................
"Bố! Con không muốn hủy bỏ hôn ước!".
"Nhất định con phải kết hôn với anh Cảnh Hàn!".
"Bố phải nghĩ cách giúp con!".
Mạc lão gia thật sự rất đau đầu.
Từ hôm ông cụ Nghiêm từ bỏ hôn ước với Mạc gia, ông ta cũng thấy mất mặt.
Từ hôm đó tới giờ Mạc Tú Lan con gái ông ngày nào cũng khóc lóc,muốn ông nghĩ cách để cô ta được gả vào Nghiêm gia.
"Tú Lan! Ông cụ Nghiêm với Cảnh Hàn cũng đã nói rõ ràng rồi,cậu ta không có tình cảm với con,con còn muốn bố mất mặt đến cỡ nào?"
"Đường đường là một Mạc gia có tiếng tăm,bố đây phải hạ thấp mình để lên tiếng trước về chuyện kết thông gia!".
"Nhưng cuối cùng thì sao?".
"Trong bữa cơm hôm đó,cậu ta đã tuyệt tình đến đáng sợ!".
"Bây giờ chẳng lẽ con còn muốn bố tới để cầu xin bọn họ? Con là đang cảm thấy bố chưa đủ mất mặt sao?".
Mạc lão gia tay bê tách trà quay mặt đi uống một ngụm.
Không muốn để ý đến con gái đang ngồi bên cạnh năn nỉ ỉ ôi.
Lát sau đặt tách trà trong tay xuống,thở dài một tiếng ông ấy lại nói tiếp:
"Con gái! Con xinh đẹp lại tài giỏi,lo gì không tìm được người không xứng!".
"Hay để bố giới thiệu cho con cậu con trai ông bạn đối tác của bố, có công ty riêng, vóc dáng cũng đẹp trai không thua kém gì Cảnh Hàn! Con thấy sao?".
"B.ố...!".
"Con không thích ai ngoài Cảnh Hàn hết!".
"Người con muốn kết hôn chỉ có thể là anh ấy!".
Mạc Tú Lan bực bội xoay người trở về phòng.
Tâm trạng rất tệ.Nghiêm Cảnh Hàn thật sự không có tình cảm với cô ta sao?
...reng...reng.... Chuông điện thoại vang lên.
Là cha nuôi của cô ta gọi đến.
Liếc nhìn điện thoại vẻ ghét bỏ, cuối cùng cô ta cũng lại giường cầm lên giọng buồn bực:
"Alô!".
"Con gái...! Sao nghe giọng con giống như không được vui thế!".
"Có chuyện gì khiến con gái buồn lòng sao?".
Trần Thiệu Huy bên kia tay cầm điếu xì gà đưa lên miệng rít một hơi, nhếch mép thả khói.
"Bố nuôi gọi con có chuyện gì không?".
"Nếu không có gì thì con cúp máy đây!".
Mạc Tú Lan cau mày, lạnh nhạt trả lời.
"Ây...da...con gái à! Ta quả thật có chuyện mới gọi cho con!".
"Hiện tại con có thời gian không? Chúng ta gặp nhau một lát!".
"Được rồi! Bố gửi địa chỉ cho con!".
Đang thất tình, cô ta cũng muốn đi ra ngoài giải tỏa.
Hai người hẹn nhau tại một quán trà vắng khách, lại còn ngoằn nghèo khó tìm.
Mở cửa bước vào căn phòng ông ta đã đặt trước.
"Bố hẹn con ra đây có chuyện gì không?".Mạc Tú Lan quăng túi xách lên bàn,kéo ghế ngồi xuống.
"Từ hẵng nói chuyện của ta!... Trước tiên nói ta nghe xem chuyện gì làm con gái cưng bực mình như thế?".
Trần Thiệu Huy đứng lên đi tới kéo ghế bên cạnh cô ta ngồi xuống.
"Con và Cảnh Hàn hủy hôn rồi!".Cô ta nhìn ra cửa sổ lạnh nhạt trả lời.
"Con nói cái gì?".
"Con và cậu ta đã hủy hôn?".
Câu trả lời của Mạc Tú Lan làm cho hắn bàng hoàng khó tin.
Nếu Tú Lan và cậu ta đã hủy hôn thì cơ hội để hắn hợp tác cùng Tinh Vạn phải làm sao đây?.
Vốn dĩ hắn muốn lấy Mạc Tú Lan ra làm đòn bẩy, mượn cớ cô ta là con gái nuôi để kéo gần quan hệ giữa hắn và Tinh Vạn.
