Thiểm Tây, Chờ Ngày Quay Về!

Chương 65: Không phải cô ấy thì sẽ không là ai khác




Tuần vừa qua,thông tin Tổng giám đốc một tập đoàn lớn bị tai nạn nghiêm trọng đã làm giấy lên làn sóng dư luận trong nước, đây là tin tức nóng hổi,cánh truyền thông các đài lập tức thi nhau đưa tin, có báo viết có thể bị đối thủ trong kinh doanh hãm hại, có báo lại đưa tin đại boss của tập đoàn xuyên quốc gia có tham gia vào xã hội đen nên đã đắc tội với họ.Nhưng đó cũng chỉ là suy đoán của cánh nhà báo.

Có điều trang chủ chính thức của tập đoàn Tinh Vạn vẫn chưa có thông tin chính xác tai nạn là do vô ý hay có người hãm hại, chuyện này đã kinh động đến cả chính phủ tất nhiên các nhà đầu tư và đối tác trong ngoài nước đều đã biết rõ.

Chưa nói đến dự án đang thi công, tất cả các dự án sắp triển khai đều phải thông qua chính phủ, mà người cầm quân đứng ra đàm phán hiện tại không có mặt, khiến cả tập đoàn rơi vào tình thế rắn mất đầu.Bên phía các đối tác và nhà đầu tư,họ hoang mang yêu cầu đại diện của Tinh Vạn đưa ra một câu trả lời thỏa đáng.

Tại cuộc họp hội đồng quản trị, Nghiêm Đổng Phong người đang giữ chức Phó tổng giám đốc sẽ chủ trì cuộc họp.Trong cuộc họp Nghiêm Đổng Phong đưa ra các vấn đề cần giải quyết sắp tới, thời gian hoàn thành dự án dựa trên tiến độ thi công và nhà cung cấp vật liệu, hay nói cách khác là đổi nhà cung ứng vật liệu.Các thành viên ban giám đốc có người sẽ tán thành để lấy lòng, đương nhiên cũng sẽ có những người phản đối phương án mới đề ra.

Nghiêm Đổng Phong cũng đã mở cuộc họp báo,thông báo tình hình dự án nhằm trấn an phía đối tác và các nhà đầu tư, cũng ám chỉ ngầm từ nay người đại diện quyết định các dự án là ông ta,cam đoan sẽ không để Tinh Vạn rơi vào bế tắc.Điều này khiến toàn giới kinh doanh thêm một phen chấn động, họ dự đoán lẽ nào Tinh Vạn sắp đổi chủ,dù sao thế lực của Nghiêm Đổng Phong trong Tinh Vạn cũng không nhỏ.

Ngay buổi chiều hôm đó,Cao Lãng lập tức đến biệt thự báo cáo toàn bộ nội dung, còn trích xuất cả camera cuộc họp báo lại cho Nghiêm Cảnh Hàn.

Trác Ý Hiên cũng có mặt trong thư phòng,sau khi xem lại nội dung cuộc họp anh ta đập tay xuống bàn đứng bật dậy tức đến mức chửi thề:"Mẹ kiếp,con cáo Nghiêm Đổng Phong cuối cùng cũng lột lớp mặt nạ xuống rồi, lão thẳng thừng tuyên bố trước truyền thông như vậy, rõ ràng đang ám chỉ cho mọi người biết vị trí Tổng giám đốc sẽ thay đổi,trong cuộc họp báo cũng không đề cập đến tình hình hiện tại của cậu,lão ta là dựa thời cơ này muốn thay đổi cục diện? ".

Anh ta một tay cầm điếu thuốc,tay kia chống hông đi qua đi qua đi lại mấy lượt khiến Cao Lãng cũng thấy chóng mặt.

"Lão ta chắc chắn đang tính toán kỹ đường đi nước bước tiếp theo,cậu phải làm gì đó đi chứ?". Trác Ý Hiên lại nói tiếp.

Khác với vẻ sốt ruột của Trác Ý Hiên, Nghiêm Cảnh Hàn vẫn bình tĩnh và điềm đạm như mọi ngày, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào màn hình máy tính:"Rắn mới chỉ lú đầu ra khỏi hang, cậu gấp gì chứ!".

Trác Ý Hiên xoay người đi tới ngồi xuống ghế:"Rốt cuộc là cậu đang làm gì thế hả? Công ty sắp bị người ta bê đi đến nơi rồi, cậu vẫn ngồi đây nhàn hạ thảnh thơi, thân là tổng giám đốc Nghiêm thị mà cả ngày cứ bay theo Lạc Nam Mẫn đi khắp nhân gian như người hầu vậy, cậu có biết bây giờ trông cậu khác lắm không?"

