lập tức ổn định thân thể hắn, ngay sau đó lại một roi quất vào mông hắn, làm cho Chu Duy Thanh phải kêu thảm lên một tiếng. “Ta cho ngươi giả bộ này.” Thượng Quan Băng Nhi nghiến răng nghiến lợi nói. Roi thứ nhất mà nàng đánh lên, thật ra cũng chỉ dùng mấy phần lực đạo, quả nhiên mới thử một chút đã biết người này giả bộ.
Trước mặt Thượng Quan Băng Nhi, Chu Duy Thanh căn bản cơ hội muốn ngã xuống cũng không có. Thượng Quan Băng Nhi giống như một ảo ảnh màu tím lúc nào cũng bên cạnh hắn, tốc độ chậm, là một roi, mới nghĩ muốn giả bộ ngã xuống, liền bị mũi chân đá lên, sau đó lại là một roi. Lúc này, hắn đã bị ăn rất nhiều roi, cái mông đau rát, thân thể càng lúc càng mệt, trong phổi giống như có cái gì đang cháy bỏng vậy, nhưng lại không thể chạy chậm lại được.
“Doanh trưởng, ta, ta…sai...rồi.” Kiểu nói chuyện mềm dẻo như vậy, Chu Duy Thanh rất là am hiểu, hảo hán không chấp thiệt thòi trước mắt. Đáng tiếc, Thượng Quan Băng Nhi đã bị hắn lừa mấy lần, khẳng định là không chịu bị lừa nữa.
“Bây giờ mới biết là sai? Đã muộn rồi.” Thượng Quan Băng Nhi oán hận nói.
Không đến một khắc, quân trang trên người của Chu Duy Thanh đã ướt đẫm mồ hôi, đây chính là hơn hai mươi cân đó! Hơn nữa, thực tế hắn cũng chỉ mới có mười ba tuổi mà thôi, chạy dưới cường độ cao như vậy, làm sao có thể chịu được.
Trước mắt tối sầm, thân thể của Chu Duy Thanh liền gục ngã xuống. Mà cái chân của Thượng Quan Băng Nhi lại lần nữa đá tới, nhưng mà, lần này nàng vừa đá lên, còn chưa kịp đưa roi lên, thân thể của Chu Duy Thanh đã ngã thật về phía sau. Thượng Quan Băng Nhi sửng sốt, thân hình chợt lóe, đã đến phía sau lưng của hắn, mũi chân đỡ lấy lưng của hắn, đưa hắn ra khỏi mặt đất, lúc này mới phát hiện ra, người này lần này thật sự đã hôn mê. “Này, này, Chu Tiểu Bàn”
Thượng Quan Băng Nhi đá nhẹ hai cước lên người của Chu Duy Thanh. Khỏa Ý Châu Bích Tỉ vương trên tay trái lóe lên, một tia hồng quang nhẹ nhàng bắn ra, chạm vào cổ tay Chu Duy Thanh. Nàng tất nhiên là sẽ không có tiếp xúc với da thịt của Chu Duy Thanh, thông qua loại phương pháp này mà xem mạch đập của hắn.
“Thật sự đã hôn mê?” Thiên lực của Thượng Quan Băng Nhi đã tu luyện tới tầng thứ tám của Thiên Tinh Lực, mặc dù là thông qua năng lượng Ý Châu mà cảm thụ tình huống thân thể của Chu Duy Thanh, nhưng lúc này cũng đã rõ ràng, hắn không có giả vờ, mà đã thật sự mệt quá mà hôn mê.