Thiên Âm Giới - Vạn Kiếp Lưu Duyên

Chương 39: Sự bất thường và phát hiện muộn màng




Sau khi ra khỏi ngôi làng thành công, cả toán người có quay đầu nhìn về phía ngôi làng kia một lần cuối như thể họ vẫn không dám tin rằng mình đã thoát khỏi cửa tử rồi vậy.

Trước mắt họ bây giờ không còn là một ngôi làng mang theo phong cách cổ xưa khi mới đến đây nữa, mà thay vào đó là một ngôi mộ lớn với rất nhiều tiếng la hét, gào khóc ai oán đầy bi thương ở bên trong. Điều này khiến ai cũng cảm thấy rất khó hiểu và sợ hãi. (

"Những tiếng khóc đó là sao vậy?"

"Tiếng khóc của những người bị lão quỷ bà đó giết hại đấy!". Thuy nhẹ nhàng thốt lên rồi lại quay đầu nhìn về phía trước. "Nhanh lên, lão quỷ bà đó sắp phát hiện ra điều bất thường mà chúng ta đã sắp đặt rồi".

Nghe vậy thì ba người dẫn đầu là Quân, Phúc và Trang đã mau chóng sải bước đưa cả đoàn tiến về phía trước với tốc độ nhanh nhất có thể. Họ bây giờ đang đánh cược mạng sống vào cuộc trốn chạy này. Thành công thì sống mà thất bại thì chỉ có con đường duy nhất là chết.

Khi những bước chân của đoàn người ngày càng khẩn trương hơn trong đêm tối thì cũng là lúc quỷ bà bà bắt đầu vào công việc của mình hàng đêm. Đó chính là ghé thăm giấc ngủ của những con mổi...

"Cach"

Cánh cửa đang đóng kín bỗng được hé mở ra một khoảng đủ cho một người đi vào. Từ bên ngoài một bóng đen nhanh như cắt đã lần vào bên trong. Bóng đen ấy lần theo đường cũ, tiến dần đến phòng ngủ, nơi những con mồi đang chìm trong giấc nồng mà không mảy may một chút phòng bị kia.

Ánh mắt phát ra một thứ ánh sáng màu xanh như mắt mèo cứ thoắt ẩn thoắt hiện khắp căn nhà. Dò hết mọi ngóc ngách như thể đang cố tìm kiếm thứ gì đó vậy.

"Quái lạ, sao mùi của đám người kia đêm nay làm mình có cảm giác là đã từng thấy ở đâu rồi ấy nhi?". Quỷ bà bà vừa đi vòng vòng quanh căn nhà vừa lẩm bẩm trong miệng. Bà ta bắt đầu hoài nghi về đám người mà mình đã mất công vỗ béo hơn một ngày trời kia.

Hôm nay mùi của họ rất khác so với ngày hôm qua, thứ mùi đêm nay sao lại giống với loại mùi đặc trưng của cái ngôi làng mà bà ta đã phải tốn rất nhiều thời gian để đi tìm thế nhỉ? Cái ngôi làng cung cấp nguồn thức ăn mỗi khi bà ta không tìm được con mồi ấy.



Sự hoài nghi ấy sẽ còn kéo dài nếu bước chân của bà ta không dừng lại tại căn nhà nơi mà nhóm bạn trẻ đã từng nghỉ ngơi. Ngẫm lại thì bà ta chưa đến thăm căn nhà này lần nào nhỉ?

Nghĩ ngợi một lúc rồi bà ta đi đến đẩy cửa bước vào bên trong. Một mùi hương gỗ trầm lan tỏa khắp nơi trong căn nhà khiến quỷ bà bà thoáng qua một chút giật mình mà lùi lại mấy bước chân ra ngoài.

"Hừ, đám nhóc này thế mà lại dám đốt thứ hương trầm mà ta ghét nhất. Bọn chúng đúng là mấy đứa nhãi không hiểu chuyện mà!". Quỷ bà bà tức giận lầm bẩm ở ngoài cửa. Có mùi hương trầm ở trong nhà khiến bà ta không dám bước chân vào bên trong. Bởi đó là thứ mùi mà bà ta rất sợ mỗi khi gặp phải.

