Vài ngày sau,Cao Lãng đến biệt thự,ôm theo một đống tài liệu, vào tới cửa nhìn thấy cánh tay ông chủ vẫn còn băng bó anh ta bĩu môi thầm khinh bỉ.
Boss à, đã mấy ngày rồi đấy, vết thương cũng không nghiêm trọng đến vậy,anh có cần diễn lố vậy không?
"Tới rồi à?". Người đàn ông ngồi trên sofa hờ hững cất giọng.
Cao Lãng bước tới cười cười:"Boss, đây là tài liệu cần anh ký".
Nghiêm Cảnh Hàn gật gật đầu:"Mang lên thư phòng đi".
"Vâng".Cao Lãng đảo mắt nhìn khắp phòng khách,sau đó cúi đầu nhỏ giọng:"Boss, ông Lạc đã nhập viện, bên phía bệnh viện đã bắt đầu tiến hành làm các xét nghiệm,trong nay mai có lẽ sẽ tiến hành điều trị, chúng ta có cần báo cho cô Mẫn một tiếng không ?".
"Không cần,cô ấy đã biết rồi!". Nghiêm Cảnh Hàn trầm giọng đáp :"Hôm qua cô bạn thân của cô ấy đã gọi điện báo cho cô ấy rồi ".
"Reng.reng".
Nghiêm Cảnh Hàn nhìn điện thoại đổ chuông trên bàn, đầu mày hơi nhíu,dạo này mẹ anh thường xuyên gọi điện bảo anh về nhà ăn cơm,anh biết vấn đề mà mẹ anh muốn nói cũng chỉ là hối thúc anh lấy vợ hoặc là chỉ trích Nam Mẫn.Cả hai vấn đề này anh đều không thích nghe thế nên đành lấy cớ bận công việc chưa có thời gian, hôm nay mới sáng sớm bà lại gọi đến không biết lại nói gì nữa đây?
Anh cầm điện thoại lên gạt nút nghe :"Mẹ..!".
Bên kia truyền đến giọng nói có phần hoang mang lo lắng của Nghiêm phu nhân: "Cảnh Hàn,con về nhà nhanh lên,sức khỏe của bố con không được tốt lắm..!".
Nghiêm Cảnh Hàn nhíu chặt mày:"Bố con bị sao vậy?".
"Mẹ không biết, sáng nay bố con nói trong người không khỏe cũng không cho gọi bác sĩ,con mau về nhà đi".
"Được rồi,con về ngay..!".
Ngắt điện thoại anh đứng bật dậy vội vã đi ra cửa:"Cao Lãng, về Nghiêm gia..!".
"Vâng..!".Cao Lãng gật đầu nhanh chóng đi chuẩn bị xe.
Mặc dù không biết Nghiêm phu nhân vừa nói gì qua điện thoại, nhưng thấy boss có vẻ gấp gáp chắc chắn là có chuyện gì đó quan trọng.
Trước cổng biệt thự Nghiêm gia, chiếc Rolls Royce phiên bản giới hạn tiến vào sân rồi dừng lại,Cao Lãng vừa mở cửa xe,đôi chân dài thẳng tắp vội vàng bước xuống, Nghiêm Cảnh Hàn gấp gáp đi vào.
"Cậu chủ đã về!". Những người giúp việc cúi đầu chào hỏi.
Nghiêm Cảnh Hàn gật đầu đi thẳng vào trong.
Tô Nguyệt đang ngồi uống trà nghe tiếng liền biết con trai đã về, bà liền đặt tách trà xuống vui vẻ nói:"Con trai, con về rồi..."
Nụ cười trên môi liền tắt ngúm khi trông thấy cánh tay đang băng bó của anh.
"Cảnh Hàn,tay con sao vậy,sao lại bị thương thế này?".Tô Nguyệt vội vàng đứng lên đi tới muốn xem cánh tay của con trai.
"Mẹ,con không sao chỉ bị ngoài da thôi,bố con bị sao vậy ?".
Anh đưa mắt nhìn qua đại sảnh một lượt, vô tình lướt thấy Mạc Tú Lan từ bên trong bước ra, sắc mặt liền lạnh xuống.
