Thiểm Tây, Chờ Ngày Quay Về!

Chương 13: Chỉ ta với cô đơn




Thiên nhiên ban tặng cho chúng ta vô số khoảnh khắc tuyệt đẹp.Có thể là cảnh hoàng hôn, cầu vồng sau mưa hay cảnh bình minh.Thế nhưng, khi nhắc đến một khung cảnh tuyệt vời phải kể đến hình ảnh bầu trời đêm, đầy ánh sao lung linh huyền ảo.

Khi màn đêm buông xuống, cùng không gian tĩnh mịch sẽ là thời điểm thật lý tưởng để bạn có thể chiêm ngưỡng bầu trời với vô số các vì sao. Khi ngắm nhìn bầu trời, ta sẽ có cảm giác thoải mái, tự do và thanh thản hơn.

Nam Mẫn cực kỳ hài lòng với căn phòng cô đang ở, tuy không rộng lắm nhưng không gian rất thoải mái, từ góc độ này cô có thể nhìn ra khuôn viên rộng lớn, ánh đèn chiếu xuống phủ trên những cây hoa đào,đom đóm sáng rực cả bầu trời đêm đang bay lượn xung quanh, đẹp đến nghẹt thở, như dải ngân hà giữa vũ trụ bao la.

Hồi đó nhà cô cũng có khuôn viên trồng rất nhiều hoa đào, tuy không rộng lớn như ở đây, nhưng đối với Nam Mẫn đó là vườn hoa đẹp nhất trong trí tưởng tượng của cô.

Đồng hồ đã điểm 0 giờ,có lẽ đêm là khoảng thời gian người ta sống thật nhất...Bao nhiêu cảm xúc chẳng thể nào che giấu.Hoặc có khi trống rỗng!

Chỉ là thời gian và không gian quá tĩnh lặng.Thôi thúc ta phải suy nghĩ về những ngổn ngang. Ta lặng yên giữa dòng đời vẫn trôi không ngừng nghỉ. Hay đơn giản chỉ là những đêm trời thu mưa bay mà chẳng còn ai tâm sự, còn lại gì hay chỉ mang nỗi ưu tư!

Lại một đêm không an giấc...

...

Sáng hôm sau Nam Mẫn ra khỏi biệt thự từ sớm,cô trở về nhà thăm cha.Bệnh của cha cô tuy không có tiến triển gì nhưng may thay cũng không phát nặng thêm,khiến cô cũng phần nào bớt lo.Cô thật muốn ở bên cạnh cha thật lâu, được cha vỗ đầu và nói:Con gái ngoan của cha.

Ngoài kia đường đời đầy rẫy những chông gai, lọc lừa dối trá, riêng chỉ có gia đình là nơi bình yên nhất,an toàn nhất đón ta trở về.

Cô mua rất nhiều thức ăn để vào tủ lạnh, cô không có ở nhà nên không thể đi chợ hàng ngày.Trước khi đi cô còn dặn cha nhớ uống thuốc đúng giờ và đi ngủ sớm.

Rời khỏi nhà,Nam Mẫn đến trường ôn thi một buổi, đến xế chiều cô bắt xe bus đi thẳng tới Hoa Lư.

Khách sạn này vốn dĩ chỉ dành cho tầng lớp thượng lưu nên số lượng khách ra vào ban ngày khá ít, họ chỉ tập trung phần nhiều vào buổi tối.Đứng ở cửa nhìn vào.... cô đã rời khỏi đây hai tuần rồi, kể từ khi gặp Lữ Bá tối hôm đó đến bây giờ, cô chưa có cơ hội thăm dò tin tức của hắn.Cũng không biết dạo gần đây hắn có hay lui tới Hoa Lư không?.



Nam Mẫn đi vào cửa khách sạn bước tới quầy lễ tân mỉm cười lịch sự:"Xin chào, làm phiền cô... cho tôi hỏi một chút "

Người lễ tân đánh giá Nam Mẫn từ trên xuống dưới: Ăn mặc tầm thường thế này chắc chắn không phải người giàu có gì, trông dáng dấp cũng xinh đẹp thế kia kiểu này lại muốn lôi kéo vị đại gia nào ở đây rồi.Cô ấy hất cằm vênh váo hỏi Nam Mẫn:"Cô muốn hỏi gì?".

