Thiểm Tây, Chờ Ngày Quay Về!

Chương 62: Từ nay,em còn có anh!




Nam Mẫn mang tâm trạng nặng nề bước ra khỏi phòng,kết luận của vị trưởng khoa vừa rồi như một đòn giáng thẳng xuống đầu cô, cả người khụy xuống,cô cố gắng dựa vào tường để đứng vững,chút hy vọng cuối cùng cũng vụt tắt, thời gian còn lại của cha cô chỉ còn tính bằng giờ.

Nghiêm Cảnh Hàn đi dọc theo hành lang nhìn quanh một lượt, thấy Nam Mẫn đang thất thần ngồi ôm gối dựa vào tường,anh thả nhẹ bước chân đi tới ngồi thụp xuống,Nam Mẫn từ từ ngước mắt lên hai dòng lệ chảy dài trên má,trái tim anh thắt lại đưa tay đỡ cô đứng lên.

Nam Mẫn nhào vào ngực anh nức nở:"Bác sĩ nói,cuộc phẫu thuật của cha tôi khả năng thành công rất thấp.. tôi phải.. làm sao đây..?".

Âm thanh nức nở cùng tiếng nấc nghẹn của Nam Mẫn như những mũi kim đâm thẳng vào lòng anh.. đau nhói.Anh ôm cô vào ngực,giơ tay vuốt mái tóc dài của cô, nhớ đến cuộc trò chuyện vừa rồi với Lạc Bân trong phòng bệnh,câu cuối cùng ông ấy đã nói với anh trong nước mắt.

"Cậu Nghiêm,hãy thay tôi chăm sóc và yêu thương Mẫn nhi thật tốt,con bé đã chịu rất nhiều khổ cực".

Ngày tháng khó khăn cực khổ trước đây anh không thể cùng cô trải qua, vậy thì từ nay về sau, đến cả quãng đời còn lại,mọi chông gai gian khó anh sẽ thay cô gánh hết.

...

Những ngày sau đó,Nam Mẫn thường xuyên túc trực bên giường bệnh Lạc Bân,bệnh đã di căn nên sức khỏe của ông càng ngày càng yếu,cô rất sợ chỉ sau cái chớp mắt đã không được nhìn thấy cha.

Sáng sớm các bác sĩ đã có mặt từ rất sớm, cuộc hội chẩn kéo dài ba tiếng, trên mặt các giáo sư bác sĩ,ai nấy đều căng như dây đàn.

Tình trạng bệnh của Lạc Bân vô cùng phức tạp,quan trọng là bệnh nhân lại đưa ra yêu cầu không muốn làm phẫu thuật.

Viện trưởng đã trao đổi vấn đề này với Nghiêm Cảnh Hàn,anh cũng không phản đối,biết rõ tình hình hiện tại của Lạc Bân nên anh tôn trọng quyết định của ông,thời gian còn lại của Lạc Bân không còn nhiều,trước khi ông ấy nhắm mắt không thể trải qua sự đau đớn dày vò nào nữa, anh muốn để Lạc Bân thanh thản mà ra đi.

Đi đến đến trước cửa phòng bệnh, bước chân anh nặng như chì,Nam Mẫn vẫn hy vọng có một phép màu nào đó,người thân duy nhất còn lại trên đời ra đi,liệu cô sẽ suy sụp đến mức nào.Nhưng con người ai cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử, ốm đau bệnh tật không ai muốn,thà để Lạc Bân nhẹ nhàng nhắm mắt còn hơn cứ sống trong sự dày vò của bệnh tật, ngày ngày chịu đựng cơn đau về thể xác.

Cửa phòng mở ra,Lạc Bân đã tỉnh,nghe tiếng động ông cố gắng nhấc mi mắt lên, một lúc sau mới nhìn rõ người bên cạnh.

"Mẫn..nhi".

"Cha,con đây..!".Nam Mẫn gấp gáp cầm lấy tay ông.

