Thích Ta Khó Lắm Sao

Chương 13




Úc Tử Tịnh một đêm ngủ tốt, ngày hôm sau cũng không có dấu hiệu bị đau đầu, cùng với người bình thường đúng là không giống nhau, thời điểm chuông báo của nàng vang lên, nàng tiện tay tắt đi.

Ánh nắng ban mai xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào, Úc Tử Tịnh híp mắt lại nhìn, ngoài cửa sổ cành lá sum xuê, cách đó không xa hoa anh đào đang nở rộ, đầy mắt đều là hồng nhạt.

Nàng giật giật cánh tay, cúi đầu, lúc này mới nhìn rõ tư thế của mình và Cận Sương.

Cận Sương ngủ ở một bên, nằm thẳng, tướng ngủ tương đối tốt, ngược lại là nàng dùng cả tay chân gác lên ở trên người nàng ấy, cúi đầu chính là ngực đang chập trùng, chóp mũi còn có mùi thơm quen thuộc.

Đồ dùng ở phòng vệ sinh đều là nàng mang đến, sữa tắm Cận Sương dùng cũng là của nàng, mùi vị này nàng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, nhưng lúc này giống như có chút xa lạ, giống như bên trong có pha lẫn những hương vị khác, nhàn nhạt, rất dễ chịu.

Cận Sương vẫn chưa tỉnh, Úc Tử Tịnh rút tay rút chân từ bên cạnh về, thời gian còn sớm, nàng xoa trán ngẫm nghĩ tối hôm qua đã phát sinh chuyện gì.

Ký ức chỉ dừng lại lúc nàng đang ở bên trong đầu hẻm chờ xe taxi, không nghĩ tới nhìn thấy Cận Sương, sau đó?

Sau đó nàng tiến vào phòng bệnh như thế nào, nàng hoàn toàn không nhớ ra được.

Úc Tử Tịnh trước giờ rất ít uống rượu, huống chi là uống say, đây là lần đầu tiên trong đời a, liên hoan tốt nghiệp bạn học khác đều đang mua say, chỉ có một mình nàng vẫn còn tỉnh táo.

Khi đó nàng cảm thấy cồn sẽ khiến người ta làm ra trò hề, đến lúc đi làm tiến vào bệnh viện, nàng đối với mình càng thêm nghiêm khắc, đừng nói là uống rượu, cho dù là đồ uống có cồn cũng không động vào.

Nàng cúi đầu nhìn Cận Sương đang ngủ say có chút chột dạ, tối hôm qua, nàng sẽ không làm ra cái trò hề gì chứ?

Ngay lúc nàng quay lưng muốn xuống giường thì Cận Sương chậm rãi mở mắt ra.

Thành phố Trường Hạc bốn mùa như xuân, nắng ngày đầu tháng tư tuy không nóng, nhưng chiếu lên thân thể người cũng có chút ấm nóng, Cận Sương là bị ánh mặt trời đâm tỉnh, nàng mở mắt ra liền nhìn thấy người bên cạnh đang quay lưng với nàng, bị nắng làm chói mắt, nàng nhíu mày, một tay đặt trên bả vai Úc Tử Tịnh, hô: "Tử Tịnh?"

Úc Tử Tịnh cấp tốc khôi phục lại trạng thái bình thường, thu liễm hết tất cả tâm tình đang hỗn loạn, quay đầu mặt mày mang theo ý cười ấm áp, giống như tối hôm qua cái gì cũng chưa từng phát sinh, nàng ngoắc ngoắc khóe môi: "Tỉnh rồi, ta đi nấu điểm tâm."

Nàng nói xong liền vươn mình xuống giường đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, động tác dứt khoát liền mạch.

Trong lúc nàng vội vàng xoay người, Cận Sương nhìn thấy được nho nhỏ căng thẳng, nàng cụp mắt cười yếu ớt, trong lòng nhất thời ngòn ngọt, lúc Úc Tử Tịnh ra khỏi phòng vệ sinh, nàng mới mở miệng nói: "Tử Tịnh, ta rất đẹp sao?"

Úc Tử Tịnh bị nàng hỏi có chút sửng sốt, c**ng cứng tại chỗ, khuôn mặt anh khí hơi chút kinh ngạc, nàng nhấc mày bán ngồi ở bên cạnh giường của Cận Sương.

