Dạ Hành: “Hei, bạn Lý Phong, cảm giác thế nào khi bước chân vào thiên long môn?”
Lý Phong: “Ồ, không gì tuyệt hơn cả. Tôi cảm thấy như mình đang ở trong một gia đình mới, với những người bạn mới và cơ hội mới.”
Dạ Hành: “Haha, đúng là một trải nghiệm khá thú vị. Nhưng mà, bạn có cảm thấy hồi hộp không?”
Lý Phong: “Ừm, chắc cũng có một chút. Nhưng tôi nghĩ nó giống như cảm giác khi chờ đợi một cuộc phiêu lưu mới đầy thách thức.”
Dạ Hành: “Thế thì tốt. Có vẻ như bạn đã sẵn sàng cho mọi thứ rồi. Nhưng hãy nhớ, mặc dù cuộc sống ở đây thú vị, nhưng cũng có nhiều thách thức đó chứ.”
Lý Phong: “Dĩ nhiên, tôi hiểu. Nhưng tôi tin mình sẽ vượt qua mọi thử thách. Còn bạn thì sao?”
Dạ Hành: “Haha, chắc chắn rồi. Đứng vững trước mọi sóng gió, đó mới là chính mình!”
Lý Phong: “Đúng vậy! Hãy cùng nhau chiến đấu và đạt được mục tiêu của chúng ta, bạn nhé!”
Dạ Hành: “Đương nhiên rồi! Đồng lòng hợp sức, chúng ta sẽ làm được mọi thứ!”
Dạ Hành: “Này, Lý Phong, nhìn kìa, đây là Tòa Tháp Thiên Long, nơi mà các sư huynh cao cấp của chúng ta đóng quân và lãnh đạo tông môn.”
Lý Phong: “Wow, thật ấn tượng! Tòa tháp này to lớn và hùng vĩ quá. Có phải đó là nơi các bậc tiền bối của chúng ta đang tu luyện không?”
Dạ Hành: “Đúng vậy, bạn. Tòa Tháp Thiên Long là biểu tượng uy quyền của tông môn, nơi mà tri thức và sức mạnh được kết hợp một cách hoàn hảo.”
Lý Phong: “Vậy còn những tòa nhà khác?”
Dạ Hành: “Có lẽ chúng ta nên ghé qua Tòa Đường Huyền Sơn, nơi diễn ra các buổi lễ và hội họp quan trọng của tông môn. Bạn sẽ được thấy cảnh tượng tâm linh và truyền thống văn hóa của chúng ta.”
Lý Phong: “Nghe thú vị quá! Chúng ta nên đi thăm quan ngay lập tức.”
Dạ Hành: “Đi thôi, bạn. Hãy cùng nhau khám phá thế giới của Thiên Long Môn!”
Dạ Hành: “Ồ, sao lại có người canh gác ở đây?”
Lý Phong: “Có lẽ họ đang áp dụng biện pháp an ninh nghiêm ngặt sau vụ tấn công của độc xà môn.”
Đệ tử Nội Môn hàn phong: “hai ngươi là ai? Sao lại dám tiến đến đây?”
Dạ Hành: “Chúng tôi là Dạ Hành và Lý Phong, được Tam Trưởng Lão đặc cách vào nội môn.”
Đệ tử Nội Môn hàn phong: “Ồ, xin lỗi, tôi không biết. Vui lòng đợi một chút, tôi sẽ kiểm tra và báo cáo lại.”
Lý Phong: “Cảm ơn bạn. Chúng tôi sẽ đợi ở đây.”
Dạ Hành: “Không ngờ cả tông môn cũng cần đến biện pháp an ninh như vậy. Đúng là tình hình hiện nay đang rất căng thẳng.”
Hàn Phong: “Lâm Tiêu, hai người này không có tên trong danh sách của chúng ta. Tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng rồi.”
Lâm Tiêu: “Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ, sư huynh?”
Hàn Phong: “Chúng ta sẽ bắt giữ họ lại và thông báo cho Tam Trưởng Lão. Chúng ta không thể lơ là trước việc này, đặc biệt sau vụ tấn công của độc xà môn.”
Lâm Tiêu: “Nhưng có thể họ chỉ là những người đến từ nơi khác, không biết tới quy định của chúng ta.”
Hàn Phong: “Đúng vậy, nhưng chúng ta phải đảm bảo an ninh cho tông môn trước hết. Đem họ đến phòng giam, chờ Tam Trưởng Lão quyết định.”
Dạ Hành: “Có vẻ như có sự nhầm lẫn ở đây.”
Lý Phong: “Chúng tôi thật sự đã được Tam Trưởng Lão đặc cách vào nội môn. Có thể có một sự hiểu lầm nào đó.”
Hàn Phong: “Tôi phải tuân thủ quy định an ninh của tông môn. Cho dù bạn có nói gì thì cũng phải chờ đợi quyết định từ trên.”
Dạ Hành: “Chúng ta không muốn gây rắc rối. Nhưng xin hãy thông báo cho Tam Trưởng Lão về việc này.”
Hàn Phong: “Tôi sẽ xử lý trường hợp này. Nhưng cho đến khi có lệnh mới, hai người sẽ phải ở lại.”
