Thiểm Tây, Chờ Ngày Quay Về!

Chương 46: Nhớ nhung,mong ngóng bủa vây lấy trái tim




Buổi trưa tại Tập đoàn Tinh Vạn

Nghiêm Cảnh Hàn vừa kết thúc cuộc họp báo kéo dài gần bốn giờ đồng hồ, bước vào phòng làm việc anh nới lỏng cà vạt mệt mỏi ngồi xuống ghế, ngón tay thon dài khẽ day day thái dương,dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Vụ việc Trần Thiệu Huy mua chuộc một đám đông người dân đến công trường biểu tình đòi lại đất, tuy không ảnh hưởng gì đến việc triển khai dự án nhưng vẫn là chủ đề để cánh truyền thông phao tin thất thiệt, vì thế hôm nay anh phải tổ chức cuộc họp báo giải thích vụ việc xảy ra vừa qua.

Cao Lãng đứng bên cạnh sắp xếp đống tài liệu chờ phê duyệt trên bàn.

"Boss, lão già Trần Thiệu Huy đó rõ ràng biết rất rõ công trình chúng ta đang thi công là dự án hợp tác với chính phủ, vậy mà lão vẫn muốn chọc gậy bánh xe, lão đây là đang muốn trả thù anh chuyện lần trước làm lão ta mất mặt?".

Nghiêm Cảnh Hàn vẫn nhắm mắt,thả lỏng người ra phía sau nhàn nhạt lên tiếng.

"Không hẳn là vậy, đây mới chỉ là chiêu thức thăm dò của lão, mục đích phía sau e rằng còn kinh khủng hơn chúng ta tưởng nhiều".

"Nếu vậy, lão ta đang cố tình nhắm vào anh?".Cao Lãng suy ngẫm rồi hỏi.

Nghiêm Cảnh Hàn không trả lời,anh nhẹ nhàng mở mắt ngồi dậy với tay rút một điếu thuốc.

"Tạch"

Chiếc bật lửa mạ vàng của Ý phát huy tác dụng,ngọn lửa sáng xanh được châm lên,mùi hương bạc hà thoang thoảng bay khắp phòng,anh đưa lên miệng rít một hơi,làn khói trắng chầm chậm phả ra làm mờ đi khuôn mặt không rõ cảm xúc,anh hơi híp mắt, ngón tay lộ rõ các khớp xương kẹp chặt điếu thuốc ghé vào chiếc gạt tàn búng nhẹ, một lúc lâu sau mới chầm chậm lên tiếng, giọng anh trầm thấp lại vô cùng chắc chắn.

"Một mình lão ta không có khả năng đó, tôi nghi ngờ thế lực phía sau lão ta sớm đã lên kế hoạch, lão ta chỉ là một quân cờ ".

Cao Lãng đang định nói gì đó thì tiếng chuông điện thoại trên bàn làm việc vang lên,anh ta liếc qua tên trên màn hình âm thầm thở dài một tiếng đứng sang một bên.

"Mẹ..!".

Nghiêm Cảnh Hàn không bất ngờ khi mẹ anh đột nhiên gọi tới, chuyện công trình chắc đã đến tai bà.

"Cảnh Hàn, chuyện một đám đông người kéo tới công trình là như thế nào,bố con đã biết chuyện này chưa?".Tô Nguyệt đầu dây bên kia gấp gáp lên tiếng.

Anh ngả người về trước dụi điếu thuốc đang hút dở vào gạt tàn.

"Chuyện này không có gì nghiêm trọng,con đã giải quyết xong rồi, sức khỏe của bố đang không tốt con không muốn để bố lo lắng nên chưa nói, mẹ cũng đừng nói cho bố biết".

Tô Nguyệt thở phào một hơi:"Vậy thì tốt, đang yên đang lành sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ?".

"Chuyện không đáng kể,mẹ đừng nghĩ nhiều, nếu không còn gì nữa thì con cúp máy trước ".

Ngón tay đang định gạt vào nút tắt, bên kia Tô Nguyệt đã lại hỏi tiếp:"Cái con hồ tinh kia vẫn đang ở chỗ của con sao?".