Lạc Bân chớp mắt thều thào:"Có lẽ.. thời gian.. của cha... sắp hết..."

"Cha....cha cố gắng lên,sẽ ổn thôi mà!". Giọng cô run run nhưng vẫn kiềm chế không khóc nấc lên.

"Mẫn..Nhi..con gái.. của cha!".

"Cha..!Cha đừng bỏ lại Mẫn nhi bơ vơ một mình.!".Hai hốc mắt ngập nước,cô ngẩng đầu lên nhìn Lạc Bân....

"Đừng.. khóc,nghe cha.. nói!". Giọng ông yếu ớt gần như không nghe được.

Nước mắt Nam Mẫn ướt nhòe cả khuôn mặt,cô gật đầu liên tục:"Vâng,con nghe đây..!".

"Mẫn..nhi..sau..khi.cha.mất..hãy.mở..ngăn kéo.trong.phòng,ở.trong..đó..cha.có.đồ.cho..con...!".

Lạc Bân yếu ớt dời mắt sang Nghiêm Cảnh Hàn đang đứng bên cạnh Nam Mẫn, khoé môi khô khốc mấp máy như muốn nói gì đó.

Nghiêm Cảnh Hàn khom người ghé sát lại gần gò má của ông, lắng nghe những lời ông nói,sau đó anh ngẩng lên nhìn Lạc Bân gật đầu kiên định:"Ông yên tâm..!".

Nhận được cái gật đầu chắc chắn của Nghiêm Cảnh Hàn, Lạc Bân lại nhìn qua Nam Mẫn, nơi khoé mắt như màn sương phủ kín,muốn đưa tay lau nước mắt trên gương mặt đứa con gái bé bỏng,nhưng..sức cùng lực cạn...đành nhắm mắt buông xuôi..

Mẫn Nhi...con phải sống thật hạnh phúc... trên trời cha sẽ dõi theo con...

Trưa hôm ấy, trời không nắng,Lạc Bân nhắm mắt vĩnh biệt cõi đời.

"Cha..a.a...! cha... ơi...!". Hiểu Khê nghẹn ngào nấc lên từng cơn, nước mắt như mưa chảy dài rơi xuống tay Lạc Bân.

"Kiếp này con mãi là Mẫn nhi của cha...!".

Nghiêm Cảnh Hàn đứng bên cạnh ôm lấy vai cô, lúc này mọi lời an ủi đều trở nên vô nghĩa, tiếng khóc thê lương của Nam Mẫn khiến tim anh nhói lên như nhát dao đâm vào ngực.

Lạc Bân!Ông cứ yên lòng mà ra đi..! Cuộc đời từ đây về sau..dù phải hy sinh mạng sống,tôi cũng sẽ bảo vệ Nam Mẫn đến cùng.

Nguyện yêu thương,trân trọng cô ấy suốt cuộc đời này...!

Ngày an táng Lạc Bân,trời mưa lun phun rả rích, nhiệt độ không khí cũng theo đó giảm xuống mấy độ.

Những người cùng con phố khi hay tin Lạc Bân mất cũng cùng nhau đến viếng, cả ông chủ màn thầu cũng đến thắp hương, trên mặt ai cũng hiện lên vẻ đau buồn, họ thương cảm cho hoàn cảnh của cha con Lạc Bân, thương tiếc cho Lạc Bân cả đời người chưa phút giây nào yên ổn.

Đến lúc nhắm mắt lìa đời vẫn ôm tiếc nuối ra đi.

Mọi người dần dần tản đi cho đến khi không còn ai, Tiêu Đào muốn ở lại bên cạnh Nam Mẫn nhưng Nghiêm Cảnh Hàn lại nói đã có anh, nên cô ấy đành ngậm ngùi ra về trước.