Nhưng giờ con gái nuôi của hắn lại nói với hắn rằng cô ta đã hủy hôn.
"Con gái! Chẳng phải con và cậu ta rất yêu nhau sao?".
"Cậu ta sao có thể hủy hôn với con?".
Con ngươi Trần Thiệu Huy đảo qua cô ta.
"Chắc chỉ có mình con đa tình,đem lòng yêu anh ấy!".
"Bây giờ con mới nhận ra bao nhiêu năm qua trong lòng anh ấy chưa từng có con!".
Mạc Tú Lan buồn bã cúi đầu.
"Thật r.a....muốn cậu ta kết hôn với con cũng không phải là không có cách!".
"Chỉ cần...con làm theo sự sắp xếp của ta!".
"Một khi khi gạo đã nấu thành cơm... cậu ta có hay không muốn kết hôn, cũng không có cách nào chối bỏ!".
Trong đôi mắt sâu hoắm của hắn hiện lên một tia thâm ý.
Nếu cậu ta đã không nguyện ý kết hôn,hắn sẽ dùng thủ đoạn để hai người phải kết hôn.
Chỉ khi sự việc như thế diễn ra thì hắn mới có cơ hội ngồi đàm phán cùng Tinh Vạn.
Mạc Tú Lan sau khi nghe xong quay lại sửng sốt nhìn hắn.
"Bố nuôi! Cách... này...!".
Trần Thiệu Huy vỗ vỗ bàn tay cô ta ghé sát vào tai nói nhỏ:
"Huống hồ nếu chuyện này tới tai chó săn thì mặt mũi Nghiêm gia để ở đâu?".
" Ông cụ Nghiêm xưa nay là người có quy tắc, dạy con cháu rất nghiêm khắc về gia giáo, đạo đức.Làm sao dám để chuyện này bị rò rỉ ra ngoài?".
"Lúc đó chẳng phải con sẽ danh chính ngôn thuận bước chân vào Nghiêm gia, chân chính làm Nghiêm thiếu phu nhân sao?".
"Nhưng... nếu sau khi cưới về, anh ấy vẫn không có tình cảm với con thì sao?". Đây là điều cô ta vẫn băn khoăn.
"Con yên tâm đi, mưa dầm thấm lâu!".
"Ở chung với nhau lâu ngày kiểu gì chả có tình cảm!".
Lời nói của Trần Thiệu Huy làm cô ta dao động và cũng thấy có lý.
Nếu dùng cách này để có được anh thì cô ta nguyện ý làm.
Nói cô ta ích kỷ cũng được,ai bảo cô ta yêu anh nhiều như vậy chứ?.
Hai người bắt đầu lên kế hoạch.
Bàn tay gân guốc của hắn không an phận thò vào váy sờ đùi cô ta.
Hất tay hắn ra Mạc Tú Lan trừng mắt:
"Bố già như vậy rồi không biết xấu hổ sao?".
Trần Thiệu Huy cười khà khà, nâng bàn tay cô ta lên xoa xoa:
"Có phải chúng ta chưa từng lên giường đâu, xấu hổ gì chứ!".
Cặp mắt gian manh hắn liếc nhìn cô ta, kéo cô ta ngồi lên đùi:
"Con nói xem ta nói đúng không?".
Mạc Tú Lan không ngờ hắn nhắc tới chuyện xấu hổ của cô ta.Trong một lần đi ăn mừng chiến thắng tại " Liên hoan tuần lễ thời trang ". Cô ta lúc đó uống hơi nhiều,hắn đưa cô ta vào khách sạn nghỉ ngơi, đêm đó cô ta đã bị rượu kích thích rồi quan hệ với hắn.
Cô ta ở Pháp 3 năm, cuộc sống tình cảm cũng khá phóng khoáng.Chỉ là xong việc thì mạnh ai nấy quên, không ràng buộc.Vậy mà bây giờ lão già này dám nhắc đến chuyện đó,đúng là con cáo già.
Đang nghĩ nghĩ chợt bàn tay của Trần Thiệu Huy thò vào áo cô ta...xoa nắn.Tay kia hắn cởi dây kéo phía sau.
Sự kích thích khi đụng chạm da thịt tạo nên cảm giác hưng phấn.Ham muốn trỗi dậy, Mạc Tú Lan đưa tay ôm cổ hắn đáp lại...... lại một đêm không ngủ...
...........*******..........