Trên thương trường Nghiêm Cảnh Hàn anh được mệnh danh là sát thủ kinh doanh,anh có thể dự liệu và tính toán trước mọi việc, vì thế trong công cuộc làm ăn anh có thể đi trước người ta mười bước, là người có chỉ số nhạy bén cao, lại giỏi nhất là phán đoán nhìn thấu người khác,qua đoạn ghi âm lúc nãy anh bắt được điểm mấu chốt trong câu nói của Nam Mẫn đều mang tính chất thăm dò.
Tại sao cô lại thăm dò Trần Thiệu Huy?
Cô có mục đích gì?
Ngược lại Nam Mẫn lại như một kho tàng cất giấu vô vàn bí mật,khiến anh không thể nhìn thấu cô, điều này làm anh có chút buồn bực,lại cảm thấy bản thân thật vô dụng.
"Đó mới chỉ là suy đoán của cậu,Nam Mẫn không giống như những cô gái khác". Giọng anh có chút lạnh nhạt.
Trác Ý Hiên sững sờ mất mấy giây vì sự cố chấp của anh, đến nước này rồi vẫn muốn ra mặt bênh vực cho cô gái đó, rốt cuộc cô ta đã cho tên này uống loại độc dược gì thế?
Đầu anh ta tức muốn nổ tung, tông giọng cũng lên cao:"Chứng cớ rành rành ra đây mà cậu bảo tôi suy đoán, trước đây không lâu người của tôi đã bắt gặp cô ta đêm hôm khuya khoắt còn lên xe của Dịch Dân, nếu là gái nhà lành ngoan ngoãn thì giờ đó còn ra ngoài làm gì, lại còn ở chung xe với đàn ông,cậu cũng là đàn ông nói tôi nghe thử xem!".
Cao Lãng đứng bên cạnh nãy giờ ý thức được câu chuyện, có vẻ như bầu không khí ngày càng căng hơn,anh ta vội vàng ra mặt hoà hoãn:"Giám đốc Trác,anh bình tĩnh đã, tôi thấy..hay là thế này đi, chuyện này chúng ta từ từ bàn bạc dù sao cũng không thể gấp gáp".
Cao Lãng hiểu rõ con người Trác Ý Hiên, tính tình tuy hơi bộc trực nóng nảy,nhưng lại là người phóng khoáng, có nghĩa khí,coi trọng tình nghĩa,anh ta còn là người anh em vào sinh ra tử với boss, đã kề vai sát cánh trên đấu trường sinh tử,chứng kiến những cuộc tàn sát vì lợi ích mà trừ khử lẫn nhau,trên thương trường việc lợi dụng nhau sẵn sàng trao đổi lợi ích diễn ra như cơm bữa,chính vì thế những điều anh ta nói, những việc anh ta làm đều muốn tốt cho boss mà thôi.
Nhưng ông chủ nãy giờ vẫn rất kiệm lời, cũng không biết anh đang suy nghĩ gì,so với tính thích bốc đồng của giám đốc Trác thì tính tình ông chủ trước giờ vẫn trầm lặng hơn,anh không nói nhưng những điều anh làm luôn làm cho người ta kinh hãi khiếp sợ,trong lòng anh chắc chắn đã có suy tính nhất định nào đó có lẽ là đang phân vân nên làm thế nào thôi.
Nghĩ vậy nhưng Cao Lãng vẫn thấy thương cảm cho ông chủ nhà mình,sao anh ta lại có cảm giác như ông chủ đang bị ức hiếp thế nhỉ?
Từ trước tới giờ toàn là boss đi ức hiếp người ta, chỉ có kẻ nào không sợ chết mới dám chống đối anh,ngay cả giám đốc Trác là bạn thân mà còn sợ chết,thế mà bây giờ tình hình lại căng thẳng như vậy, sắc mặt ông chủ còn âm trầm khó đoán nữa.
Trác Ý Hiên thẳng người dựa vào ghế nhìn chằm chằm Nghiêm Cảnh Hàn thở dài:"Cảnh Hàn,cậu hoàn toàn không hiểu gì về cô gái đó,lai lịch đơn giản không có nghĩa cô ta cũng đơn thuần,cậu phải biết rằng phụ nữ có thể nhìn, có thể chơi nhưng tuyệt đối không thể yêu,chưa gì cậu đã để lòi ra điểm yếu rồi, không sợ đám người Nghiêm Đổng Phong biết được sẽ nắm thóp cậu sao?".