Để truyền thông đưa tin vụ tai nạn đã là một chuyện lớn, tập đoàn thì đang rối tung cả lên vậy mà tên này còn có tâm tư chạy theo cô gái kia cả tuần nay, đây đâu phải phong cách của boss Nghiêm.

"Tôi khác thế nào?". Nghiêm Cảnh Hàn cười như không cười nhìn Trác Ý Hiên.

Trác Ý Hiên bất mãn nhíu mày:"Tôi nói này, chỉ cần cậu muốn ở ngoài kia hàng nghìn phụ nữ xếp hàng chờ cậu thị tẩm,sao cứ phải là cô gái đó?".

Năm đó khi trở về từ Thiểm Tây,sau vụ cháy nhà họ Chu,Nghiêm Cảnh Hàn trở nên lãnh đạm hơn, ít nói hơn, hầu như chỉ tập trung cho công việc, ngoài vẻ cương trực lạnh lẽo như băng thì không thấy sắc mặt khác của tên này.Ai không hiểu nhưng anh ta hiểu rất rõ, nguyên nhân là chưa tìm thấy cô bé kia, nhưng kể từ khi gặp Nam Mẫn, chẳng những tính cách cậu ta cũng thay đổi, mà tính cách cũng trở nên dễ chịu hơn, không còn là vị Diêm la mặt lạnh như trước đây nữa, thêm vào đó càng ngày cậu ấy càng say mê cô gái đó, Trác Ý Hiên có chút lo lắng, chẳng lẽ chỉ vì một cô gái không rõ thân thế đã làm cậu ta thay đổi như thế?.

Nghiêm Cảnh thu lại ý cười nơi khoé mắt,anh nghiêm túc nhìn Trác Ý Hiên nhấn mạnh từng chữ:"Bởi vì... nếu không phải cô ấy thì sẽ không là ai khác!".

Dưới cái nhìn khó hiểu của Trác Ý Hiên, vẻ mặt anh cũng trở nên ôn nhu hơn:"Ý Hiên, cậu còn nhớ cô con gái nhà họ Chu mất tích năm xưa không?".

Trác Ý Hiên sửng sốt ngồi bật dậy:"Cậu? Ý cậu là... cô bé ấy chính là.. Lạc Nam Mẫn?".

Nghiêm Cảnh Hàn khẽ gật đầu,ánh mắt sáng rực,trong mắt đong đầy hạnh phúc.

"Con mẹ nó, tìm kiếm khắp nơi cuối cùng cô ấy lại ở ngay trước mắt, lại còn là...". Trác Ý Hiên bàng hoàng mấy giây sau đó lại hướng ánh mắt nghi vấn nhìn Nghiêm Cảnh Hàn:"Nhưng dựa vào đâu cậu lại chắc chắn là cô ấy? Nếu vậy cậu phải nhận ra cô ấy từ lâu rồi chứ".

"Ban đầu là dựa vào trực giác,sau đó tôi gặp cô ấy về Thiểm Tây thắp hương cho Chú Chu,dì Chu vào ngày giỗ, còn một bằng chứng nữa là sợi dây chuyền trên cổ cô ấy".

Nghe đến đây Trác Ý Hiên gật đầu đã hoàn toàn hiểu rõ,lát sau anh ta thở dài:"Không ngờ lại là cô ấy,trước đây khi xảy ra chuyện ở khách sạn tôi cứ tưởng cậu sẽ xử lý triệt để cô ấy luôn chứ, cũng may là không bóp chết cô ấy, nếu không...".

Nghe đến đây Nghiêm Cảnh Hàn cụp mắt,che đi cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt, sự việc xảy ra lần đó, cách anh đối xử với cô lần đó chính là sự hối hận lớn nhất trong đời.Ý Hiên nói đúng,nếu lần đó anh tàn nhẫn đẩy cô vào cảnh khốn cùng, thì bây giờ trên thế giới này sẽ chẳng còn người đàn ông mang tên Nghiêm Cảnh Hàn nữa,anh cũng sẽ mang theo ân hận và tự trách đi theo cô.

