Thiên Âm Giới - Vạn Kiếp Lưu Duyên

Chương 37: Chuẩn bị




Quay trở lại chỗ của Thuy và nhóm bạn.

Trong căn nhà nhỏ tất cả đã tụ hợp đầy đủ. Hạnh cũng đã tỉnh lại từ lâu. Thái độ của cô cũng không còn e dè hay sợ hãi như hồi sáng nữa.

Thời điểm hiện tại đang là đầu buổi chiều nên Thuy cảm thấy chuyến đi thăm dò này mất quá nhiều thời gian của cả nhóm. Suốt từ sáng đến tận giữa trưa cô và Quân mới tìm ra được vài lỗ hồng có thể lợi dụng. Tình trạng của

Phong và Linh cũng chẳng khác là mấy. Riêng chỗ của Trang với Tuấn thì lại có chút vấn đề.

Theo lời kể của Tuấn thì khi đang theo dõi hành tung bí mật của hai cô gái kia thì bất chợt Trang dừng lại giữa chừng. Cậu ta phải một mình chạy đi quan sát. Đến khi quay lại thì thấy Trang đang khóc, gọi mãi cô mới chịu trả lời. Khi hỏi thì cô nhất mực nói không sao khiến cậu thấy rất khó hiểu.

Linh nghe vậy thì cũng lờ mờ đoán ra được nguyên nhân. Nhưng cô không nói ngay mà chỉ vỗ nhẹ lên vai Tuấn.

"Một mình cậu làm nhiệm vụ vất vả rồi, Chuyện của rm họ tớ cũng chẳng có gì đầu, đừng nghĩ nhiều!".

Sau đấy Linh chẳng nói chẳng rằng mà kéo Trang đến một góc cách xa chỗ mọi người để nói chuyện.

Quân thấy thể thì vội vã đứng dậy, cậu định lên tiếng nói gì đó nhưng rất nhanh đã bị Phúc cản lại. "Đề hai cậu ấy nói chuyện với nhau đi. Chúng ta còn việc phải làm!"

Dù trong lòng không muốn nhưng Quân vẫn phải nghĩ cho an toàn của tất cả trước, Vậy nên cậu đành nuốt lại những lời đang định nói ra vào trong lòng rồi ngồi xuống ghế.

Hà và Nam ở một bên lặng lẽ trao đổi ánh mắt với nhau. Thấy đối phương đều gật đầu cả hai đều không hẹn mà cùng mở miệng, tốc độ cách nhau không quá lâu khiến người ta có cảm giác là cả hai đã lên tiếng cùng một lúc

vay.

"Các cậu...". Nam lên tiếng gây sự chú ý của các bạn.

"Bọn tớ có chuyện này muốn nói!". Hà bổ sung cho lời của Nam.

Thuỳ nghe thấy tiếng của Hà và Nam vang lên gần như cùng một lúc thì lập tức quay đầu nhìn sang bạn mình với vẻ mặt ngơ ngác không thể tin nổi. "Hai cậu..?"

Phúc tròn mắt nhìn Nam xong lại nhìn sang Hà, vẻ mặt lộ rõ sự khó tin. "Hai cậu cùng có điều muốn nói?"



Cả Hà và Nam đều gật đầu nói. "Đúng vậy!".

Sau đó hai người lại quay đầu nhìn nhau, vẻ mặt lỗ rõ vẻ bối rối, rồi chả biết làm sao mà cả hai lại cùng lắc đầu.

"A, không phải!"

Lại lần nữa cả hai bốn mắt nhìn nhau. Quân thấy hai người "đồng tâm" như vậy thì khẽ ho nhẹ một cái rồi gõ nhẹ tay lên bàn để tập trung sự chú ý của mọi người. Sau đó cậu hắng giọng. "Hai cậu ai nói trước?"

Hà và Nam lại lần nữa không hẹn mà cùng nhau chỉ tay vào đối phương. "Cậu ấy!"

Lần này thì mọi người đều bất lực nói không lên lời. Tất cả đều im lặng nhìn hai người đang ngồi cạnh nhau kia bằng ánh mắt dò xét và nghi ngờ. Hai con người này ở cùng với nhau có một buổi sáng thôi mà sao lại đồng tâm thể không biết.

Bầu không khí thoáng qua một chút ngại ngùng không rõ ràng.

"Thôi để tớ nói!". Nam bất ngờ cất cao giọng lên tiếng.

Sau đó Nam bắt đầu chỉnh lại tư thể ngồi của mình. Cậu ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng lưng lên trồng rất nghiêm túc.