"Anh Cảnh Hàn..!".Mạc Tú Lan dịu dàng đi tới:"Anh về rồi, bác gái....".
Cô ta còn chưa nói hết câu, Nghiêm Cảnh Hàn đã phớt lờ quay sang nhìn Tô Nguyệt:"Bố con đang trên lầu phải không?".
Ánh mắt anh hướng lên cầu thang nhấc chân muốn đi lên.
"Ấy ,con trai bố con không có trên lầu..!". Nghiêm phu nhân vội vàng túm lấy tay anh.
Nghiêm Cảnh Hàn dừng bước chân,quay đầu nhìn chằm chằm Tô Nguyệt:"Vậy bố con đâu ?".
Tô Nguyệt hơi chột dạ,đảo đảo mắt tìm lời lẽ thanh minh cho mình, bà cười gượng:"À, thực ra..bố con không bị gì hết, sáng sớm đã đi ra ngoài tập dưỡng sinh với mấy người bạn rồi,chỉ là.. lâu rồi con không có về nhà, mẹ chỉ có thể dùng cách này mới khiến con trở về thôi...!".
Sắc mặt Nghiêm Cảnh Hàn trầm xuống:"Mẹ, mẹ là trẻ con sao, ngay cả chuyện này cũng mang ra đùa được?".
Anh không ngờ tới vì muốn anh trở về nhà mà mẹ lại thiếu suy nghĩ bày ra trò này để gạt anh.
Sắc mặt Tô Nguyệt cứng đờ,sau đó rầu rĩ nói:"Nếu con về nhà thường xuyên thì mẹ cũng đâu cần phải dùng đến cách này,con cứ suốt ngày lấy cớ công việc không lo vợ con nên mẹ phải tự nghĩ cách thôi..!".
"Nhưng sức khỏe của bố không thể đem ra làm trò đùa !".Anh nghiêm nghị nói.
Tô Nguyệt gật đầu lia lịa:"Được rồi, được rồi mẹ biết rồi, từ nay mẹ sẽ không làm thế nữa,con đã về rồi thì trưa nay ở nhà ăn cơm đi,Tú Lan học nấu ăn cả tháng nay,tay nghề cũng khá lên nhiều,con bé dự định sẽ nấu mấy món con thích đấy!".
"Không cần đâu,con có việc rồi, không ở nhà ăn cơm được!". Giọng anh lạnh nhạt không có độ ấm.
"Việc việc việc, suốt ngày việc,con bận thật hay là bị con hồ ly kia quấn lấy, rốt cuộc nó cho con uống bùa mê gì mà con lại u mê đến như vậy?".Tô Nguyệt tức giận xoay người trở lại ghế, bà nhìn con trai đang đứng đó,mặt đanh lại:"Nếu con muốn vui chơi qua đường hay giải quyết nhu cầu cũng có thể tìm một cô gái ngoan ngoãn biết nghe lời là được,sao cứ phải giữ con hồ ly đó ở lại làm gì?".
Dứt lời, bà lại bĩu môi ghét bỏ:"Người quỷ quyệt như cô ta,ngay cả mẹ cô ta còn chẳng xem ra gì,đúng là thiếu giáo dục".
Nghiêm Cảnh Hàn quay phắt lại,ánh mắt sắc bén lạnh đến thấu xương,anh nhìn Tô Nguyệt nhấn mạnh từng chữ:"Mẹ,đây là lần cuối cùng con nhắc lại, từ nay mẹ không được xúc phạm đến Nam Mẫn cũng đừng đến "Cảnh Viên" tìm cô ấy, nếu mẹ không làm được thì xem như mẹ không có đứa con trai này đi".
"Con... Cảnh Hàn,con vừa nói cái gì?".Tô Nguyệt trố mắt nhìn con trai, bà không thể nào tin được ,con trai bà vì một đứa con gái không ra gì mà trở mặt với bà.
"Bác gái, bác đừng kích động, không tốt cho sức khỏe".Mạc Tú Lan vuốt lưng cho Tô Nguyệt rồi nhìn Nghiêm Cảnh Hàn:"Anh Cảnh Hàn,sao anh có thể nói như vậy chứ, bác gái cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi mà!".
