Trong khoảnh khắc của nỗi tuyệt vọng đến tột cùng, Dạ Hành dường như đã mất trong dòng suy tư về những ký ức tươi đẹp cùng với Uyển Lan tỷ, nhưng giọng nói của tỷ lại vang lên, như một tia sáng giữa cơn đêm u tối của tâm trí anh.
“Uyển Lan tỷ…?” như một phép màu, anh cảm nhận được sự hiện diện của tỷ, hình ảnh rõ ràng như thật đang đứng trước mặt, toả sáng với nụ cười ấm áp của tỷ.
“Uyển Lan tỷ… Tại sao tỷ lại…?” Dạ Hành lưỡi cảm xúc hỗn độn, từ nỗi đau tuyệt vọng đến niềm hy vọng trỗi dậy.
“Sao thế? Sao đứng đó như một tảng đá vậy?” Uyển Lan tỷ nhấn mạnh, giọng nói của tỷ vẫn ngọt ngào như hương hoa, nhưng chứa đựng một sức mạnh và sự quyết đoán không thể phủ nhận.
“Nam nhi phải mạnh mẽ kiên cường tiến lên phía trước, cười lên nào. Tỷ sẽ luôn phía sau cổ vũ đệ.” Nụ cười tươi sáng của Uyển Lan tỷ như một tia hy vọng, một lời hứa vững chắc, đầy nghĩa vụ và niềm tin.
Dạ Hành nhìn vào ánh mắt sáng ngời của Uyển Lan tỷ, trong đó anh tìm thấy sức mạnh để tiếp tục bước đi, mặc cho mọi khó khăn và thách thức. Anh cảm thấy như mình không còn cô đơn nữa, vì Uyển Lan tỷ vẫn luôn ở bên cạnh anh, động viên và cổ vũ.
Trong bầu không khí ngập tràn niềm vui và sự yên bình của giấc mơ, Dạ Hành cảm thấy mình như đang lạc vào một thế giới khác, nơi mà ảo và thực hòa quyện vào nhau một cách hoàn hảo. Anh nhấc mắt nhìn Uyển Lan tỷ, ánh mắt ấm áp của tỷ làm tan chảy đi những góc khuất tăm tối trong tâm hồn anh.
Mỗi cử chỉ, mỗi lời nói của Uyển Lan tỷ đều là một nguồn động viên, là một tia hy vọng, là sự khích lệ không ngừng dành cho anh. Dạ Hành cảm thấy mình được bao bọc bởi một tình yêu vô hạn, một niềm tin vững chắc, và một hi vọng mãi mãi không bao giờ phai nhạt.
Tình yêu của anh dành cho Uyển Lan tỷ đã trở thành nguồn động viên lớn lao nhất, là động lực giúp anh vượt qua mọi khó khăn, mọi thử thách trên con đường tu hành của mình. Mỗi hơi thở, mỗi bước chân của anh đều mang trong đó hình ảnh của Uyển Lan tỷ, như một nguồn năng lượng vô tận, luôn cho anh sức mạnh và niềm tin để tiếp tục bước đi.
Dạ Hành không muốn giấc mơ này tan biến, vì trong giấc mơ ấy, anh cảm thấy mình không còn cô đơn nữa, mà có một tình yêu đích thực, một niềm hy vọng vĩnh cửu. Anh ước mong rằng giấc mơ này sẽ mãi mãi không biến mất, để anh có thể tiếp tục cảm nhận được sự ấm áp và an lành từ tình yêu của mình.
Khi giấc mơ tan biến, Dạ Hành mở mắt ra và nhận ra rằng anh vẫn đang ở trong thực tại, trong căn phòng nhỏ gọn của tông môn Thiên Long. Ánh nắng mặt trời mơ màng chiếu qua cửa sổ, tạo ra những đường nắng vàng ấm áp trên mặt đất. Anh cảm thấy trái tim mình như bị nén lại khi phải rời xa Uyển Lan tỷ, nhưng ý chí kiên cường lại dâng cao trong anh.
Không thể ngồi yên khi nguy cơ đang đe dọa, Dạ Hành vội vàng đứng dậy, vun vén gươm kiếm và chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến sắp tới. Anh nhớ đến Lý Phong, đồng đội cùng chung tình thân trong mọi nguy khó. Chắc chắn rằng Lý Phong cũng đang trong tình thế khốc liệt không kém và cần sự giúp đỡ của mọi người.