Nam Mẫn không để ý đến thái độ xem thường của lễ tân,cô nhẹ nhàng nói:"Chuyện là... tôi muốn hỏi thăm một người......"

Nam Mẫn chưa nói hết câu thì từ xa bên kia nghe tiếng cười nói:

"Trần tổng ngài đi thong thả,mọi chuyện đều phải nhờ ngài rồi"

"Ông chủ Đỗ không cần khách sáo...ha...ha...". Trần Thiệu Huy vừa đi ra cửa vừa xua tay cười nói với vị khách kia.

Nam Mẫn khựng người sau đó quay lại.

Là hắn.

Lữ Bá!

Nhưng cô vừa nghe ông chủ Đỗ kia gọi hắn là Trần tổng?

Hắn là Lữ Bá,sao lại là Trần tổng được?

Bộ dạng của hắn, giọng nói đó làm sao cô quên được.



Chỉ có một khả năng...hắn đã thay đổi họ tên.

Nam Mẫn rất muốn đuổi theo xem hắn đi đâu, nhưng nghĩ lại, cô không thể hấp tấp như thế, sẽ bị nghi ngờ.

"Này, cô muốn hỏi ai?".Lễ tân thấy Nam Mẫn đứng đờ người khó hiểu nhìn cô.

"à... tôi.muốn hỏi vị khách bên kia vừa đi ra, người đó là Trần tổng?".Nam Mẫn nghe lễ tân gọi mới giật mình quay đầu cười gượng hỏi.

Lễ tân liếc mắt ra ngoài rồi nhìn Nam Mẫn nghi ngờ:"Vị đó chính là Trần tổng, cô quen ông ấy à? ".

Cô ấy mới làm việc ở khách sạn này được hơn một tuần, cũng hay thấy Trần Thiệu Huy hay lui tới đây, lại nghe mọi người trong quầy lễ tân bàn tán ông ta già rồi nhưng là một tay chơi gái khét tiếng.Lại nhìn cô gái này:Chắc cũng là một trong số các con hàng của ông ta,bộ dạng nghèo thế này chắc tới tìm ông ta dây dưa để kiếm thêm một khoản.Nghĩ nghĩ cô ấy lại thở dài lên tiếng:

"Mà tôi có lòng tốt nói cho cô biết, ông ta là tay chơi gái khét tiếng đấy,thay phụ nữ như thay áo, sẽ không dừng chân bên người phụ nào, cô đừng có mơ tưởng hão huyền mà rước khổ vào thân, đã nhận tiền ông ta cho rồi thì tìm bến mới đi,xinh đẹp như cô thì thiếu gì trai trẻ tội gì mà đi tìm một ông già ".

Nam Mẫn giở khóc giở cười, cô ấy nghĩ cô tìm hắn ta quyến rũ kiếm tiền sao? Cô còn hận không thể giết chết hắn ngay bây giờ nữa kìa.Nhưng cô cũng đâu có thể nói ra, cô cười cười:"Trần tổng ông ấy rất thường hay tới đây sao?"

"Trước đây thì tôi không biết,từ hôm tôi làm việc ở đây thì thấy ông ta cũng thường xuyên tới..mà thôi,cô muốn hỏi gì thì đi tìm ông ta mà hỏi, tôi còn phải làm việc không có thời gian tiếp cô đâu ". Nhân viên lễ tân khó chịu xua tay: Cô gái này giả ngốc thật hay,qua tay của ông ta rồi mà cứ giả nai.

Nam Mẫn bước chân ra khỏi khách sạn cũng là lúc xế chiều.Cô không vội lên xe bus,thong dong đi bộ nhìn từng dòng người vội vàng lướt qua nhau.Hoàng hôn là khoảnh khắc kết thúc một ngày, gợi cho chúng ta rất nhiều cảm xúc, có thể là buồn, cũng có thể là vui hay là cảm giác trống trải, cô đơn, vô định... Một cảm giác mất mát dần đi khi mà chưa gặp được người muốn gặp, những dự định còn đang dang dở, những lời nói muốn nói ra nhưng còn đang chôn sâu trong lòng.

Chiều lạc lõng giữa phố đông, chơi vơi trong những miền gió thổi, chấp nhặt thả trôi những tâm tình chưa nói nổi, nhặt nhạnh lại đôi lần ký ức đã vỡ tan…

Những buổi chiều như thế ta cảm thấy cô đơn, đôi chân dường như chẳng biết đi đâu về đâu.

********