Thiên Bất Vong Ngã

Chương 1




Dịch giả : donquichotte

- “Hôm nay muốn nói, trên giang hồ đã xuất hiện một thần y, thần y này có một đôi quỷ thủ, không gì không thể” thuyết thư nhấp một ngụm trà, tiếp tục thuyết trình.

-“Nếu như tràng tử (ruột ) của ngươi có vấn đề, thần y dùng đao rạch bụng của ngươi ra, lấy tràng tử ra tẩy đi tẩy lại, đến khi sạch sẽ, mới trả nó về chỗ cũ cho ngươi, cầm kim khâu lại cho hoàn tất, bệnh thế là khỏi.

-“Nếu hai mắt ngươi không nhìn thấy, nàng móc ra cho ngươi, dùng vải sát đi sát lại rồi trả lại cho ngươi, ngươi liền có thể một lần nữa được nhìn thấy ánh sáng.”

Nếu như ngươi ……

-“Thuyết thư, lời ngươi nói có thần kỳ như vậy thật không? Không phải là đang thổi phồng à.” Một thanh âm cắt ngang người thuyết thư đang tháo mạt hoành phi (nước bọt đang bắn tung toé).

-“Không tin? Không tin ngươi cứ tới Tô gia mà xem, mấy ngày trước thần y vừa mới trừ đi cái nhục nang (u thịt) trên cổ đã quá ba mươi năm của Tô lão gia.”

-“Hắn có tới cũng không thấy được, nơi đó người đang chờ xem bệnh đông đến nỗi nước chảy cũng không lọt.”

-“Vẫn còn có người vội vàng đi tới, thật không biết thần y nọ là thần thánh phương nào.”

-“Thuyết thư, ngươi nhanh nói ra đi”

Một vành trăng rằm phát xuất ánh sáng nhu hoà, một thiếu nữ mặc y phục màu hồng phấn tay đang đan vào nhau, ngồi trên ghế, ngẩn ngơ ngắm nhìn ánh trăng.

-“Ôi ! mệt quá ” Tử Linh hiện tại cuối cùng đã rõ ràng, vì sao cổ đại danh y đều khó mời, cứ nhìn vào nhân khẩu bên ngoài không ngừng ùn ùn kéo dài đến xem, nàng cho dù không ăn không uống, mệt đến thổ huyết, cũng không xem được hết cho bệnh nhân nhiều như vậy.

Nàng sớm đã tiếp thụ cách vượt qua sự thực này. Vượt qua, sự phân giải của tổ chức tế bào trong thân thể, trải qua thời gian không gian, đã đạt được mục đích sau một lần nữa tổ hợp.

Nàng đã gặp may mắn trong quá trình này, thân thể tiếp nhận áp lực cực lớn, hơn nữa cũng không phát tác đau đầu, cũng không biết thân thể sau khi trọng tổ sẽ có biến hoá gì.

Nàng tin rằng đây là vận mệnh đã an bài, nhưng hy vọng lớn nhất của nàng là tự do.

Chuyển sự chú ý đi, hốt nhiên nhìn thấy một hắc y nhân, đang đứng trước mặt mình, không khỏi giật mình.

Vóc người thon dài, một thân hắc y, hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, bờ môi gợi cảm, khoé miệng hơi nhếch lên, mũi cao đẹp, trong đôi mắt đen nhánh có ẩn chứa một tia ưu thương, tia ưu thương này khiến cho khuôn mặt vốn như ánh mặt trời lại vô cớ bị vài đám mây đen che phủ.

-“Ngươi là ai, lại tự tiện xông vào nơi đây, không sợ gặp quan chứ?” Tử Linh nghiêng đầu hỏi, nhưng không cảm thấy sợ hãi.

-“Hàn Chánh Hiên” Hắc y nhân thu lại ánh mắt, hắn từ cái nhìn đầu tiên đã bị Tử Linh hớp mất hồn, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn, màu hồng nổi bật trên nền trắng. Đôi con ngươi thật to, lông mi thật dài, nhất là đôi mắt kia, buồn đau. Hắc hắc, quan sát kỹ, bên trong tựa hồ còn có một tầng lam sắc nhàn nhạt, trông đi trông lại, màu lam ấy tựa hồ càng rõ ràng hơn, thâm thuý như một phiến hải dương, theo lông mi chớp động, lay động tạo nên tầng tầng sóng biển.

-“Tử Linh cô nương?”

-“Đúng, chính là ta, tìm ta có chuyện gì?”