Với quyết tâm bất khuất và ý chí kiên định, Dạ Hành bước ra khỏi phòng, sẵn sàng đối mặt với mọi thách thức và hiểm nguy trên con đường tu luyện của mình.
Dạ Hành không mất thời gian, anh lao về phía tiền tuyến như một cơn gió, đánh bại mọi chướng ngại trên đường đi. Dưới bầu trời xanh biếc, anh hồi sinh nguồn năng lượng từ ý chí kiên cường và quyết tâm không ngừng. Mỗi bước chân của Dạ Hành như một lời hứa với Lý Phong, với tất cả những người đồng đội đang chờ đợi sự trợ giúp của anh.
“Chờ ta, Lý Phong, đừng có chết!” Dạ Hành hét lớn, âm thanh vang vọng trên đỉnh núi, truyền đi thông điệp của sự kiên cường và quyết tâm không ngừng của mình. Nụ cười tự tin và hy vọng hiện lên trên gương mặt của anh, như một ngọn lửa sáng soi đường cho tất cả những người dũng cảm đang chiến đấu dưới bóng đêm của hiểm nguy.
Dạ Hành đến tiền tuyến sau một hành trình mệt mỏi, trên đồng đất cháy đen, chỉ còn một đệ tử Thiên Long Môn nằm trên mảnh đất hoang tàn. Anh gần lại, ánh mắt đầy lo lắng nhìn người đồng môn này, hỏi: “Huynh đệ, ở đây đã xảy ra những gì? Tam trưởng lão và chưởng môn, bọn họ đâu rồi?”
Đệ tử này, với vẻ mặt uất ức và đầy mệt mỏi, kể lại cuộc chiến ác liệt mà họ phải trải qua:
“Trận chiến đã rất gay go, huynh ạ. Đám Độc Xà Môn tấn công mạnh mẽ, tam trưởng lão và chưởng môn đã dẫn đầu chiến đấu. Nhưng… nhưng cuối cùng, họ… họ đã hy sinh để bảo vệ cho chúng tôi. Ta không thể nào cứu được họ… Chúng ta đã phải rút lui, chúng nó quá mạnh…”
Dạ Hành không thể kìm được cảm xúc, ôm lấy đồng môn, nước mắt của anh cũng trào dâng trong niềm đau thương và tiếc nuối.
Dạ Hành không kìm được cảm xúc trong lòng, nhìn về hướng bãi chiến trận tan hoang, anh cảm thấy sự tức giận và đau đớn dâng trào. Ông trời đã thật tàn ác khi để cuộc chiến này cướp đi những sinh mạng quý báu, cướp đi người thầy yêu dấu, những người đã dẫn đầu họ trong mọi trận đấu.
“Thật độc ác, quá tàn nhẫn,” Dạ Hành gầm lên, giọng nói đầy khát khao trả thù. “Chúng sẽ phải trả giá cho những tội ác của mình. Chúng ta sẽ không để họ thoát khỏi trách nhiệm của mình. Tam trưởng lão, chưởng môn, và những đồng đội đã hy sinh, chúng ta sẽ làm cho kẻ thù phải hối hận vì mỗi một giọt máu đã rơi của họ.”
Mỗi từ ngôn từ, từng cảm xúc trong Dạ Hành tràn ngập trong sự quyết tâm không khuất phục. Anh đứng lên, nhìn về phía trận chiến, trong lòng nhen nhóm một lửa đốt không ngừng, sẵn sàng chiến đấu cho công lý và để tưởng nhớ những người đã hy sinh.
Dạ Hành không thể kiềm chế được cơn giận của mình. anh túm lấy cổ áo của đệ tử, mắt sáng lên trong tuyệt vọng và tức giận. “Lý Phong ở đâu?” Anh hét lớn, giọng nói vang vọng trong không gian trống trải. Thế nhưng, anh nhận ra rằng cậu ta đã trót hơi thở cuối cùng rồi. lại một lần nữa mất đi đồng môn, lòng của Dạ Hành nặng nề và đau xé.