Nam Mẫn vẫn quỳ bên mộ Lạc Bân, trên đầu quấn vòng khăn trắng,cho đến khi trời tối vẫn không nhúc nhích, lâu lâu cô lại lấy tay lau đi những hạt mưa vương trên bức ảnh trên bia mộ.Nghiêm Cảnh Hàn cứ thế im lặng che ô cho cô,phía sau còn có Cao Lãng cùng mấy vệ sĩ đang đứng.

Chứng kiến cảnh này mắt ai cũng đỏ hoe nhìn đi nơi khác.

Mãi đến khi trời sẩm tối,Nghiêm Cảnh Hàn lo lắng cô sẽ đổ bệnh,anh đỡ lấy vai cô nhẹ giọng nói:"Tiểu Mẫn..! Chúng ta nên trở về thôi!".

Nam Mẫn vẫn lặng im không nhúc nhích.

"Ông Lạc ở trên trời không muốn nhìn thấy em như thế này đâu.! Chắc em cũng không muốn ông ấy buồn và lo lắng cho em đúng không?".

Thân ảnh mảnh mai dựa vào lòng anh,lọn tóc bên thái dương ướt mưa dính sát vào làn da tái nhợt,đôi mắt mèo ngày thường long lanh ánh nước, giờ đây trong đôi đồng tử cũng trở nên vô hồn,nhìn vào càng khiến người ta xót xa.

Nghe thấy anh nói, đôi mắt Nam Mẫn khẽ động,cô rũ mắt nhìn bia mộ một lần nữa rồi chầm chậm đứng lên,do quỳ quá lâu khi đứng lên chân cô cứng đờ muốn ngã xuống, Nghiêm Cảnh Hàn nhanh tay nhanh mắt bế ngang cô lên đi ra xe.Đi được một đoạn bước chân anh bất chợt dừng lại khi thấy một bóng người phía trước.

Tống Dịch Dân sải bước đến trước mặt anh, ánh mắt rơi trên mặt Nam Mẫn,sau đó ngước lên nói một câu không đầu không đuôi.

"Thời gian này,sẽ có lúc tâm lý cô ấy không ổn định,anh hãy để ý một chút ".

Dứt lời anh ta lướt qua Nghiêm Cảnh Hàn đi thẳng về phía mộ Lạc Bân.

Nghiêm Cảnh Hàn nhíu chặt mày,sau đó cũng không quan tâm đến lời Dịch Dân vừa nói,anh cúi đầu nhìn Nam Mẫn vô lực dựa vào ngực anh, vội vàng ôm chặt cô rảo bước ra xe.

Cao Lãng lái xe chở anh và Nam Mẫn chạy phía trước,tiếp đến là hai xe của vệ sĩ chạy phía sau.

Trên xe Nam Mẫn hướng đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài,những ngọn đèn đường vụt qua giống như thời gian và những hồi ức xưa ấy cũng đã là dĩ vãng,chỉ còn lại chặng đường phía trước phải bước đi.

Ngày mai đây có phải cô lại đơn thân độc bước trên đường đời?

Nghiêm Cảnh Hàn ôm cô vào ngực lấy chiếc chăn mỏng đắp lên người,gói bàn tay lạnh ngắt của cô vào tay anh sưởi ấm.

Một lúc lâu sau anh tưởng Nam Mẫn mệt quá đã thiếp đi,nhưng người trong lòng lúc này lại thều thào lên tiếng, giọng cô khàn khàn:"Anh nói xem,sao cuộc đời lại bất công với tôi như vậy?...Ngay cả người thân còn lại duy nhất của tôi.. ông trời cũng cướp đi...!".

Nước mắt cô không tự chủ lại rơi xuống hai gò má:"Tại sao vậy?".

Anh không lên tiếng, vòng tay đang ôm cô càng siết chặt, yết hầu lên xuống,cổ họng tưởng chừng như có cục bông đang chặn lại.

Cao Lãng lái xe phía trước nhìn cảnh tượng này vành mắt cũng đỏ lên, ngày thường Nam Mẫn là người kiên cường,nghị lực,dù oan ức đến mức nào cô cũng quật cường không rơi một giọt nước mắt, vậy mà hôm nay cô lại khóc đến thương tâm khiến người ta xót xa.. thật ra cô cũng chỉ là cô gái yếu đuối cũng cần có bờ vai vững chắc để được che chở.