Nàng ấy tự nhiên là đẹp đẽ, từ nhỏ nàng đã biết, Cận Sương lúc mới tới nhà nàng như một đứa nhỏ trắng trẻo mập mạp, cùng nàng hoàn toàn khác nhau, khi còn bé các nàng cùng nhau lên núi xuống nước, giữa nắng hè, nàng lúc nào cũng bị phơi đen thui, thế nhưng Cận Sương không giống nàng.

Càng phơi càng trắng, còn lộ ra béo mập.

Khi đó chuyện nàng tự hào nhất chính là có một muội muội như Cận Sương, đi đâu cũng muốn mang theo, thậm chí trong vườn trẻ không cùng lớp, nàng vẫn luôn chuyển cái ghế nhỏ muốn ngồi cùng một chỗ với Cận Sương, lão sư không có cấm, lúc này mới cho các nàng cùng lớp.

Loáng một cái đã thật nhiều năm, đứa nhỏ Cận Sương mập mạp trắng trẻo lúc trước đã lớn rồi, ngũ quan nẩy nở, càng hiện ra tinh xảo, gió nhẹ thổi bay tóc rối trên trán nàng, lộ ra cái trán trắng nõn, Úc Tử Tịnh hoàn hồn, cúi đầu giả vờ bận rộn, còn không quên trả lời: "Đẹp đẽ, toàn thế giới ngươi là người ưa nhìn nhất."

Ngữ khí qua loa của nàng chọc cho Cận Sương cười, nàng từ trên giường bò dậy, đưa tay kéo xe lăn qua, hai tay dùng sức để ngồi lên, Úc Tử Tịnh vội vàng đi lên trước muốn giúp đỡ, Cận Sương ngửa đầu, hai mắt sáng long lanh, môi hồng răng trắng, nàng cười nói: "Ngươi tối hôm qua ôm ta không buông tay, nói ta quá đẹp, ngươi muốn hôn ta."

Úc Tử Tịnh tin là thật, sững sờ tại chỗ, không còn tao nhã của ngày thường, nàng thấy Cận Sương chậm rãi đẩy xe lăn tiến vào phòng vệ sinh, chậm chập hỏi ngược lại: "Thật sự?"

Khi còn bé nàng quả thật có tật xấu này, nhìn thấy tỷ tỷ xinh đẹp đều yêu thích ôm một chút, hôn một chút. Trước đây, khi Cận Sương còn ở nhà nàng, mỗi đêm nàng còn muốn hôn nhẹ một cái mới bằng lòng ngủ.

Nhưng nàng nghĩ mình đã sớm bỏ rồi a.



Không nghĩ tới lúc say rượu, thói quen xấu của nàng đều được mang ra hết.

Cận Sương đầy mắt đều là ý cười, đẩy xe lăn tiến vào phòng vệ sinh, ngay lúc đóng cửa lại thì ngửa đầu nhìn Úc Tử Tịnh, nàng nói: "Giả."

Cửa đóng lại.

Úc Tử Tịnh ở phí sau hiếm thấy rít gào: "Cận Sương!"

Cận Sương ngồi trên xe lăn, nhìn cửa khép chặt, đã lâu không nghe nàng ấy gọi to như vậy, trong lòng nàng tràn ra thỏa mãn.

Nàng rốt cục kéo xuống được khuôn mặt nhất thành bất biến của Úc Tử Tịnh, làm cho nàng trở nên sinh động hơn.

Cận Sương ra khỏi phòng vệ sinh, Úc Tử Tịnh đã chuẩn bị xong điểm tâm, nàng múc chén cháo cho Cận Sương, thời điểm đưa chiếc đũa lên còn không quên nói nàng: "Ta nhớ rõ ngươi khi còn bé xưa nay không có nói láo."

Nói dối sao?

Khuôn mặt Cận Sương ửng đỏ, nàng không có nói láo.

Nhưng ý nghĩ nội tâm của nàng là không dám để cho Úc Tử Tịnh biết, chỉ phản bác: "Ta cũng nhớ rõ ngươi khi còn bé là như vậy."

Biết Cận Sương nói chính là chuyện khi còn bé nàng thích ôm hôn, mặt mày Úc Tử Tịnh giãn ra: "Ta đã sớm sửa rồi."

Cận Sương nhìn về phía nàng, ánh mắt sáng quắc: "Ta cũng đã sớm sửa rồi."

Úc Tử Tịnh:...