Dạ Hành đào sâu trong đống đổ nát và hoang tàn, gọi tên Lý Phong lần lượt. Nhưng chỉ có những thi thể vụn vỡ và khói bốc lên từ mảnh vỡ của trận đánh. Dạ Hành không thể tìm thấy dấu vết nào của Lý Phong giữa cảnh tượng hỗn loạn. “Lý Phong, Huynh ở đâu?” Anh gọi lớn, giọng run rẩy trong nỗi lo lắng không dứt. “Còn sống hay đã…?” Nỗi lo âu và sợ hãi bao trùm trong tâm trí Dạ Hành khi anh vẫn chưa biết số phận của người huynh đệ mới của mình.
Dạ Hành quỳ gối xuống trước khói lửa và đống hoang tàn, lòng anh như tan nát trong niềm hối tiếc. “Ta lại mắc sai lầm lần nữa rồi, Uyển Lan Tỷ. Ta có lỗi với Tỷ, có lỗi với Lý Phong, có lỗi với mọi người.” Tiếng nói của anh vang lên, nhưng chỉ ngập trong cơn gió đầy khói, mất tiếng trong cảnh tượng tan hoang. Dạ Hành cảm thấy như mình đã bỏ qua điều gì đó quan trọng, một quyết định sai lầm đã gây ra những hậu quả không lường trước được, và giờ đây, anh phải đối mặt với nó.
Trong cơn hỗn loạn của trận chiến, Lý Phong cùng với Nhị Trưởng Lão Dịch Tuyền tiếp tục truy sát Chưởng Môn của Độc Xà Môn, kẻ đang trọng thương và đang cố gắng tìm cách trốn thoát. Dịch Tuyền, với lòng trách nhiệm và quyết tâm cao cả, gọi tên kẻ địch với sự kiên định và sự sẵn lòng đối mặt với mọi nguy hiểm. “Ôn Lão Quỷ, mau chịu chết…” - giọng nói của Dịch Tuyền lạnh lùng như một lưỡi dao sắc bén, truyền đạt sự quyết tâm không mời gọi của một chiến binh thực thụ. Hai người tiếp tục hướng tới mục tiêu của họ, không ngần ngại, không chùn bước, dù phía trước có nguy hiểm, có sự hy sinh.
Ôn Lão Quỷ, dù trọng thương nhưng vẫn không mất đi sự kiêu hãnh và ác độc. Ông ta đáp lại Dịch Tuyền với một sự khinh thường không lối thoát, âm thanh của lời nói tràn ngập sự tự tin đầy kiêu hãnh. “Đúng là hiếp người quá đáng, ngươi nghĩ ngươi có thể đấu lại ta ư…” - những từ ngữ lạnh lùng nhưng đầy uy quyền từ ông lão này không chỉ là một lời đe dọa mà còn là một tuyên bố về sức mạnh và địa vị của mình.
Dịch Tuyền không chùn bước trước sự kiêu ngạo của Ôn Lão Quỷ. ông ta gượng ép sức mạnh cuối cùng để tiến vào cuộc chiến với sự quyết tâm không khuất phục. “Tôi sẽ không để cho ngươi trốn thoát lần này,” Dịch Tuyền thét lên, ánh mắt đầy quyết tâm, nhưng trong đó vẫn còn sự lo lắng trước sức mạnh của đối thủ.
Ôn Lão Quỷ, dù bị trọng thương, vẫn giữ vững vị thế của một vị lãnh đạo tàn bạo, ác độc. Bất chấp vết thương, ông ta đối mặt với Dịch Tuyền với sự bất khuất và quyết tâm không ngừng. “Hãy nhớ kỹ, những kẻ yếu đuối như ngươi sẽ không bao giờ có cơ hội chống lại ta,” Ôn Lão Quỷ tuyên bố, giọng điệu lạnh lùng nhưng đầy uy quyền.
Dịch Tuyền không để cho sự uy quyền của Ôn Lão Quỷ làm khuất phục ý chí của mình. ông ta nắm chặt tay kiếm, sức mạnh từ bên trong đổ ra ngoài, tạo ra một luồng khí lực hùng mạnh. “Đến đi, hãy thử xem ta có sợ ngươi không!” Dịch Tuyền hét lớn, tiếng reo vang lên như tiếng chuông chiến trận, làm bừng tỉnh lòng kiêu hãnh của Ôn Lão Quỷ. Trận chiến giữa hai vị tuyệt đối cứng rắn này hứa hẹn sẽ là một cuộc đấu đầy khốc liệt và ác liệt, nơi mà chỉ có người mạnh nhất mới có thể sống sót.