Nikki: “Ah!”
Momo (° ∩ °): “Nikki! Cuối cùng thì bạn cũng đã tỉnh!”
Nikki tỉnh dậy và nghe thấy giọng nói của Momo ngay lập tức.
Mặt trời chiếu qua cửa sổ. Cô ấy thấy mình đang ở trong một… phòng bệnh.
Chuyện gì đã xảy ra thế? Tại sao cô ấy lại ở đây? Đây là đâu?
Ký ức của cô ấy là một mớ hỗn độn.
Cô được triệu tập đến Miraland, nơi cô trở thành một nhà tạo mẫu và chứng kiến thế giới thay đổi như thế nào. Và sau đó giáo viên của cô ấy nói…
Giáo viên? Điều gì xảy ra sau đó? Anh ta là ai?
Nikki: “Mình không nhớ…”
Nikki xoa đầu, cố gắng hiểu rõ mớ hỗn độn trong đầu.
Momo: “Có chuyện gì vậy?”
Nikki: “Mình dường như đã quên rất nhiều thứ. Tại sao Mình lại ở đây?”
Momo: “Bạn đã ngất đi khi chúng ta trở về từ Miraland, và ai đó đã đưa bạn đến bệnh viện. Bạn có bị mất trí nhớ khi du hành thời gian không?”
Nikki: “Thời gian…du hành?”
Momo: “Bạn không nhớ? Chúng ta đã quay ngược lại 680 năm! Không đời nào. Bạn đã năn nỉ chúng ta quay trở lại! Thay đổi những điều trong tương lai…”
Nikki: “Bạn có nghiêm túc không?”
Momo: “Có! Bạn nghĩ rằng mình đang nói đùa?”
Nikki: “Bình tĩnh…Bạn vừa nói mình khăng khăng muốn quay trở lại 680 năm trước? Để thay đổi tương lai của Miraland?”
Momo: “Phải!”
Nikki: “…Tại sao mình phải thay đổi tương lai của thế giới?”
Momo: “…Đừng vẽ một khoảng trống vào thời điểm quan trọng!”
Nikki: “Hãy để mình sắp sếp lại chúng… Mình đã quay trở lại 680 năm trước. Mình đi qua một cánh cửa và gặp… Selena!”
Selena: “Cuối cùng! Tôi đã nghĩ rằng bạn đã quên về tôi.”
Nikki: “Tôi xin lỗi, Selena… Tôi hơi bối rối.”
Selena: “Bạn đã nói với tôi rằng chúng ta đã gặp nhau ở Cổng Trái tim, và một phần ý thức của tôi là trong Thế giới Linh hồn của bạn.”
Nikki: “Tôi đã nói những điều như thế? Tôi không thể nhớ…”
Momo: “Chờ đã, mình nghĩ mình nghe thấy giọng của người khác!”
Momo bắt đầu nhìn quanh phòng.
Momo: “Nhưng không có ai khác ở đây…”
Nikki: “Momo, bạn có thể nghe thấy giọng nói của Selena sao?”
Momo: “Selena?”
Nikki: “Bạn có thấy Momo không, Selena?”
Selena: “Momo là gì?”
Nikki: “Momo là một “con mèo” biết nói, cũng không hẳn là một con mèo, bạn ấy chỉ giống một con mèo thôi. Chúng tôi đã đi du lịch cùng nhau từ khi bạn ấy còn nhỏ. Bạn ấy mặc áo choàng màu vàng. Bạn có thấy bạn ấy không?”
Selena: “Vâng, tôi có thể. Tôi cũng nghe thấy giọng nói của bạn ấy.”
Momo: “Chuyện gì vậy?”
Nikki: “Tôi đã gặp Selena ở Cánh cổng trái tim và tâm trí của chúng tôi được kết nối với nhau. Selena có thể thấy những gì xảy ra ở Miraland. Có lẽ vì chúng ta đến từ cùng một thế giới, vì vậy…”
Một bác sĩ cao và gầy bước vào và nói với Nikki rằng cô ấy ổn và cô ấy có thể xuất viện sau khi điền vào đơn.
Bác sĩ: “Nhân tiện, bệnh nhân cần để lại ảnh cá nhân để tiện theo dõi.”
Nikki: “Một bức ảnh? Chắc chắn rồi.”
Bác sĩ: “Bạn đã mặc bộ đồ này khi bạn được đưa đến đây. Đừng quên cầm theo nó.”
Nikki: “Đây ... là của tôi?”
Khi nhìn thấy những ngôi sao được may tinh xảo, Nikki thấy hình ảnh về một biển sao trong tâm trí cô.
Nikki: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Cô ấy xoa đầu, nhưng vẫn không thể hiểu chính xác chuyện gì đang xảy ra. Tốt hơn là bạn nên thay đồ và chụp ảnh.
***
Ánh nắng ban mai chiếu trên những con đường sạch sẽ, nơi những bông hoa mùa xuân tươi đẹp nở rộ. Nikki bối rối nhìn tấm biển.
Nikki: “Bệnh viện …Flower… land? Flowerland? Đây là nơi nào?”
Trong bệnh viện…
Hồ sơ của Nikki đã được chuyển cho một người đàn ông tóc vàng.
Bác sĩ: “Leon, không có gì đặc biệt về cô gái có mái tóc hồng này. Tại sao cậu yêu cầu tôi biên dịch những thứ này?”
Anh ấy xem qua hồ sơ của Nikki và mỉm cười.
Leon: “Tất cả những gì anh cần biết là chúng tôi đang thay đổi tương lai của thế giới này.”
Leon dẹp bỏ hồ sơ, vẫy tay chào và rời khỏi bệnh viện.