Câu nói này như điểm trúng huyệt của Nghiêm Cảnh Hàn,anh chợt khựng người trong chốc lát.
Đấu đá trên thương trường sẽ có không ít kẻ thù, có những kẻ sẽ thẳng thắng khiêu chiến, có những kẻ sẽ ngấm ngầm nằm vùng chờ cơ hội, chỉ cần bạn lộ ra điểm yếu cuộc đời bạn sẽ rơi vào tay những kẻ có dã tâm lúc nào không hay.
Anh đưa điếu thuốc lên miệng rít một hơi thật sâu, từ từ nhả khói,ánh mắt lạnh lẽo:"Ở Tinh Vạn lòng người đang giao động, hãy cứ để cho bọn họ đắc ý đi,thú hoang khi quá ngông cuồng ngạo mạn sẽ dễ dàng dính bẫy".
Trác Ý Hiên sững người:"Cậu định sẽ làm gì, còn cô gái kia cậu không có một chút nghi ngờ sao, chính tôi đã bắt gặp cô ta đi ra từ phòng của Trần Thiệu Huy".
Nghiêm Cảnh Hàn thu lại ánh mắt sắc lạnh,sắc mặt anh hòa hoãn lại, nhìn chằm chằm Trác Ý Hiên, giọng nói cũng trở nên ôn nhu hơn:"Thành kiến của cậu đối với Nam Mẫn quá sâu,đôi khi những gì nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật,cậu cũng đã từng quét không ít mật lên người biết bao nhiêu cô gái, chả nhẽ họ đều cho rằng cậu đang thật lòng?".
Cao Lãng âm thầm cảm thán, ông chủ thật biết cách đánh vào điểm yếu của đối phương,tuy hơi khoa trương nhưng boss thật sự không làm người ta thất vọng,chiêu này đủ thâm.
Trác Ý Hiên á khẩu,anh ta dụi đầu lọc vào gạt tàn,nghiêm túc xác định lại:"Cậu tin cô ấy đến vậy?".
"Tôi tin cô ấy!".Anh gật đầu kiên định,anh giơ tay nhìn đồng hồ quay sang nhìn Cao Lãng
"Cậu đi chuẩn bị xe".
"Vâng".Cao Lãng cúi đầu cung kính.
"Này,cậu định đi đâu thế?". Trác Ý Hiên tò mò hỏi.
Nghiêm Cảnh Hàn đứng lên cầm lấy áo khoác vừa mặc vừa đáp:"Đi hỏi vợ!".
Dứt lời anh để lại cho Trác Ý Hiên ánh mắt thâm thúy, cao ngạo bước ra khỏi phòng.
Trác Ý Hiên muốn bật ngửa,ngơ người nhìn cánh cửa đóng lại.
Đi hỏi vợ?
...
Bên trong biệt thự,Nam Mẫn đang soạn lại đồ đạc trong phòng, cô dự định vài ngày nữa sẽ trở về Thiểm Tây, vài ngày nữa là ngày giỗ của cha mẹ cô.
Thở dài nặng nề,cũng gần đến ngày kết thúc hợp đồng với Nghiêm Cảnh Hàn,cô thầm tính toán có lẽ sau khi về cúng giỗ cha mẹ xong,khi trở lại cô sẽ dọn đồ rời khỏi "Cảnh Viên", để thuận lợi cho hành động sắp tới cô nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Nam Mẫn ngồi dựa vào đầu giường ánh mắt hướng thẳng ra khuôn viên,trong lòng chất chứa vô vàn suy nghĩ,vở kịch chưa biết lúc nào sẽ hạ màn,cuộc chơi chưa biết lúc nào sẽ kết thúc, ngày mai sẽ đối mặt với những nguy hiểm gì bản thân cô còn chưa biết,thử thách nào sẽ đến tiếp và rủi ro nào dành cho sinh mệnh của cô?.
Rũ mắt cười nhạt nhòa, cứ thuận theo tự nhiên vậy, việc gì đến cũng sẽ đến thôi.Cô đứng dậy ra khỏi phòng định bụng sẽ đi lau chùi quét dọn biệt thự một chút,dù sao thì vài ngày ngắn ngủi nữa cô sẽ rời khỏi đây,chí ít vẫn giữ lại chút hoài niệm.