Ăn điểm tâm xong, Úc Tử Tịnh rửa sạch bát đũa rồi mới ra ngoài, tối hôm qua nàng nói đi là đi, cũng không biết Tiểu Trương cùng Tần Uyển hiện tại thế nào rồi, Cận Sương đưa nàng rời đi, nàng ngồi trên xe lăn nhìn dưới lầu, Úc Tử Tịnh tuy rằng bước đi rất nhanh, nhưng sống lưng ưỡn lên đến mức thẳng tắp, so với nàng đã từng đi lính còn muốn có khí thế hơn.

Úc Tử Tịnh đi được một đoạn đường, cảm giác được ánh mắt ở phía sau, nàng quay đầu lại nhìn, trước cửa sổ ở lầu hai nhìn thấy Cận Sương đang bình tĩnh nhìn chính mình, nàng muốn đưa tay, lại cảm thấy quá tùy tiện, cuối cùng chỉ cười cười, quay đầu rời đi.

Khoa cấp cứu vẫn luôn bận rộn, thời điểm Úc Tử Tịnh đến phòng thay quần áo thì nhìn thấy Tần Uyển cùng Tiểu Trương, sắc mặt hai người rất tự nhiên, Tiểu Trương còn bình tĩnh cùng nàng chào hỏi: "Úc tỷ."

Tần Uyển cũng gọi theo: "Úc tỷ sớm."

Úc Tử Tịnh gật đầu, còn chưa mở miệng cửa phòng thay quần áo đã rầm một tiếng mở ra, Ôn Ngọc đi vào, nhìn thấy các nàng liền cười nói: "Trùng hợp vậy a, đều ở đây."

Nàng không cảm giác được không khí lúng túng trong phòng thay quần áo, cười không tim không phổi, còn lôi kéo Tiểu Trương hỏi: "Trong nhà của ngươi có sao không?"

Tầm mắt của Tiểu Trương xẹt qua nàng nhìn Tần Uyển ở phía sau, tiếng nói khàn khàn nói: "Rất tốt đẹp."

Sau khi say rượu sắc mặt của nàng tái nhợt, nói chuyện uể oải, không hăng hái lắm, Ôn Ngọc còn tưởng rằng nàng là bởi vì việc nhà quấy nhiễu, vỗ vỗ bả vai nàng: "Đừng lo lắng, sẽ tốt đẹp."

Tiểu Trương cúi đầu ừm một tiếng: "Cảm ơn."

Ôn Ngọc đổi xong quần áo liền kéo nàng đi ra ngoài, phía sau hai người, Tần Uyển nắm chặt y phục hộ sĩ, năm ngón tay rất dùng sức, làm y phục nhăn nhúm, con mắt chăm chăm nhìn vào Tiểu Trương, Úc Tử Tịnh đổi xong quần áo quay đầu nhìn nàng, nhắc nhở: "Đi thôi, đi làm."

Tần Uyển cấp tốc cúi đầu: "Ừm."



Úc Tử Tịnh cất bước ra khỏi phòng thay quần áo trước.

Bệnh viện thành phố rất lớn, quầy chờ ở khoa cấp cứu có hai nơi, Úc Tử Tịnh tuần này lên ban sớm, liền phụ trách quầy chờ bên này, Tiểu Trương cùng Ôn Ngọc phụ trách ở một bên khác, nàng dẫn theo Tần Uyển.

Thời điểm Tần Uyển công tác dứt bỏ tạp niệm, chuyên tâm làm việc, hiệu suất công tác rất cao, Úc Tử Tịnh cũng yên tâm, lúc trước nàng còn lo lắng Tần Uyển sẽ bởi vì chuyện của Tiểu Trương mà chịu ảnh hưởng, không nghĩ tới nàng công ra công, tư ra tư, không có chút nào hàm hồ.

Thời điểm bữa trưa, Úc Tử Tịnh gọi Tiểu Trương cùng đi, để Ôn Ngọc cùng Tần Uyển chờ các nàng trở về.

Ôn Ngọc lôi kéo cánh tay Tiểu Trương, nàng muốn cùng Úc Tử Tịnh cùng đi ăn cơm, Tiểu Trương còn đang phiền muộn tâm sự của chính mình, không có chú ý ám chỉ của nàng, Ôn Ngọc xẹp xẹp miệng, sợ nói nhiều sẽ bị Úc Tử Tịnh nhìn ra, chỉ rưng rưng nhìn các nàng đi xa.