Nam Mẫn vùi đầu vào ngực anh, khóc trong lòng anh, chiếc áo sơ mi đen cũng bị nước mắt của cô thấm ướt.

Từng giọt nước mắt và tiếng nấc nghẹn của Nam Mẫn như xoáy vào sâu tận trái tim Nghiêm Cảnh Hàn, xé nát trái tim anh.

Đau buốt.

Anh cúi đầu hôn lên trán cô,anh cất giọng trầm khàn:"Em còn có anh..!".

8 giờ tối,xe về đến biệt thự,Nam Mẫn đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay,vẫn như thường lệ Nghiêm Cảnh Hàn bế cô về phòng,thay quần áo giúp cô.

Đêm nay Nam Mẫn phát sốt,trong lúc hôn mê cô liên tục gọi "cha", Nghiêm Cảnh Hàn liên tục thay khăn đặt lên trán cô, cơn sốt vẫn dai dẳng không hạ,anh đo thân nhiệt vẫn nằm mức 39 độ.

Người đàn ông vội vàng chạy xuống lầu mở tủ y tế lấy viên thuốc hạ sốt, giây phút bước chân lên lầu anh lại khựng lại, nghĩ nghĩ một lát anh lại xoay người đi xuống nhà bếp rót một ly nước mang lên.

Về đến phòng,anh đem viên thuốc nghiền nhỏ thành bột, cô bị sốt đến hôn mê không thể ngồi dậy uống thuốc.Nghiêm Cảnh Hàn dùng một tay đỡ cô ngồi dựa vào người anh,tay kia lấy số thuốc đã nghiền pha vào nước đem cho hết vào miệng.Sau đó dùng tay bóp miệng Nam Mẫn cúi đầu áp môi xuống, thuốc trong miệng anh từ từ truyền vào miệng Nam Mẫn chảy xuống họng.

Cảm nhận được vị đắng,Nam Mẫn cau mày khó chịu,ngay sau đó lại có một dòng nước truyền vào, cô đem nuốt xuống, dường như cảm thấy dễ chịu hơn người con gái lại ngoan ngoãn ngủ say.

Chỉ là lúc lâu sau, cô lại liên tục nói mớ, giấc mơ lần này cô lại gọi "cha mẹ".

"Cha.. mẹ,đừng bỏ..Khê nhi..!".

"Khê nhi..ngoan mà,cha.. mẹ đừng đi..!".

"Tiểu Mẫn ". Nghiêm Cảnh Hàn nắm chặt tay cô,tay kia không ngừng lau mồ hôi đang rịn ra trên trán Nam Mẫn.

"Không..cha mẹ,đừng bỏ.. Khê nhi...!".Nam Mẫn không ngừng nói mớ.

Nghiêm Cảnh Hàn bỏ khăn xuống ôm chặt lấy cô:"Hiểu Khê,đừng sợ, có anh đây..!".

Người con gái trong mơ không ngừng gọi cha mẹ, nước mắt chảy dài xuống hai bên thái dương, âm thanh giọng nói tràn đầy sự sợ hãi.

Khi đó có phải em sợ lắm đúng không?

Xin lỗi anh đã tới muộn.. sau đó em ở ngay trước mắt anh lại tìm không thấy..

Anh vô dụng lắm có phải không?.

Nghiêm Cảnh Hàn ôm chặt Nam Mẫn,vành mắt đỏ hoe,anh hôn khắp mặt cô,thủ thỉ bên tai cô, giọng nói kìm nén đến âm thanh phát ra cũng khó khăn.

"Xin lỗi em..!".

Mãi đến khi trời gần sáng, cơn sốt mới hạ,Nam Mẫn cũng không còn nói mớ mà yên ổn nằm ngủ.