Không xem được tình hình của nhóm bạn nên lão quỷ bà đã tức giận bỏ đi. Ánh mắt đỏ ngầu loé lên trong đêm ấy cứ chốc chốc lại ngoái lại nhìn về phía căn nhà nhỏ.

Thật đáng giận mà! Bà ta nuốt không trôi được cục tức này.

[..]

Sáng sớm hôm sau, nhân lúc mặt trời chưa ló rạng hẳn, quỷ bà bà liền tranh thủ tìm đến nhà kho nhỏ ở sau làng.

Hôm nay bà ta sẽ làm thịt hết những con mổi còn lại của lần trước. Dù thế nào thì chỉ sau bữa sáng ngày hôm nay, bà ta sẽ lại có thêm một đàn mổi lớn. Cứ coi như đây là đang ăn mừng một bữa đi.

Nhưng đến khi cánh cửa nhà kho được mở ra.

Nhìn bên trong trống vắng không một bóng người nào khiến quỷ bà bà tức muốn điên lên. Bà ta đỏ mắt quay ra ngoài đi tìm hai cô gái trẻ ở bên cạnh chất vấn. "Hai đứa kia! Mấy con người ở nhà kho đã chạy đi đâu hết rồi hả?

Có phải hai đứa bây đã thả chúng đi rồi không hả?"

Nghe quỷ bà bà lớn tiếng gọi hỏi như thế cả hai cô gái rất nhanh đã đoán được tình hình là như thế nào. Họ cố



gắng che giấu đi sự lo lắng và sợ hãi ở trong lòng, bên ngoài còn cố tỏ ra bình tĩnh đáp lại lời chất vấn của quỷ bà bà. "Chúng con không biết thưa bà!"

"Chúng mày còn dám biện hộ à!?". Nói rồi bà ta lao lên túm lấy đầu của hai cô gái trẻ kia rồi ra sức giật tóc của họ quăng qua quăng lại.

Hai cô gái lúc này đã bị quỷ bà bà nắm chặt lấy tóc quăng quật đủ kiểu, dù rất đau nhưng cũng không dám khóc lóc mà chỉ dám im lặng rơi nước mắt cam chịu. Mặc cho quỷ bà hành hạ.

Họ biết, quỷ bà bà hẳn là đã phát hiện ra việc bọn họ tiếp tay cho đám người bọn Thuy cứu những nạn nhân kia chạy trốn khỏi đây. Bởi trong lúc tức giận bà ta đã không ngừng la mắng và trách móc hai người.

"Hai cái thứ ngu dốt chúng mày. Hại tao bị mất một đống thức ăn như vậy. Thật đáng chết mà!"

"Chúng mày tưởng chúng mày lén lút đi tìm mấy đứa nhóc kia mà tao không biết à? Nếu biết trước bọn nhóc đó không đơn giản như vậy tao đã sớm làm thịt chúng nó, uống máu chúng nó rồi!"

"Thật tức chết lão bà đây mà!"

"Bảo sao đêm qua tao lại ngửi thấy mùi người quen thuộc ở khắp nơi, hóá ra là trong đám ấy có đứa là đời sau của cái đám rách nát năm xưa!"

"Bây giờ tao đi kiểm tra, nếu thật sự cái đám kia cũng chạy hết thì tao đánh chết hai đứa chúng mày!". Bà ta buông lời đe doạ rồi tức giận bỏ đi.

Hai cô gái đợi sau khi quỷ bà bà đi rồi mới dám bật khóc. Họ bây giờ cũng ước mình có thể rời khỏi nơi này, tìm đường đi đầu thai chuyển kiếp. Đề không phải chịu sự dày vò và lo sợ mổi ngày nữa.

Họ chịu khổ ở nơi này lâu như vậy thực sự là quá đủ rồi. Đã hơn hai trăm năm trôi qua rồi, họ bây giờ không thể chịu thêm được một giầy một phút nào nữa. Họ sẽ bỏ trốn, đi tìm con đường tự do cho chính mình, và cũng là đi chuộc lại những lỗi lầm mình đã gây ra suốt hơn hai trăm năm qua ở vùng đất chết này.