Nhớ lại chuyện đêm qua,Nam Mẫn cảm giác như mới trải qua một đời, toàn thân đau nhức,tay chân rã rời như nhắc cô chuyện nguy hiểm diễn ra đêm qua là thật.
Ngồi xuống bàn ăn,Nam Mẫn hơi bất ngờ, bữa sáng có cháo thịt bằm, một ít rau xào, thêm một ly sữa, mà anh vẫn bánh mì trứng ốp la như mọi ngày.
"Những món này.. đều là do anh nấu?".
"Không thì sao? Ở biệt thự này chỉ có tôi với cô, tôi không nấu thì ai nấu?".
Nghiêm Cảnh Hàn đẩy bát cháo về phía cô.
"Cháo còn nóng,thổi nguội hẵng ăn".
Vẻ ngạc nhiên trong đáy mắt Nam Mẫn dần biến thành xúc động, có một lớp sương mù nhàn nhạt dâng lên hốc mắt, đây là lần thứ hai anh nấu cháo cho cô,từ khi lớn lên tới giờ ngoài cha nuôi ra chưa có người nào quan tâm cô như vậy...đây là lần đầu cô được ưu ái bởi một người ngoài.
"Không có khẩu vị cũng cố ăn một chút, chịu khó ăn vào mới nhanh khỏe".Anh lấy lại bát cháo thổi đến khi còn ấm mới đưa lại cho cô.
"Tối qua cô đi đâu vậy, tay làm sao lại bị thương?".
Đêm qua lúc thay quần áo cho cô,anh vô tình thấy trên ngón tay cô có vết xước khá sâu.Rốt cuộc cô đang ốm mà đi đâu để xây sát như vậy?
Nam Mẫn giật mình nhìn lại ngón tay, hôm qua trong lúc bò qua lỗ hổng của bức tường,do cọ sát nên bị trầy lúc nào không hay, giờ nhìn lại vết thương đã được bôi thuốc cẩn thận.
"Tôi đi ra ngoài có chút chuyện, không cẩn thận bị vấp ngã, chống tay xuống cho nên mới bị trầy ".
"Chuyện gì mà khiến cô đang bị ốm cũng phải đi?".
Nam Mẫn cười gượng:"Chút chuyện riêng thôi, không có gì nghiêm trọng cả".
Anh khẽ gật đầu không nói thêm gì nữa.
Một lát sau chờ Nam Mẫn ăn cháo xong,anh mới lên tiếng.
"Chuyện trong khách sạn lần trước.. là tôi đã hiểu lầm cô ".
"Hả?".Nam Mẫn ngẩng đầu khó hiểu
Nghiêm Cảnh Hàn nhìn chằm chằm cô một lúc, lát sau anh hắng giọng vẻ mặt không tự nhiên nói.
"Thật xin lỗi, trước đây tôi không nên nghi ngờ cô, chuyện tôi bị bỏ thuốc tối hôm đó là có người rắp tâm hãm hại ".
Nam Mẫn lúc này mới hiểu những lời vừa rồi anh nói, cô nhìn anh nghi hoặc hỏi:"Anh đã tra ra rồi?"
Anh gật đầu:"Có thể nói là vậy".
"Từ đầu tôi đã nói rõ tôi không hề có ý đồ bất chính nào với anh nhưng anh không tin tôi còn cho rằng tôi lạt mềm buộc chặt,sau đó đuổi việc tôi,bây giờ điều tra ra anh mới thấy áy náy mà xin lỗi thì có tác dụng gì?".
Nhớ đến những lời anh nói trước đây Nam Mẫn lại thấy phẫn nộ, ấm ức.
Nghiêm Cảnh Hàn áy náy nhìn cô:"Lúc đó tôi bị tính kế, cô lại một mực không cần tiền mà yêu cầu làm việc tại Hoa Lư nên tôi mới cho rằng cô đang lạt mềm buộc chặt"
Nam Mẫn rũ mắt, thực ra ban đầu cô cũng tính lợi dụng anh nhưng sau khi tới đây cô mới cảm thấy thật sự không cần thiết nữa, tính ra cô cũng có ý đồ riêng nhưng không phải như anh nghĩ.Chuyện này xem như huề đi.
"Vậy còn chuyện chiếc vòng ngọc của Đồng quản gia thì sao? Anh đã tra thì phải tra cho rõ hết mọi chuyện chứ?"
Anh nhìn cô sâu xa:"Tôi tin cô ".
Nam Mẫn hơi kinh ngạc, rất nhanh lấy lại bình tĩnh:"Bây giờ anh cũng biết tôi vô tội rồi, vậy tôi cũng không có lý do gì để ở lại đây nhỉ?".
Thì ra là anh áy náy chuyện hiểu lầm cô nên mấy ngày nay mới tốt với cô như thế, vậy mà cô đang ảo tưởng cái gì chứ?
Thật nực cười.
"Cô.. có muốn quay về Hoa Lư không? Cô mới tốt nghiệp sẽ chưa xin được việc ngay,suy xét thêm về việc làm Nhân viên quản lý thị trường tại Hoa Lư, cô thấy sao?".
Biết rằng khi nhắc đến chuyện trước đây cô sẽ rất bức xúc,phẫn nộ,dù như thế anh cũng phải giải thích cho cô biết anh đã tra rõ ràng và không nghĩ sai cho cô nữa,muốn cô hiểu rõ giữa anh với cô không có ân oán nào cả và cũng muốn bù đắp cho cô.Nhưng khi nghe cô nói muốn rời khỏi đây,trong lòng anh cảm thấy hụt hẫng,trống rỗng,đủ loại cảm xúc bủa vây lấy anh,quan trọng là anh không có lý do gì để giữ cô ở lại, chỉ có thể ngỏ ý sắp xếp một công việc tại Hoa Lư cho cô.Lý do chắc có lẽ chỉ duy nhất một mình anh biết rõ.. có cớ để sau này gặp cô.