Hồ ly tinh?

Nghiêm Cảnh Hàn nhíu mày, không hài lòng khi mẹ anh gọi Nam Mẫn như thế :"Mẹ, cô ấy không phải hồ ly tinh !".

"Cô ta không phải hồ ly tinh thì là gì, hết đi câu dẫn con trai mẹ rồi quyến rũ cha nuôi của Tú Lan, hôm nay lại thêm một cậu trai trẻ họ Tống xuất hiện bên cạnh cô ta, còn tuyên bố với mọi người cô ta là bạn gái của cậu ta, Cảnh Hàn, mẹ đã nói cô ta không phải hạng người tốt lành gì, con đừng để cô ta lợi dụng ".

Tô Nguyệt nghĩ đến lúc ở trung tâm thương mại bị con hồ ly tinh đó châm chọc mỉa mai, thái độ của bà dành cho Nam Mẫn càng thêm ác cảm.

Nghiêm Cảnh Hàn nhíu mày thật chặt, mẹ anh vừa nói người đàn ông họ Tống xuất hiện bên cạnh cô.

Cô và Tống Dịch Dân thân với nhau từ bao giờ ?

Nghiêm Cảnh Hàn bóp trán:"Mẹ, cô ấy không không lợi dụng con, những chuyện xảy ra trước đây hoàn toàn không phải là cô ấy làm, mẹ đừng lúc nào cũng cho rằng cô ấy là người xấu".

"Con còn nói đỡ cho con hồ ly đó,cô ta đang ở chỗ của con,tiêu tiền của con lại đi lăng nhăng với người đàn ông khác,cô ta rõ ràng không coi con ra gì, hôm nay ở trung tâm thương mại cô ta còn không biết xấu hổ mà mạnh miệng tuyên bố sẽ kết hôn với con, còn nói cái gì mà hàng ngày kể chuyện cười cho mẹ nghe,đúng là trơ trẽn không biết hổ thẹn là gì ".

Nghiêm phu nhân đầu dây bên kia vì tức giận mà đến hơi thở cũng gấp gáp,nghĩ lại là tức đến đau ngực.

Nghiêm Cảnh Hàn không mấy để ý đến lời nói của mẹ nhưng khi nghe được câu nói cô muốn kết hôn với anh tâm trạng đang trùng xuống ban nãy lập tức tốt hẳn lên.

Qua lời của mẹ thì theo như anh đoán chắc hẳn hai người mới trải qua một cuộc khẩu chiến, với tính cách của cô sẽ không dễ dàng bị người ta bắt nạt, cộng thêm cái miệng nhỏ lợi hại khi mắng người rất trơn tru tất nhiên không cần phải soạn lời trước.Nhớ đến khuôn mặt nhỏ nhắn mỗi khi tức giận,đôi mắt mèo trừng lớn,hai má đỏ bừng như một con hổ giấy xù lông tự vệ ,tim anh bỗng trở nên mềm nhũn, ánh mắt đầy ý cười trở nên dịu dàng hiếm thấy.

"Được rồi mẹ,con còn có việc cúp máy đây".

Cao Lãng đứng bên cạnh nhìn điện thoại đã trở về màn hình chính mà ông chủ vẫn đang ngẩn ngơ như người mất hồn,nụ cười trên khóe môi càng đậm hơn,chẳng phải mỗi lần nói chuyện điện thoại với Nghiêm phu nhân anh đều cau mày bất đắc dĩ sao,sao lần này lại vui vẻ đến thế?

"Nhìn cái gì?".

Giọng nói lạnh lùng vang lên khiến Cao Lãng giật bắn mình hoàn hồn đứng thẳng người.

"Tôi.. thấy sau khi anh nói chuyện điện thoại xong cứ cười từ nãy đến giờ. Boss,anh..không sao chứ, đừng làm tôi sợ ".Cao Lãng nuốt nước miếng đảo mắt dè dặt nói.