"Nhưng có một điều tôi cứ thắc mắc, cô ấy là gái của Chu gia, vốn dĩ không thù oán gì với cậu, nhưng lại một mặt thì ở bên cạnh cậu,sau lưng lại có mối quan hệ thân thiết với Trần Thiệu Huy?". Trác Ý Hiên ngẫm nghĩ một hồi vẫn không hiểu nổi,anh ta có chút bức bối.

Nghiêm Cảnh Hàn với tay châm một điếu thuốc, làn khói trắng lượn lờ che đi đôi mắt ảm đạm,anh nhìn Trác Ý Hiên giải đáp thắc mắc trong lòng anh ta:"Cô ấy ở bên cạnh tôi là muốn dựa vào thế lực của tôi để tiếp cận Trần Thiệu Huy, tìm kiếm bằng chứng phạm tội của hắn nhằm mục đích trả thù".

Anh đứng lên đi tới cửa sổ sát đất,sau khi sự việc ở khách sạn xảy ra, cô chẳng những không cần tiền mà còn thẳng thắn ra điều kiện muốn tiếp tục làm việc tại khách sạn, nhưng anh lại vô liêm sỉ mà ép cô đến làm giúp việc tại biệt thự để xem ý đồ của cô, không nghĩ đến cô lại vứt bỏ tự trọng miễn cưỡng đến làm việc,sau khi bị vu oan lần đó anh đã đuổi cô,đáng lẽ cô đã được tự do nhưng vẫn đưa ra lý lẽ muốn ở lại mặc cho mọi người nhìn bằng ánh mắt xem thường,khinh bỉ.Bởi vì lúc đó cô chỉ có thể bám víu vào anh, chỉ có anh mới giúp được cô tìm được manh mối làm ăn của Trần Thiệu Huy, nhưng cô lại không biết vốn dĩ anh với Trần Thiệu Huy không hợp tác dự án nào.Bây giờ nghĩ lại anh đúng là đáng chết, nếu quay lại thời gian ấy anh sẽ đánh cho mình mấy bạt tai để bản thân tỉnh ra.

Trác Ý Hiên trợn mắt khiếp sợ:"Nói như vậy kẻ sát hại cha mẹ cô ấy là...Trần Thiệu Huy?".

"Phải ". Nghiêm Cảnh Hàn gật đầu chắc chắn,anh quay đầu lại,bên trong ánh mắt sâu thẳm lúc này sự nghiêm nghị chưa từng có:"Thế nên Ý Hiên, ngoài bằng chứng giết người, tôi muốn thu thập hết bằng chứng làm ăn phi pháp của hắn, bằng mọi giá cậu phải giúp tôi đào hết chứng cứ phạm tội của hắn ra".

Trầm mặc một lát Trác Ý Hiên vẫn do dự:"Nhưng mọi bằng chứng phạm tội của hắn đều liên quan đến Nghiêm Đổng Phong, khó khăn lắm mới khiến lão ta lộ bộ mặt thật,nếu làm vậy sẽ bứt dây động rừng,tất cả hành vi phạm tội sẽ do Trần Thiệu Huy lãnh hết, còn lão già kia vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật,mọi công sức của cậu sẽ đổ sông đổ bể hết ".

Căn phòng lập tức rơi vào trầm lặng, thời điểm hiện tại Tinh Vạn như đang ngồi trên chảo lửa, Nghiêm Đổng Phong trong ngoài đều liên kết để hạ bệ Nghiêm Cảnh Hàn,trong khi Trần Thiệu Huy lại là cánh tay đắc lực của hắn, nếu triệt để Trần Thiệu Huy sẽ đánh động đến Nghiêm Đổng Phong, lúc đó hắn chỉ cần thoái thác hết trách nhiệm lên đầu Trần Thiệu Huy, còn bản thân hắn đương nhiên sẽ được tẩy trắng, ngược lại Nghiêm Cảnh Hàn mới là người rơi vào tình thế chết chẹt, đánh cũng không xong mà lùi cũng không được.

"Vấn đề tiên quyết là phải giải quyết Trần Thiệu Huy, tôi không thể để Nam Mẫn tiếp tục mạo hiểm,còn về lão già kia tôi ắt sẽ có cách ".Anh đi tới bàn dụi đầu lọc vào gạt tàn, vẻ mặt vẫn bình thản không chút gợn sóng.

Nếu anh không sớm triệt để Trần Thiệu Huy,mang hắn ra giao cho pháp luật thì người con gái của anh sẽ vẫn liều lĩnh dấn thân vào chốn nguh hiểm.Anh không thể để cô xảy ra chuyện gì dù chỉ là xây sát nhỏ.