Nam Mẫn lại cho rằng anh sắp xếp cho cô công việc tốt tại Hoa Lư là vì thấy áy náy và có lỗi với cô, nhưng bây giờ cô cũng không thể nhận lời dù mức lương có cao đến đâu, cô làm ở đó Trần Thiệu Huy sẽ biết và thường xuyên lui tới, mọi người nhìn vào, kế hoạch của cô rất dễ bị lộ.Hơn nữa ngành cô học không liên quan đến khách sạn.
Cô thở dài,nhàn nhạt đáp:"Chuyên ngành của tôi là du lịch, không phải quản lý nhà hàng khách sạn,tôi không làm được đâu ".
"Xây dựng chiến lược tiếp thị, quảng bá hình ảnh và dịch vụ của khách sạn cũng cần những người có chuyên môn cao về khả năng giao tiếp, không nhất thiết học ngành nào thì phải làm ngành đó ".Anh nhìn cô sâu xa nói.
"Cảm ơn ý tốt của anh nhưng tôi thật sự không muốn quay về Hoa Lư ".Nam Mẫn mỉm cười từ chối.
Anh khẽ gật đầu:"Cô cứ suy nghĩ thêm đi,cân nhắc kỹ rồi báo cho tôi".
Nam Mẫn thoải mái trả lời: "Được, nhưng còn hợp đồng giúp việc thì sao? Còn tới 2 tháng nữa, chẳng lẽ anh bắt tôi ở lại đây giúp việc cho anh đến hết hợp đồng?".
Nghiêm Cảnh Hàn cười khó xử:"Cô cứ ở lại nhưng không phải là giúp việc".
"Tôi không làm giúp việc vậy thì làm gì?Anh bảo tôi ở nhà anh ăn không ngồi rồi sao?".Nam Mẫn tròn mắt khó hiểu
Nghiêm Cảnh Hàn nhìn dáng vẻ ngây thơ của cô khoé miệng khẽ cong lên,đáy lòng khẽ động,muốn đưa tay chạm vào đôi mắt to tròn của cô nhưng.. chỉ là nghĩ mà thôi.
"Muốn làm gì cũng được, nhưng không phải giúp việc".
Nam Mẫn cười gian:"Kể cả muốn làm vợ anh sao?"
Anh sững người, làm vợ ư?
Nam Mẫn lại cười tươi rói:"Tôi đùa thôi, người như Nghiêm thiếu đây ai mà bắt chẹt được anh chứ!"
"Tôi lại cho rằng ý tưởng đó cũng không tồi".Anh nhìn cô đầy thâm ý.
Tim Nam Mẫn bắt đầu đập loạn, cô hất cằm sảng khoái đáp:"Được rồi, nể tình anh coi trọng tôi như thế, tôi sẽ ở lại cho đến hết hợp đồng, ngược lại anh không có quyền quản tôi đi đâu và làm gì".
Lần này có thể xem như cô đang bắt chẹt anh không?
"Có muốn đòi lại công bằng không?".
Nam Mẫn hơi bất ngờ,anh sẽ đòi lại công bằng cho cô sao?
Chuyện cũng đã qua rồi bây giờ truy cứu lại có ích gì nữa chứ!
Dù sao những người đó đều thân thiết với anh, cô không dại gì mà đụng vào Nghiêm gia, cô còn muốn sống lâu thêm một chút.
"Không cần đâu, chuyện đã qua rồi tôi cũng không để bụng nữa, tôi cũng không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến nhiều người".
Chuyện cô đang làm bây giờ quan trọng hơn nhiều, cô không có thời gian để ý chấp nhặt mấy chuyện cỏn con đó.
Anh nhìn cô thật sâu, cô nhóc này bị người ta ngược đãi hành hạ như thế mà giờ lại bao dung bỏ qua, nên nói cô cao thượng hay ngốc nghếch đây?
Nghiêm Cảnh Hàn tự cười bản thân,30 năm trong cuộc đời,anh dành hết kiên nhẫn vào cô gái này.
...
Ở một bên khác.
"Một lũ bất tài vô dụng, một tên oắt con cũng không tóm được, tụi bay cút hết cho tao ".
Người đàn ông ngồi trên ghế ném mạnh chiếc ly thủy tinh xuống sàn, rượu trong ly cùng với mảnh vỡ văng tung tóe.
Mấy tên đàn em sợ hãi lui hết ra ngoài.
Trần Thiệu Huy đứng đó cúi thấp đầu.
"Anh Đổng, nếu hắn còn có đồng bọn iểm trợ..liệu có phải cảnh sát đang theo dõi chúng ta?".
Người đàn ông cầm điếu xì gà đi qua đi lại,vừa suy ngẫm:"Không phải cảnh sát,kẻ theo dõi chúng ta rất có thể là người quen, nhưng mục đích của hắn là gì chúng ta không thể nắm rõ.Có người theo dõi đồng nghĩa việc vận chuyển đã bị bại lộ, lập tức ngừng lại tất cả không cho tàu rời bến".
"Vâng,anh Đổng".Trần Thiệu Huy gật đầu nhận lệnh sau đó rời đi.
Trong phòng người đàn ông tự rót cho mình một ly rượu đỏ,nâng lên khẽ thưởng thức một ngụm, một giây sau bàn tay bóp chặt ly rượu ném thẳng lên tường,từng dòng chất lỏng màu đỏ chầm chậm chảy xuống thành hàng, cặp mắt thâm hiểm nheo lại,giọng hắn âm u đến cực độ.
"Đã đến lúc bắt đầu rồi".