Bước ra đến chân cầu thang chợt nghe tiếng xe hơi đỗ ngay trước cổng biệt thự,tầm mắt Nam Mẫn hướng ra cổng, chiếc xe này có chút lạ lại giống như đã gặp ở đâu rồi, đang nghiền ngẫm chợt con ngươi khẽ động, cô nhìn chằm chằm người phụ nữ bước xuống xe, khí chất cao quý,dáng vẻ sang trọng đang tiến vào trong biệt thự, phía sau còn có hai vệ sĩ đi theo, đây là sợ cô ăn thịt đi sao?
Nam Mẫn nhếch môi cười gian xảo,hai mắt lóe sáng...lại sắp có trò vui rồi,cô rướn mắt thong thả vòng lại sofa ngồi xuống rót trà nhâm nhi chờ nhập vai.
Chẳng mấy chốc tiếng bước chân đã đến gần cửa chính, Nghiêm phu nhân vừa đi vào cửa đưa mắt nhìn xung quanh phòng khách, ánh mắt bà dừng lại trên người Nam Mẫn đang ngồi ung dung uống trà trên sofa.
"Ơ, Nghiêm phu nhân,hoan nghênh bác ghé chơi".Nam Mẫn làm như bất ngờ khi thấy Tô Nguyệt xuất hiện.
Nhìn nụ cười giả tạo trên môi cô Tô Nguyệt lại thấy khó chịu, bà đi lại ngồi xuống ghế để túi xách sang một bên không vui nói.
"Cô không biết đường đứng lên đi rót nước à, đây là thái độ của người giúp việc đối với chủ sao?".
Nam Mẫn chớp chớp mắt,ra vẻ vô tội:"Nghiêm phu nhân có nhầm không, hiện tại cháu là khách ở đây, chức trách bổn phận của người giúp việc cháu đã miễn nhiệm từ lâu rồi".
Nói xong cô rất hào phóng chỉ tay về hướng phòng bếp cười thân thiện:"Nghiêm phu nhân có khát vui lòng đi thẳng rẽ trái là tới phòng bếp".
Tô Nguyệt sửng sốt nhìn cô,sao trên đời lại có người trơ trẽn đến thế.
"Cô đã không còn là người giúp việc còn ở đây làm gì,đáng lý cô đã sớm nên rời khỏi đây rồi chứ?".
Nam Mẫn vừa nghịch móng tay vừa nhàn nhạt đáp:"Làm người giúp việc cháu còn không chê,huống hồ bây giờ lại được làm khách,ăn không ngồi rồi, cuộc sống sung sướng,ít nhất bác phải để cháu hưởng thụ đãi ngộ một thời gian đã chứ!".
"Cô....".Tô Nguyệt tức đến nghẹn họng.
"Tôi sớm biết trong lòng cô chẳng chứa nổi cái gì tốt đẹp,đúng là loại phụ nữ xấu xa".Bà liếc mắt khinh bỉ nhìn cô.
"Cảm ơn, Nghiêm phu nhân quá khen". Cô lại cười phúc hậu.
Ngay từ đầu cô đã được gắn cho cái mác "loại phụ nữ ti tiện, tâm cơ", đúng... trong mắt họ cô chỉ là loại người như vậy, không hơn không kém,đã sắm vai ác nếu diễn không tròn vai sẽ khiến người khác thất vọng lắm.
Tô Nguyệt thật sự không muốn ngồi đây bị một con hồ ly tinh khiêu khích, nhưng vì con trai bà, không thể để con hồ ly này bám dính ở đây được, loại người như cô ta cách tốt nhất để giải quyết chỉ có thể là tiền, nghĩ thế bà liền đi thẳng vào vấn đề, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
"Tôi sẽ chuyển cho cô một số tiền, với số tiền này cả gia đình cô có thể sống sung sướng cả nửa đời, chỉ cần cô nhanh chóng rời khỏi đây,đừng tìm cách dây dưa với con trai tôi nữa".
Nam Mẫn nghịch nghịch lọn tóc trên ngón tay:"Là bao nhiêu?".
"Cái gì?".