Tinh thần của Tiểu Trương khá hơn nhiều, nhưng sắc mặt vẫn còn hơi trắng bệch, hai người các nàng bưng bát mì điều ngồi ở một địa phương yên tĩnh, Úc Tử Tịnh nhìn sắc mặt nàng nói: "Các ngươi tối hôm qua, có ổn không?"

Tiểu Trương theo bản năng hơi co vai lại, xương quai xanh vẫn còn đang đau, may là nàng mặc cao cổ, Úc Tử Tịnh không nhìn ra được gì.

Nàng dùng hai chiếc đũa quẩy mì sợi, bình tĩnh đáp: "Không có chuyện gì, chúng ta rất tốt đẹp."

Úc Tử Tịnh để đũa xuống: "Nói thật."

Tiểu Trương nghe ra nghiêm khắc bên trong tiếng nói của nàng, yên lặng thấp đầu: "Nàng nói nàng nhớ ta rồi, không nỡ bỏ ta, nàng còn nói..."

Úc Tử Tịnh thở dài, tay phải đặt lên trên mu bàn tay của Tiểu Trương: "Đừng nhắc Tần Uyển nói cái gì, ngươi thì sao? Ngươi nghĩ như thế nào?"

Tiểu Trương im lặng, thật lâu mới trả lời: "Ta không biết."

Nàng thật sự là không biết.

Lúc trước chia tay quá đột nhiên, một quãng thời gian rất lâu nàng đều không có phản ứng lại, không khóc không nháo thậm chí hai người đều không có gặp mặt lại một lần nào, nàng nghĩ chính mình có thể chậm rãi thả xuống đoạn cảm tình kia, đáng tiếc không thể.

Nàng không nỡ đổi phòng thuê, không nỡ đổi chìa khoá, nàng vẫn nghĩ, nếu như ngày nào đó Tần Uyển trở về, không tìm được nàng thì làm sao bây giờ?

Ngày nghỉ, nàng thường thường một mình một người ngồi ở trên quảng trường, một lần ngồi xuống chính là nửa ngày, nhìn thấy người có bóng lưng tương tự với Tần Uyển sẽ đứng dậy, đi theo người ta.

Điều kỳ quái nhất là, có một lần nàng theo một nữ nhân có bóng lưng tương tự với Tần Uyển lên xe công cộng, chuyển vài chuyến xe, cuối cùng nữ nhân kia quay đầu lại, nàng mới ở đầu đường xa lạ tan vỡ mà khóc lớn, hết thảy oan ức như được phát ti3t, nàng vẫn ngồi ở đầu đường khóc cho đến khi Úc Tử Tịnh tìm được nàng.

Úc Tử Tịnh thấy dáng vẻ mê man của nàng cũng không biết nên nói gì cho tốt, chỉ nhè nhẹ vỗ mu bàn tay của nàng.

Đứng trước cảm tình, tất cả an ủi đều là vô dụng, huống hồ, nàng không am hiểu an ủi.

Tiểu Trương đáp lại một cười yếu ớt với nàng, nỗ lực ung dung nói: "Đừng lo lắng ta, Úc tỷ, cho dù ta cùng nàng một lần nữa bắt đầu, cũng không có cái gì không được, nhưng là ngươi, vẫn nên ngẫm lại đại sự của chính mình."

Úc Tử Tịnh khuyên bảo không được ngược lại còn bị khuyên, nàng dở khóc dở cười, trùng hợp lúc này di động vang lên, nàng cầm lên xem là tin nhắn của Diệp Đình.

Diệp Đình: Chị gái tốt, chủ nhật hẹn ước đừng quên nha【 ái tâm 】.

Úc Tử Tịnh thu lại ý cười, dáng dấp nghiêm túc, tựa như đối mặt với vấn đề khó to lớn gì đó, Tiểu Trương thấy nàng một hồi nhíu mày một hồi xem di động, dáng vẻ do dự bất định, Tiểu Trương dò hỏi: "Úc tỷ, sao vậy?"

Úc Tử Tịnh hoàn hồn, con mắt từ trên màn ảnh dời đi, rơi vào quan tâm trên mặt của Tiểu Trương, nàng lắc đầu một cái: "Không có chuyện gì."

Cúi đầu, gửi tin nhắn cho Diệp Đình: Hảo.