Nghiêm Cảnh Hàn vẫn đứng im tại chỗ, tầm nhìn của anh di chuyển sang Mạc Tú Lan đang ngồi bên cạnh Tô Nguyệt.
Mạc Tú Lan nhìn ánh mắt rét lạnh của anh trong lòng bất chợt run rẩy, gương mặt của anh như đang ẩn chứa một trận mưa gió bão bùng,cô ta có dự cảm dường như sẽ có chuyện gì đó chẳng lành.
Quả nhiên rất nhanh một giây sau giọng nói u ám đến đáng sợ vang lên giữa đại sảnh, Nghiêm Cảnh Hàn phóng ánh mắt giết người về phía cô ta gằn lên từng chữ:"Mạc Tú Lan,đừng tưởng rằng tôi không biết những chuyện cô từng làm với Nam Mẫn,chẳng qua tôi nể Mạc gia nên mới không tìm cô tính sổ, nhưng nếu cô còn dám làm ra chuyện gì để hại cô ấy,đến lúc đó đừng trách tôi không nói trước...tôi có thể không lấy mạng cô nhưng tôi sẽ cho cô biết cái gì gọi là.. sống không bằng chết ".
Mạc Tú Lan chết sững, sắc mặt trở nên trắng bệch,toàn thân run rẩy.
Anh.. đã biết hết rồi sao?
Kể cả chuyện cô ta lên giường với Trần Thiệu Huy anh cũng biết sao?
Thế nên không phải anh không biết mà là anh không muốn để ý tới, bây giờ anh lại vì con tiện nhân kia mà ra mặt cảnh cáo.Cô ta biết rõ tính cách con người của anh, cũng từng chứng kiến mức độ tàn nhẫn của anh,khi xuống tay rất dứt khoát và không một chút lưu tình,nếu cô ta đụng tới Nam Mẫn lần nữa,anh sẽ khiến cô ta sống không bằng chết, cô ta tin anh sẽ làm như vậy.
Tô Nguyệt một bên nghe vậy sắc mặt lập tức sa sầm xuống :"Con nói cái gì thế hả,Tú Lan con bé làm ra chuyện gì để hại cô ta chứ,con vì con hồ ly tinh đó mà trở mặt với mẹ còn định dọa cả Tú Lan sao?".
Nhìn Mạc Tú Lan sợ hãi khép nép bên cạnh Tô Nguyệt,anh cười khẩy:"Con không ngờ mắt nhìn người của mẹ lại kém đến thế, tốt nhất mẹ nên ít qua lại với cô ta đi, cô ta không thanh thuần trong sáng như mẹ nghĩ đâu!".
Dứt lời anh nhấc chân đi thẳng ra ngoài.
"Cảnh Hàn,con đứng lại cho mẹ..!".
Tiếng quát lớn của Nghiêm phu nhân vọng ra cửa, Nghiêm Cảnh Hàn như không nghe thấy bước ra ngoài,cửa xe đã mở sẵn,sau khi ngồi vào trong anh đưa ngón tay cởi ra hai nút áo để lộ một khoảng ngực.
Đi theo boss nhiều năm,Cao Lãng rất rõ đây là hành động mỗi khi boss đang nóng giận.Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì,anh ta cũng không tiện hỏi.
"Cao Lãng, lái xe".
"Boss, bây giờ chúng ta về biệt thự luôn hay sao?".Cao Lãng vừa khởi động xe quay lại hỏi.
Nghiêm Cảnh Hàn đưa tay day day huyệt thái dương nhàn nhạt đáp:"Về Thiểm Tây, tới nghĩa trang ".
Sáu chữ ngắn gọn nhưng đủ để Cao Lãng nhận thức được ông chủ đang muốn làm gì, mấy năm nay, có thời gian rảnh hoặc là vào ngày giỗ anh lại về Thiểm Tây ra nghĩa trang thắp hương cho Chu lão gia và Chu phu nhân,ngồi lại một lúc rồi mới rời đi.Hôm nay chẳng phải là ngày giỗ của họ hay sao, năm nay ông chủ vậy mà lại chọn ngày giỗ của họ để về thăm.
Không hỏi nhiều,Cao Lãng đánh tay lái chạy về phía Tây của thành phố, bắt đầu lộ trình hướng về Thiểm Tây .