"Bác sẽ chuyển cho cháu bao nhiêu tiền,thú thật với bác từ ngày nhận lời ở lại đây làm khách, cuộc sống của cháu có hơi xa xỉ, xài hàng hiệu,dùng đồ đắt tiền quen rồi, bác nhắm sẽ cho cháu bao nhiêu để sống đủ nửa đời còn lại?".
Tô Nguyệt trợn mắt lườm Nam Mẫn:"Vậy cô muốn bao nhiêu mới cảm thấy đủ?".
Bà thật sắp hết kiên nhẫn với con hồ ly tinh này.
"Bác cho cháu lựa chọn?". Mắt Nam Mẫn sáng rỡ nhìn Nghiêm phu nhân.
Tô Nguyệt hất cằm bực bội:"Cô nói đi".
Nam Mẫn cười giảo hoạt:"Vậy cháu muốn cả Tinh Vạn chắc là được nhỉ?".
Nghe vậy, ánh mắt Tô Nguyệt sửng sốt nhìn cô, bà đập bàn đứng dậy chỉ tay vào mặt cô:"Lạc Nam Mẫn,đừng có quá đáng, cô nghĩ cô là ai hả, tôi có lòng tốt cho cô một số tiền đã là nhân từ lắm rồi, cô tưởng con trai tôi sẽ thích loại phụ nữ như cô sao, nó chẳng qua thấy cô là loại lẳng lơ chuyên đi mồi chài câu dẫn đàn ông nên mới đùa giỡn cô một chút, đến khi chán rồi nó cũng sẽ vứt bỏ cô như chiếc giày rách mà thôi".
Mắng xong bà ôm ngực thở dốc, cũng may bà không bị bệnh tim nếu không bà đã chết vì lên máu rồi,con hồ ly này quả là nham hiểm.
Nam Mẫn khoanh tay trước ngực nhìn Nghiêm phu nhân tức giận đến đỏ mặt,khua tay múa chân trước mặt, cô cũng không tự ái chỉ thờ ơ nói:"Ban nãy là bác cho cháu lựa chọn bây giờ lại bảo cháu quá đáng, thật không thể ngờ một Nghiêm phu nhân cao quý nhã nhặn cũng có lúc lại hành xử thiếu chừng mực như thế ".
"Cô.. cô ".Tô Nguyệt cứng họng không nói thành lời.
Nam Mẫn cũng không muốn đùa giỡn thêm với Tô Nguyệt,dù sao bà ấy cũng là bậc trưởng bối,cô và bà ấy vốn dĩ cũng chẳng có thù oán gì, chỉ là bà ấy ít gì cũng ngoài năm mươi rồi,lại độc mồm độc miệng khiến cô thấy bức bách muốn trả đũa một chút.
"Bác yên tâm, một lúc nào đó nếu thấy không thích nữa cháu sẽ tự khắc rời đi, có điều trước khi cháu rời đi bác đừng nên thường xuyên tới đây, tránh cho bác và cháu trò chuyện nhiều lại hợp nhau quá, đến lúc đó cháu lại không nỡ rời đi thì khổ ".
"Hợp cái con khỉ, tôi nhổ vào ".Tô Nguyệt tức đến nổ phổi.
Cái gì hợp nhau chứ, cô ta chỉ giỏi khiêu khích bà thì có, cô ta chịu cuốn gói cút ra khỏi đây bà vui mừng còn không hết, có kẻ điên mới nhớ cô ta.Tô Nguyệt không biết dùng từ gì để diễn tả độ trơ trẽn con hồ ly này, thật là hết thuốc chữa.
Cơn giận chuốc đầy một bụng, trưa nay có lẽ không cần ăn cơm cũng đủ no rồi,nếu cứ ở lại đây sẽ bị con hồ ly này chọc cho tức chết.
"Hãy nhớ kỹ lời cô nói, tốt nhất nên rời đi sớm đừng để đến lúc bẽ mặt rồi mới chịu đi ".
Dứt lời bà khinh bỉ liếc Nam Mẫn một cái thật sâu quay người rời khỏi.
Nam Mẫn đưa mắt nhìn Tô Nguyệt đi ra khỏi biệt thự, lúc này cô mới thu lại nụ cười châm chọc trên môi,vẻ mặt trở lại bình thường, rũ mắt cười khổ.