-“Thần y?” Mặc dù Hàn Chánh Hiên có nhìn lén nàng lúc chữa bệnh cho Tô lão gia, nhưng cũng chỉ là nhìn sau lưng, cho nên vẫn còn cần xác định lại một chút.

-“Thế nào, không giống à” Tử Linh đứng lên, ngẩng đầu, ưỡn ngực, một tay chắp sau lưng, một tay như đang vuốt ria mép, hốt nhiên nhớ ra mình không có ria mép, liền nhanh chóng chắp nốt tay kia ra sau lưng.

-“Xích” Hàn Chánh Hiên không nín được phì cười.

Tử Linh chỉ cảm thấy trước mặt ngời sáng, miêu tả đầu tiên, mặt trời thật chói mắt a, cho tới bây giờ chưa có phát hiện vẻ tươi cười của một người lại ưa nhìn đến vậy.

-“Thỉnh thần y dời gót ngọc tới hàn xá, xem bệnh cho xá đệ.” Hàn Chánh Hiên cung kính ôm quyền.

-“Lại là xem bệnh, bên ngoài còn đang xếp hàng dài, ngươi lại chen ngang, đối với người khác mà nói là không công bình.” Tử Linh giẩu giẩu miệng.

-“Thần y muốn bao nhiêu tiền? Ta sẽ tận lực làm tất cả, chỉ cầu ngài đồng ý xem bệnh cho xá đệ.”

-“Ta không thiếu tiền.”

-“Vậy ngài muốn cái gì?”

Tử Linh trừng mắt nhìn hắn: “Võ công của ngươi không tệ, đứng trước mặt ta, mà ta cũng không nghe thấy thanh âm.”

-“Toàn nói đi đâu, không biết ……?” Hàn Chánh Hiên không minh bạch giữa võ công với chữa bệnh thì có quan hệ gì với nhau.

-“Làm bảo tiêu cho ta, bồi ta du sơn ngoạn thuỷ, khi nào cao hứng, bổn thần y sẽ giúp ngươi đi xem bệnh.” Tử Linh gẩy gẩy bàn tính.

Hàn Chánh Hiên nhíu nhíu mày, hiện tại hắn minh bạch rồi.

-“Thế nào, ngươi nguyện ý?”

-“Đồng ý, không biết thần y dự định bao giờ thì đi?”

Nhất thạch nhị điểu (Một hòn đá ném hai con chim), vừa có được chỗ dựa an toàn, lại thoát được đám người dây dưa bên ngoài.

-“Lên ngựa xuất phát. Được rồi, đừng gọi ta thần y, kêu ta Tử Linh là được rồi.“ Giao dịch đạt thành, Tử Linh chỉ muốn nhanh chóng ly khai.

Tiền Lai khách sạn, trong gian phòng hạng nhất Thiên Tự, truyền đến một tiếng hét thảm thiết, “A ---“

-“Xảy ra chuyện gì” Hàn Chánh Hiên đâm đầu chạy vọt vào phòng.

-“Con gián kìa –“ Tử Linh nhắm tịt mắt, đang không ngừng chỉ chỉ vào cái con vật sớm đã ngỏm từ lâu, bộ mặt không biết đã biến thành bộ dạng gì rồi.

Hàn Chánh Hiên đảo đảo đôi bạch nhãn. “Không còn sớm nữa, xuống lầu ăn sớm một chút.”

-“Nga” Tử Linh kinh hồn không dám đi theo Hàn Chánh Hiên ra khỏi phòng, đi một bước còn ngoái đầu lại nhìn con gián đã biến nát, giống như nó đột nhiên sẽ sống lại vậy. Bước chân tự nhiên bất ổn, “ba” một tiếng, đã thấy mình ‘tiếp xúc thân mật’ với mặt sàn.

-“Là ai vậy hả? Sao lại lau sàn sạch thế, khiến cho nó trơn như vậy chứ?” Tử Linh bất mãn lầu bầu, xem ra hôm nay thật là xúi quẩy, vạn sự không tốt rồi.

Được người đỡ đứng lên, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt ân cần, Tử Linh vừa định cười cười với hắn tỏ vẻ cảm kích, nhưng lại nghe thấy một câu nói làm nàng phẫn nộ.

-“Đồ ngốc, đi lại thôi mà cũng có thể té ngã được, như thế mà cũng là thần y.”

-“Té ngã với thày thuốc có quan hệ gì chứ, hơn nữa, còn có liên quan đến ngươi nữa đấy.” Tử Linh lập tức biến sắc mặt (phồng mang trợn má) phản kích.