Lý Phong: “Vâng, chúng tôi sẽ tuân thủ.”
Dạ Hành: “Chờ đợi cũng là một phần của cuộc hành trình. Chúng ta sẽ tìm cách giải quyết vấn đề này.”
Hàn Phong dẫn Lý Phong và Dạ Hành đi qua những con đường hẹp, trải qua những ngõ hẻm nhỏ đến một ngôi đình được bảo vệ chặt chẽ bởi các đệ tử nội môn. Trước khi bước vào, anh ta cảnh báo hai người về sự nghi ngờ và cảnh giác từ các vị cao niên của tông môn.
Trong hộ vệ đường, ánh sáng mờ ảo lấp lánh qua những cành cây già, tạo ra bóng dáng mờ ảo cho toàn bộ khu vực. Không khí yên bình của đêm trái ngược với tâm trạng hồi hộp của Lý Phong và Dạ Hành.
Hàn Phong bắt đầu quản lý việc điều tra thân phận của họ, kiểm tra những bản ghi và tư liệu của tông môn. Trong khi chờ đợi, họ cảm nhận sự căng thẳng đang bủa vây, nhưng cũng không thể phủ nhận vẻ đẹp của nơi này.
Hạ Uyển Nhi, một trong những nhị sư tỷ kiêu hãnh của Thiên Long Môn, xuất hiện trước mặt Lý Phong và Dạ Hành với ánh mắt lạnh lùng và đầy nghiêm túc. Ánh đèn từ ngôi đình chiếu lên gương mặt cô, làm bễ bễ lên nụ cười khinh bỉ, biểu hiện sức mạnh và quyền lực của một người lãnh đạo.
“Kẻ nào dám xâm nhập vào lãnh thổ của Thiên Long Môn mà không có sự cho phép của chúng ta?” - Tiếng của Hạ Uyển Nhi vang lên, âm điệu lạnh lùng và cứng nhắc.
Lý Phong và Dạ Hành không những phải đối mặt với sự nghi ngờ từ Hạ Uyển Nhi mà còn cả sự áp đặt của quyền lực mà cô đại diện. Trước áp lực này, họ phải tự tin và dứt khoát để chứng minh mình không phải là kẻ địch mà là những người có ý định tốt đẹp.
Dạ Hành lên tiếng, cố gắng giải thích với sự tự tin và thẳng thắn. Ánh đèn từ đình chiếu lên khuôn mặt trẻ trung nhưng quyết đoán của anh, phản chiếu sự kiên định và quyết tâm trong lời nói.
“Hạ Uyển Nhi, chúng tôi đúng là đệ tử nội môn của Thiên Long Môn. Nhưng chúng tôi mới được nhập môn gần đây nên tư liệu của chúng tôi chưa được cập nhật.” - Dạ Hành trả lời, giọng điệu mạnh mẽ và rõ ràng, chứng minh sự quyết tâm và kiên nhẫn của mình
Hạ Uyển Nhi nhấn mạnh quyền lực và vai trò quan trọng của Hộ Vệ Đường trong việc quản lý và kiểm soát mọi hoạt động của Thiên Long Môn. Bà nhìn chằm chằm vào Dạ Hành và Lý Phong, ánh mắt chứa đựng sự nghi ngờ và cảnh báo.
“Chúng ta không thể bỏ qua quy trình. Tôi cần phải xác minh danh tính của hai người. Nếu thật sự là đệ tử nội môn, tại sao không có bất kỳ hồ sơ nào về hai người trong tư liệu của chúng ta?” - Hạ Uyển Nhi thắc mắc, giọng điệu lạnh lùng nhưng chứa đựng sự quyết đoán.
Hàn Phong, đệ tử của Hạ Uyển Nhi, nắm vững lệnh và nhanh chóng ra dấu hiệu cho đám đệ tử hộ vệ đường. Họ tiến lại gần Dạ Hành và Lý Phong, chuẩn bị đưa họ về nơi giam giữ cho đến khi điều tra hoàn tất.
Nhưng Dạ Hành không cam lòng. Anh ta nhìn chằm chằm vào Hạ Uyển Nhi và Hàn Phong, ánh mắt đầy quyết tâm.
“Dạ Hành không phải là kẻ chạy trốn hay tội phạm. Chúng tôi chỉ muốn đến đây để học hỏi và góp phần cho Thiên Long Môn,” anh ta nói, giọng điệu cứng rắn nhưng vẫn truyền tải sự chắc chắn.
Lý Phong cũng thêm vào: “Chúng tôi xin lỗi về việc không tuân theo quy trình. Nhưng chúng tôi đến đây với lòng thành kính và mong muốn được phục vụ Thiên Long Môn.”
Nhưng Hạ Uyển Nhi vẫn giữ thái độ cảnh giác. “Điều tra sẽ được thực hiện. Nhưng cho đến khi tôi có được câu trả lời, hai người phải ở lại đây.”
Dạ Hành và Lý Phong không thể làm gì hơn ngoài việc tuân thủ lệnh, họ nhường bước và đi theo Hàn Phong vào hộ vệ đường, bước vào sự chờ đợi và không biết điều gì sẽ đến sau.