...

Trong một căn phòng ánh sáng mờ nhạt, không khí âm u đến đáng sợ, nền nhà ẩm mốc mùi hôi thối bốc lên.

Mạc Tú Lan bị hai tên đàn em ném mạnh xuống sàn, cô ta đau đớn chật vật ngồi lên,trợn mắt hung giữ hét lên:"Trần Thiệu Huy, ông bị điên rồi sao?Khi không sao lại kéo tôi tới đây chứ?".

Cặp mắt nham hiểm của Trần Thiệu Huy nhìn xuống:"Mày còn hỏi lý do sao, tại sao mày dám chuyển đổi tên tài khoản thiếu nợ ngân hàng sang tên tao?".

Mạc Tú Lan cười khẩy:"Tiền là vay cho ông,đương nhiên người trả phải là ông rồi, tôi đâu phải nhà từ thiện mà đi cho không ".

"Bốp ".

Một cái bạt tai giáng xuống mặt cô ta.

"Con khốn,xem ra tao đã xem thường mày rồi,mày nên nhớ kẻ nào dám chống lại tao sẽ có cái kết rất thê thảm ".Vẻ mặt hung hãn của Trần Thiệu Huy hiện lên, cặp mắt như muốn giết người.

Mạc Tú Lan bị tát đến say xẩm mặt mày, một bên mặt in hình ngón tay đang từ từ sưng lên, cô ta đưa tay quệt vết máu nơi khoé miệng, giọng điệu chế giễu:"Sao nào, ít ra tôi cũng là người ơn của ông vậy mà ông lại tàn nhẫn ra tay không chút lưu tình, ông mang tiền của tôi đi mua nhà cho con khốn Nam Mẫn, thật nực cười".

Nói đến đây cô ta ngửa mặt lên cười thật lớn,cười đến nỗi nước mắt chảy ra kìm nén sự phẫn nộ cô ta nghiến răng nói từng chữ:"Ông vì con khốn đó ngay cả bỏ ra một số tiền lớn để mua một căn hộ cao cấp cũng không tiếc, nhưng ông lại mù quáng đến mức không biết rằng nó đang một chân đạp hai thuyền,chuyên đi dụ dỗ đàn ông,chắc ông không biết con khốn đó hiện tại ở chung với Nghiêm Cảnh Hàn đâu nhỉ?".

"Chậc chậc, nghĩ mà xem, ông thật là đáng thương, ông tưởng con khốn đó thật lòng với ông sao, nó chỉ đang lợi dụng một lão già ngu ngốc như ông thôi ha..ha....".

"Bốp ".

"Câm mồm ".

Thêm một cái tát nữa giáng xuống, Trần Thiệu Huy từ từ tiến sát lại gần ghé sát vào mặt cô ta, hắn nhếch mép lộ ra vẻ mặt nguy hiểm.

Mạc Tú Lan run rẩy, cảm giác sợ hãi lan ra toàn thân, mở miệng phát ra âm thanh run run:"Ông... ông muốn làm gì?".

Trần Thiệu Huy bóp cằm khiến Mạc Tú Lan đau đến chảy nước mắt:"Tao sẽ cho mày biết thế nào là dụ dỗ đàn ông, chẳng phải mày rất thích nằm dưới thân đàn ông mà rên rỉ sao, vậy thì hôm nay tao sẽ giúp mày thỏa mãn, nên nhớ sau khi được thỏa mãn thì hãy rút ngay tên tao ra khỏi tài khoản vay nợ nếu không...mày không sống yên thân với tao đâu ".

Hắn đánh mắt qua tên đàn em, một giây sau đó một đám đàn ông từ bên ngoài bước vào, tên nào cũng xấu xí bặm trợn, xăm trổ đầy mình.

Biết rõ điều gì sắp xảy ra,Mạc Tú Lan hoảng loạn hét lên:"Trần Thiệu Huy, ông không thể đối xử với tôi như vậy".

Cô ta dãy dụa muốn vùng dậy nhưng bị một trong số tên đàn ông tóm lấy:"Ngoan nào cô em,tụi anh sẽ phục vụ em thật tốt khà...khà....".

"Trần Thiệu Huy,thằng khốn..tao sẽ khiến mày phải trả giá đắt...á....".

Trần Thiệu Huy cùng đám đàn em đi ra khỏi phòng, bỏ lại bên trong căn phòng là tiếng xé áo quần cùng tiếng kêu gào thảm thiết của Mạc Tú Lan.

...