-“Với ta có quan hệ sao?” Hàn Chánh Hiên nét mặt đầy một bụng nghi vấn.

-“Ngươi không phải là bảo tiêu của ta hay sao? Trách nhiệm của bảo tiêu là phải bảo đảm an toàn cho nhân thân, ta nếu có chuyện gì xảy ra, ngươi còn muốn xem bệnh cho đệ đệ ngươi hay là không?” Vẻ mặt Tử Linh lý sự cứ như là lẽ tất nhiên.

-“Ngươi -, nữ nhân.” Hàn Chánh Hiên cau cau mày, xoay người, kéo tay Tử Linh đi tới chỗ thang lầu.

Nghe thấy tiếng thét chói tai của Tử Linh, điếm tiểu nhị vừa mới chạy tới, liền được chứng kiến một màn đặc sắc này: “Khách, khách quan …… Ngài vừa gọi phải không?” Tiểu nhị gãi gãi đầu, cân nhắc trong lòng, con mắt chuột đảo đảo qua lại không giải thích được.

Tử Linh xông tới tiểu nhị làm mặt quỷ, cũng không để ý tới hắn, ngược lại theo sát phía sau Hàn Chánh Hiên, đi xuống lầu. Cảm giác đôi tay thật to lớn ấm áp của hắn, trong lòng Tử Linh bỗng xuất hiện cảm giác là lạ.

-“Thế Vũ huynh?” Hàn Chánh Hiên bật thốt lên gọi. Dõi theo anh mắt của hắn, Tử Linh thấy một bạch y nhân ước chừng hai mươi nhăm tuổi, đang ăn man đầu (bánh bao).

-“Hàn Chánh Hiên?” Bạch y nhân kinh ngạc đứng lên: “Không nghĩ tới lại gặp ngươi ở chỗ này.” Lại quay đầu hướng về phía Tử Linh: “Vị này là?”

-“Ta gọi là Tử Linh, chào ngươi.” Tử Linh cẩn thận quan sát vị nam tử trước mặt này, một đôi mày kiếm, mắt dài mảnh, trong con mắt màu đen loé lên quang mang trong sáng, cái mũi cao cao, bờ môi mỏng mảnh, cảm giác chỉnh thể là, thâm trầm ổn trọng, gợi cảm mê người.

-“Thần y?” Trong mắt bạch y nam tử hiện lên một tia vui mừng pha lẫn sợ hãi, đánh giá thiếu nữ trước mặt.

-“Đông Phương Thế Vũ, người có tin tức linh thông nhất.” Hàn Chánh Hiên giới thiệu. “Thế Vũ huynh, ngươi sao lại có nhã hứng đi dạo đến đây?”

-“Ai, ta là vì tìm người mà đến.” Đông Phương Thế Vũ ý tứ sâu xa nhìn hai người một chút: “Cũng hy vọng hai người các ngươi chịu giúp ta việc vội vàng này.”

-“Chúng ta?” Hai người dị khẩu đồng thanh.

Đợi cho ba người an toạ xong, Đông Phương Thế Vũ mới bắt đầu kể lại ngọn nguồn câu chuyện:

Hai tháng trước, nhị muội của Đông Phương Thế Vũ là Đông Phương Vũ Tình chẳng biết mang từ đâu về một con hồng chủy liêu ca (sáo đá mỏ hồng).

Quái lạ ở chỗ là con liêu ca này, vừa vào đại sảnh, đã quay về phía quản gia đang xin phép nghỉ của Đông Phương Thế Vũ kêu: “Là nam, là nam.”

Quản gia nhất thời sững người, theo phản xạ nói lại với liêu ca: “Mượn ngài cát ngôn (vay lời tốt của ngài).” Nguyên lai nguyên nhân quản gia xin phép nghỉ là hai ngày này lão bà của hắn sẽ sinh. Quả nhiên , ngay đêm hôm đó, lão bà của hắn đã sinh cho hắn một nhi tử béo mập.

Mà liêu ca cũng bởi thế mà tại Đông Phương gia bỗng nhiên nổi tiếng.

-“Trời mưa kìa, trời mưa kìa.” Mấy ngày sau thật sự có một cơn mưa to hiếm thấy, một tuần cứ thế trôi qua.

-“Chết rồi, chết rồi” trù nương (nữ đầu bếp) xin phép hồi hương, người trong nhà gửi thư tới nói, tiểu nhi tử của nàng nghịch thuỷ mà chết.