Vẻ mặt không lộ ra cảm xúc nào khác ngoài sự nghiêm nghị.

"Nói đi, nãy giờ mất nhiều thời gian lắm rồi đấy!". Hạnh nhìn một màn làm trò ra vẻ đó của Nam mà mệt mỏi lên tiếng thúc giục.

Nam nghe thấy vậy thì lập tức đưa tay lên gãi gãi đầu. "Ừm thì là...". Cậu bất ngờ dừng lại một lúc rồi hít vào một hơi thật dài và sâu để lấy thêm dũng khí, cũng như để bình tĩnh hơn. Xong xuôi mới lại lên tiếng tiếp. "Chuyện là sáng nay, trong lúc tớ với Hà ở lại canh chừng và chăm sóc cho Hạnh. Bọn tớ đã bàn với nhau được một kế hoạch.

Chỉ là phần chuẩn bị sẽ mất khá nhiều thời gian. E là phải quá nửa đêm nay mới có thể trốn đi được!"

"Hai cậu nói thử xem nào". Thuỳ hướng mắt nhìn Nam và Hà nói. Nghe có vẻ như kế hoạch mà hai người này nghĩ ra sẽ có hiệu quả đấy. Thử nghe một chút biết đâu lại có được kế hay mà không cần tốn thêm thời gian bàn bạc nữa.

Không chỉ riêng mình Thuy nghĩ như vậy đầu, mà những người còn lại cũng có cùng suy nghĩ đó với Thuỳ.



Nam lúc này bỗng nhiên đứng dậy, cậu rời khỏi vị trí và đi đến chỗ cái bàn nhỏ ở cách đó không xa. Từ trong hộc tủ cậu lấy ra một tờ giấy được gấp gọn trồng vẫn còn rất mới.

"Về phần thuyết phục người trong đoàn của tớ thì đã có tớ, Tuấn và Phong lo liệu. Còn về phần chạy đi như thế nào thì chúng ta cần phải chớp lấy thời cơ khi nó đến. Chứ bọn tớ vẫn chưa nghĩ ra cách tạo thời cơ để chạy đâu".

Nam vừa đi lại chỗ ngồi của mình vừa mở tờ giấy kia ra đặt lên vị trí trung tâm của bàn.

Đám bạn cùng nhau nhìn vào tờ giấy trắng có những hình vẽ với những dòng chú thích ngắn gọn trên mặt bàn.

Nam chỉ mới nói sơ qua một lượt mà mọi đã nắm được phương thức và điểm mấu chốt của kế hoạch rồi. Cũng tại nó quá mức dễ hiểu nên ai nhìn vào cũng có thể nhận ra ngay mà không mất quá nhiều thời gian để phân tích.

Quần sau khi tập trung lại tất cả vào bàn. Cậu bắt đầu phần công cồng việc cho từng người.

Nam, Tuấn và Phong đảm nhận việc đi thuyết phục những người trong đoàn của các cậu ấy. Riêng Nam là giữ phần đặc biệt ở chỗ chú trưởng đoàn kia. chỉ cần có thêm lời của trưởng đoàn việc kéo theo những người kia chỉ là một chuyện nhỏ.

Việc đầu tiên là đi công tác tư tưởng đã xong. Tiếp đến là phần chuẩn bị cho việc chạy trốn. Do đã có sẵn kinh nghiệm và hiểu biết về nơi này rồi nên Quân đã tự phân bổ mình cùng với Trang và Phúc nhiệm vụ dẫn đường cho mọi người chạy. Còn về phần Linh, cô sẽ đảm nhận phần chuẩn bị những thứ để đánh lừa quỷ bà bà. Và cũng để câu thêm giờ cho mọi người bỏ chạy.

Những người còn lại sẽ phụ giúp Linh một tay.

"Các cậu có ý kiến gì không?". Quân hỏi.

Tất cả đều lắc đầu, họ rất tán thành với cách phân chia này của Quân.

"Vậy tớ sẽ đi hỗ trợ cho nhóm của Nam. Quân với Trang trở lại nhà kho kia cứu những nạn nhân trước đó nhé?".

Phúc lên tiếng phân bổ tiếp nhiệm vụ cho nhóm ba người của mình. Chia việc lớn đã xong. Giờ phải đến việc nhỏ.

Họ không thể ôm cái mác dẫn đường rồi ngồi không nhìn mọi người làm được.

Quân và Trang gật đầu đồng ý.

Vậy là mọi việc đã sắp xếp đâu ra đấy. Họ bây giờ chỉ cần đợi xong việc là có thể cứu mọi người đi rồi