Chương 3: Cơ ngực doanh trưởng thật không tồi! (2)
"Chu Tiểu Bàn, tới." Thượng Quan Băng Nhi thanh âm nghiêm nghị từ bên trong truyền đến, Chu Duy Thanh sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ tới là đang gọi chính mình, vội vàng bước nhanh đi vào.
Bên trong doanh trướng khổng lồ đặt đầy các loại vật dụng quân sự, phần lớn là trang bị của cung tiễn binh. Thượng Quan Băng Nhi kiếm cũng chưa tra vào vỏ, trực tiếp vỗ bàn, nói với binh lính phụ trách phát trang bị nói: " Cho hắn một bộ trang bị, nhanh lên để cho hắn cút đi."
Hơn mười người phụ trách sửa sang và phát trang bị trong doanh trướng cũng không biết chuyện xảy ra lúc trước, chỉ hết sức kỳ quái doanh trưởng luôn luôn thân thiện vì sao đột nhiên trở nên tức giận như thế. Một lão binh rất nhanh lấy một bộ trang bị cung tiễn binh đưa tới cho Chu Duy Thanh.
Chu Duy Thanh vội vàng tiếp lấy, đây là hai bộ quân phục gồm tất, giày, quần áo, còn có một cái áo giáp, một thanh trường cung còn dài hơn chiều cao Chu Duy Thanh và hai túi tiễn với một cái mũ trùm đầu.
Mũ trùm đầu này trong các loại binh chủng chỉ có cung tiễn binh mới có, tác dụng của nó không phải chắn gió mà là che nắng. Cung tiễn thủ khi nhắm bắn cần phải có thị lực tốt, nếu bị ánh mặt trời chiếu vào, hiển nhiên sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn, vì vậy cung tiễn thủ cần một cái mũ như vậy để che nắng, tăng độ chính xác.
Cuối cùng lão binh kín đáo đưa cho Chu Duy Thanh 3 kim tệ, nói: "Đây là quân lương của năm thứ nhất, ngươi có một ngày để về nhà sắp xếp. Sáng mai phải tập hợp tại doanh trướng này. Nhớ kỹ, không được l·ạm d·ụng quân giới, ngày mai tập hợp ở đây phải mặc quân trang. Rõ chưa?"
"Hiểu." Nếu không có Thượng Quan Băng Nhi xuất hiện, Chu Duy Thanh cầm lấy mấy thứ này không chừng sẽ cảm thấy phấn khích một phen. Nhưng giờ hắn lại đang chìm đắm trong cảm giác trong tay lúc nãy, lòng đang nghĩ, trong mấy ngày này không thể rửa tay, tự nhiên là không hưng phấn cái gì nữa.
Dựa theo trình tự bình thường, thân là doanh trưởng, Thượng Quan Băng Nhi phải nói thêm vài câu động viên cố gắng, nhưng giờ nàng nói sao đây? Chỉ hung hăng nhìn Chu Duy Thanh, Chu Duy Thanh bị nàng nhìn đến lông tóc dựng đứng, cũng không dám nấn ná, cầm đồ rồi vội vàng ra ngoài ngay.
Thượng Quan Băng Nhi nhìn hắn rời đi, trong lòng thầm nghĩ: “Chu Tiểu Bàn, Chu Tiểu Bàn, ngươi cứ chờ đấy, ta không để ngươi sờ không vậy đâu. “
Nếu Chu Duy Thanh biết Thượng Quan Băng Nhi đang nghĩ cái gì, tên đê tiện kia nhất định sẽ trả lời lại một câu: "Nếu không ta cho ngươi sờ lại?" hoặc là: "Cơ ngực của ta còn hơn ngươi đây!"
Đi ra doanh trướng, Chu Duy Thanh nhìn chung quanh không có ai, quay người lại, thấy bên cạnh doanh trướng có một nhà vệ sinh, phía trên lại có vài dấu hiệu kỳ quái.
WC? Thật tốt quá.
Hắn vội vàng cầm trang bị của mình chạy vào. Nhà vệ sinh này so với trong tưởng tượng của hắn sạch sẽ hơn nhiều, nhưng lại chỉ có một chỗ, còn có cửa gỗ, bên trong không có ai.
Chu Duy Thanh tìm nơi sạch sẽ đặt trang bị ở đó, nhanh chóng kéo y phục trên người xuống, khi trước chỉ còn một cái áo khoác to, không có nội y, mặc hết sức không thoải mái. Nếu đã lĩnh quân phục, tự nhiên là muốn thay vào.
Cởi áo khoác ra, toàn thân hắn chẳng còn gì. Hắn cũng không vội mặc quần áo, đứng ở đó ngông nghênh phóng tiểu.
Đúng lúc này, đột nhiên sau lưng truyền lại tiếng cửa mở, Chu Duy Thanh vừa phóng tiểu, vừa quay đầu nhìn lại theo bản năng. Từ ngoài đi vào một người, còn không phải là Thượng Quan Băng Nhi vừa phát hỏa trong doanh trướng sao?