Những việc đại loại như thế, bất kể là tốt hay là xấu, việc lớn hay việc nhỏ, lại thỉnh thoảng từ trong miệng liêu ca phát ra. Bắt đầu từ đó, từ chỗ mọi người còn vì khả năng dự đoán tương lai mà cảm thấy cao hứng, dần dần nhân tâm lại biến thành hoang mang lo sợ, mỗi ngày đều đoán xem lời từ miệng liêu ca có ý tứ gì.

Mấy ngày trước, muội muội của Đông Phương Thế Vũ là Đông Phương Uyển Nhi không biết mắc phải căn bệnh quái lạ gì, nằm liệt giường không dậy nổi, ngày càng gày gò dần, đã tìm rất nhiều danh y, nhưng cũng không có kết quả gì.

Liêu ca lại phun ra hai chữ “tà -, ngọc -.”

Mọi người đều cho rằng theo như lời liêu ca, chính là nhằm vào bệnh của Đông Phương Uyển Nhi. Mà tà - ngọc là chỉ tà vương tuyết linh ngọc.

Đông Phương Vũ Tình tính tình nóng nảy, cũng không thương lượng với Đông Phương Thế Vũ, đêm đó lưu lại lá thư nói là đi tà vương cốc.

-“Thế Vũ huynh không đi hỏi rõ nó, xem rốt cuộc hai chữ kia là có ý tứ gì sao?” Hàn Chánh Hiên nghe thế, không nhịn được liền đặt câu hỏi.

-“Đã hỏi, nhưng nó cũng không có hồi đáp ta, ta cũng cảm thấy nó là lạ, lo lắng bệnh của Uyển Nhi là do nó dựng lên. Nếu không phải Nhị muội Vũ Tình yêu thích nó như vậy, ta đã sớm bắt nó vứt ra ngoài rồi.” Đông Phương Thế Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.

-“Các ngươi đang nói cái gì? Hỏi ai? Ai là lạ cơ?” Tử Linh cũng xen miệng vào hỏi.

Hàn Chánh Hiên mở miệng giải thích: “Điểu, Thế Vũ huynh hiểu được điểu ngữ. Nếu như nó đúng là lệ quỷ phụ thân gia hại Uyển Nhi, ta nhất định sẽ thu nó lại, ta thay mặt Hàn gia trừ ma.” Con ngươi Hàn Chánh Hiên loé lên.

-“Ha, ha ha ……” Miệng Tử Linh ngoạc mồm ra cười lém lỉnh, không nghĩ tới mình lại có hảo vận thế này, một lúc đã gặp được hai nhân vật thần kỳ, lại đều là siêu cấp suất ca, xem ra cuộc sống sau này sẽ không phải chịu tịch mịch nữa rồi.

Hàn Chánh Hiên nhìn thấy bộ dạng ngốc ngếch của Tử Linh, khe khẽ thở dài một hơi, thật không rõ trong đàu nàng đang suy nghĩ cái gì. Quay đầu lại tiếp tục đề tài: “Vậy ngươi bảo chúng ta đi giúp cái gì? Đi xem con chim kia có phải quỷ không à?”

-“Đó là một trong những lí do, cũng muốn thỉnh Tử Linh thần y, đến xem bệnh cho xá muội, để biết rõ rốt cuộc là nguyên nhân gì.” Đông Phương Thế Vũ dụng ánh mắt hỏi, nhìn về phía Tử Linh còn đang ảo tưởng ở bên cạnh, không rõ là nguyên nhân gì, có thể khiến cho nàng cười không ngừng.

-“Đi, đi, ta nhất định đi. Có chuyện thú vị như vậy, không đi mới là kẻ ngốc.” Tử Linh đình chỉ những suy nghĩ viển vông không ngừng trong đầu. Thiên tài thục nữ của thế kỷ 21, không nghĩ tới trở lại cổ đại lại thành nha đầu ngu ngốc. Cũng khó trách, thế kỷ 21 của nàng, trong sinh hoạt ngoại trừ bệnh tật ra thì chỉ có thư, cả ngày sống trong sự thống khổ, tôn sùng chính là khoa học. Mà bây giờ, thân thể khoẻ mạnh, cả người tràn đầy sức sống, sắc thái thần bí chung quanh, càng làm cho nàng giống như một hảo kỳ bảo đang chờ được thăm dò. Nàng là thần y, cảm giác này khiến cho nàng cảm nhận được mình cũng là một người hữu dụng. Cho nên nàng quyết định, muốn mỗi ngày được hưởng thụ đầy đủ nơi này.