"Sợ mà còn chưa đi?".Tuy là giọng đuổi người nhưng lại không khiến người ta sợ hãi, ngược lại trong giọng nói chứa đựng niềm vui khó thấy.

Sau khi Cao Lãng mang dáng vẻ ngơ ngác rời khỏi phòng, anh lại cầm điện thoại lên, ngón tay ấn vào danh bạ tìm số của Nam Mẫn, lúc này anh muốn nghe giọng nói của cô,khi ngón tay muốn ấn vào nút gọi bỗng nhiên khựng lại.Nghĩ nghĩ anh lại thoát ra cất điện thoại vào túi,đứng lên cầm áo khoác bước ra ngoài.

...

Nam Mẫn mang tâm trạng nặng nề từ lúc về biệt thự tới giờ, những nghi vấn cùng với lo âu bao trùm lấy cô, có muốn dọn dẹp ra khỏi đầu cũng không thể loại bỏ.

Không có tâm trạng ăn uống nhưng cái dạ dày lại biểu tình, cô đành vào bếp tự làm cho mình một bát mì, cả tuần nay căn bếp cũng trở nên lạnh hơn bởi vì cô không có hứng thú nấu ăn,mỗi bữa chỉ ăn qua loa để chống đói, cũng không biết từ lúc nào cuộc sống sinh hoạt của cô cũng bị ảnh hưởng bởi Nghiêm Cảnh Hàn, một ngày anh không bước chân về,biệt thự rộng lớn càng thêm vắng vẻ,trống trải như trái tim cô vậy, nhìn bát mì nghi ngút khói trước mặt lại nhớ đến hình dáng người đàn ông ấy mỗi lần ngồi trước bàn ăn trêu chọc cô.

"Em nấu cơm mà không có phần của tôi à?".

Nam Mẫn giật bắn mình quay phắt lại nơi có giọng nói phát ra, đang mãi nghĩ nên cô không biết Nghiêm Cảnh Hàn đã về.Anh đi đến vắt áo khoác lên thành ghế nhìn xuống bát mì nhíu mày.

"Sao em không nấu cơm mà lại ăn mì thế này?".

Nam Mẫn nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt,anh gầy hơn một chút,mái tóc được cắt tỉa gọn gàng,dưới mắt hiện lên quầng thâm thấy rõ,cả khuôn mặt toát lên vẻ mệt mỏi.Cả tuần nay anh vất vả lắm sao?

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô,anh nhịn cười:

"Một tuần không gặp em định giả vờ không quen?".

Hoàn hồn, Nam không biết mang tâm trạng gì để nói chuyện với anh bây giờ,mong ngóng, nhớ nhung, mâu thuẫn dồn ép lên trái tim bé nhỏ của cô.

"Anh đã ăn cơm chưa?". Cô nhẹ giọng hỏi.

Nghiêm Cảnh Hàn bước đến ngồi xuống ghế bên cạnh cô:"Chưa ăn, tôi muốn về ăn cùng với em ".

Anh đưa tay muốn vén sợi tóc rũ xuống má cô, một tuần không gặp anh nhớ cô, rất nhớ cô.Nam Mẫn giật mình né tránh, mặt cô dần đỏ lên:

"Hôm nay không nấu cơm, để tôi đi nấu cho anh một bát mì".

Cô vội vàng đứng lên như đang trốn chạy,không dám đối mặt với sự rung động đang trỗi dậy trong lòng,như con sóng dâng lên từng đợt rồi cuốn lấy khiến cô không thể vùng vẫy,Nam Mẫn thực sự rất sợ cảm giác này, cô sợ trái tim sắp không nghe lời cô nữa,sợ bức tường thành mà cô dốc sức dựng lên sẽ nhanh chóng bị sụp đổ.

Trong cuộc đời luôn luôn có những cuộc gặp gỡ rồi đi qua nhau, không phải cuộc gặp gỡ nào cũng tạo nên một mối nhân duyên, cũng không phải mối nhân duyên nào cũng sẽ cùng nhau đi hết cuộc đời.Nam Mẫn sợ cô và anh cũng giống như vậy.