Thượng Quan Băng Nhi đi vào nhà vệ sinh, nhìn một cái liền thấy được cái mông trắng trẻo của Chu Duy Thanh, hơn nữa hắn vừa phóng tiểu xong, còn đang vẩy vẩy. Cảnh này làm Thượng Quan Băng Nhi nhất thời dại ra, mà Chu Duy Thanh cũng đang quay đầu lại. Hai người bốn mắt nhìn nhau, hai tiếng thét chói tai cơ hồ đòng thời vang lên. Hay nhất là tiếng kêu của tên đê tiện Chu Duy Thanh kia còn to hơn Thượng Quan Băng Nhi.
Thượng Quan Băng Nhi vẻ mặt xấu hổ, đỏ bừng, chạy nhanh ra ngoài. Chu Duy Thanh cũng vội vàng vẩy vẩy, mặc nhanh quân phục vào, thầm nghĩ lần này hỏng rồi.
Lưng đeo trường cung, cầm theo túi tiễn, đội mũ vào, cố ý đè thấp vành nón, bước nhanh ra ngoài. Trong lòng nghĩ, có thể trốn ra ngoài được thì tốt biết bao.
"Đứng lại." Thượng Quan Băng Nhi quát một tiếng, nhìn Chu Duy Thanh, khuôn mặt tức giận đến trắng bệch. "Tên cuồng “n·ude” nhà ngươi, đứng im ở đây chờ cho ta, chờ ta đi ra sẽ xử lý ngươi." Nói xong nàng liền vọt vào nhà vệ sinh.
Nói đến cũng hay, lúc trước Thượng Quan Băng Nhi đi ra chính là muốn đi nhà vệ sinh, mà ký hiệu ở trên mang ý nghĩa là nơi chuyên dụng của doanh trưởng, nhà vệ sinh này chỉ có mình nàng sử dụng, dù sao nàng cũng là con gái, lại có thân phận Thiên Châu Sư đặc thù, không chút khoa trương mà nói, Thượng Quan Băng Nhi chính là hy vọng tương lai của Thiên Cung Đế Quốc. Bởi vậy liên đội trưởng đặc biệt phê chuẩn một cái nhà vệ sinh chuyên dụng cho nàng.
Lúc trước nàng muốn đi nhà vệ sinh lại bị Chu Duy Thanh “q·uấy r·ối t·ình d·ục” mới chậm trễ lại. Chu Duy Thanh đi rồi, nàng nguôi giận vài phần mới đi ra doanh trướng hướng đến nhà vệ sinh này. Nhưng ai mà biết lại thấy Chu Duy Thanh, lại còn thấy cái ***. Trong lúc nhất thời lại nổi giận, nhưng trong lòng cũng r·ối l·oạn. Lại đang quá "mót" nghĩ muốn hung hăng đánh Chu Duy Thanh một trận xả giận, nhưng trước tiên phải giải quyết vấn đề sinh lý của mình đã!
Đứng chờ ở đây? Chu Duy Thanh thầm nghĩ: “Ngu mới ở đây chờ, nói không chừng ngày mai ngươi sẽ hết giận rồi.”
Người này không chút quan tâm đến mệnh lệnh của mỹ nữ doanh trưởng, mang theo cung bỏ chạy, rất nhanh ra khỏi doanh trướng, tiến vào Thiên Cung Thành.
Chờ Thượng Quan Băng Nhi từ trong nhà vệ sinh đi ra, kẻ trong mắt nàng là cuồng “n·ude” tên biến thái Chu Tiểu Bàn đã sớm chạy đâu mất, làm Thượng Quan Băng Nhi hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không tìm thấy hắn.
Trở lại Thiên Cung Thành, Chu Duy Thanh tìm một nhà trọ ở lại, sau đó mượn chủ quán giấy bút, viết một phong thư cho cha. Nội dung như sau:
“Cha, ngươi vẫn nói ta là một phế vật, chính ta cũng cảm thấy mình vô dụng nên không ở nhà chọc ngươi nữa. Người ta nói, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, ta quyết định tự mình ra ngoài xông xáo một phen, nói không chừng có thể xây dựng công danh. Còn nữa, hôn sự của Đế Phù Nhã công chúa ngươi giúp ta hủy đi. Người ta là một thiên tài, ta lại là một phế vật, đừng làm chậm trễ chuyện người ta nữa, huống chi người ta nhìn ta cũng chướng mắt. Cái khác không nói, cha chiếu cố tốt mẫu thân ta, cũng đừng tìm ta. Ta s·ợ c·hết hơn ai, khẳng định sẽ còn sống trở về, không cần lo lắng.
Viết xong thư, ra ngoài tìm cái cửa hàng chuyên giao hàng, nộp tiền cho người ta, dặn ngày mai đem thư chuyển đến nhà. Sau đó đến tiệm rèn, nếu muốn làm lính, đương nhiên an toàn thứ nhất, giống như hắn vừa viết, hắn s·ợ c·hết hơn ai hết, ngày mai sẽ vào trại tân binh, không dễ rời đi, tự nhiên phải thừa dịp hôm nay đang ở ngoài làm chút chuẩn bị.
Lớn lên ở Thiên Cung Thành, Chu Duy Thanh thực sự rất quen thuộc nơi này, tuổi hắn cũng không lớn lắm, ở nhà thì ngày nào cũng bị mắng, lần này quyết định rời đi, nhất thời có cảm giác như chim sổ lồng, về phần tâm tình nhớ nhà, ít nhất hiện tại còn không có.
Rất nhanh, Chu Duy Thanh đã tìm được một tiệm rèn liền đi vào đó.