Thích Eo Nhỏ

Chương 77




Tầng một Tân trạch, đèn bật sáng trưng.

Sắp vào hạ, tiếng côn trùng vang lên từ vườn hoa truyền vào trong nhà.

Tân Quỳ ngồi trên ghế sofa, lòng như lửa đốt, đứng ngồi không yên.

Tân Nghiệp và Cố Nghênh Mạn ngồi đối diện cô và Hạ Vân Nghi, trong khoảng thời gian ngắn chỉ nhìn nhau một lúc, bầu không khí cực kỳ im lặng.

“…”

Không biết có phải ảo giác hay không, Tân Quỳ đánh hơi được mùi thuốc súng trong không khí.

Vừa nãy khi bị Tân Nghiệp và Cố Nghênh Mạn bắt gặp khi ngồi trên người Hạ Vân Nghi, cô cảm thấy cả người mình trống rỗng, giống như đang ở trên mây.

Lúc đó cô sợ không dám nhúc nhích, vẫn là Cố Nghênh Mạn mở miệng nói trước, bảo hai người thu dọn một chút rồi xuống lầu, Tân Quỳ mới cứng đờ đáp lại.

Không bàn đến chuyện tại sao Tân Nghiệp và Cố Nghênh Mạn lại ở đó, khi ấy cô và Hạ Vân Nghi cũng không biết giấu mặt vào đâu.

Hai người ở trong phòng cô, còn ở trên đệm, đã vậy tư thế của họ…

Thật đúng là có chuyện lớn xảy ra!

Ngày mai mới là ngày chính thức ra mắt, nào ngờ tối nay đã bị bắt gặp tại trận.

Cô di chuyển về phía Tân Nghiệp, “Ba…”

“Đừng gọi tôi là ba, tôi không phải ba cô!” Sắc mặt Tân Nghiệp trầm xuống.

Tân Quỳ nuốt nước bọt, chỉ chỉ cái xẻng trong tay ông, nhắc nhở, “Ờm… Vậy trước tiên cứ bỏ xẻng xuống được không? Có chuyện gì cứ từ từ nói, từ từ nói.”

Tân Nghiệp vốn chỉ đang chăm chú nhìn Hạ Vân Nghi và Tân Quỳ, bây giờ nghe cô nói vậy mới phát giác ra mình tức giận đến mức còn chưa buông xẻng ra.

Cố Nghênh Mạn bật cười, Tân Nghiệp không giống như ngày thường.

Bà đứng dậy đi vào phòng trà bên cạnh phòng khách pha trà trái cây cho Tân Quỳ và Hạ Vân Nghi.

Cố Nghênh Mạn đặt chén trà trong suốt lên bàn, “Vân Nghi, cốc này là của cháu.”

Hạ Vân Nghi từ nãy đến giờ luôn ngồi ngay ngắn, rất lễ phép, không kêu một tiếng, chỉ để Tân Nghiệp tùy ý đánh giá.

Hiện tại anh hơi gật đầu, thái độ ôn hòa, “Cảm ơn bác gái.”

Cố Nghênh Mạn nghe xong rất vừa lòng, gật gật đầu, anh gần gũi như vậy, thật đúng là… thật đúng là cực phẩm mà.

Mẹ Tân từ nhỏ đã lớn lên từ gia tộc lớn, đương nhiên đã từng nhìn qua không ít người có khí chất anh tuấn, nhưng đúng là đã gặp qua vô số kiểu người nên mới cảm thấy Hạ Vân Nghi không bình thường.

Rõ ràng anh còn trẻ, lại đã rèn cho mình được tính tình hiền hòa, không cao ngạo, khiêm tốn mà không hèn mọn.

Tuy rằng bà cũng biết dòng họ Hạ Vân Nghi không phải người bình thường, ngược lại còn là nhà hào môn, nhưng người này đã xông xáo trong giới giải trí từ khi còn trẻ mà vẫn còn giữ được khí chất này, đúng là không dễ.

Không nói đến việc đứng ở vị trí đó có bao nhiêu cám dỗ, trong bao nhiêu lời đồn đại, anh vẫn có thể tự bảo vệ, bao bọc bản thân mình.

Anh đứng ở trên đỉnh nhưng vẫn không dừng lại.

Cố Nghênh Mạn càng nhìn càng hài lòng, bỏ qua tính cách khiến người người an tâm của Hạ Vân Nghi, anh còn có một khuôn mặt cực kỳ đẹp.

Mẹ Tân nhìn ở khoảng cách gần, chỉ cảm thấy anh còn đẹp hơn ở trên mạng.

Cố Nghênh Mạn đi tới gần chỗ con gái, ngồi ở bên cạnh Tân Quỳ, cúi người hỏi dò, gần như nói thầm, “Cục cưng, mẹ rất hài lòng, thật sự quá đẹp trai!”

Thật ra thì Cố Nghênh Mạn đã cố hết sức ép thấp giọng xuống hơn bình thường nhưng có lẽ phòng khách quá yên tĩnh, tiếng động phát ra cũng quá đột ngột nên mọi người xung quanh đều nghe được rất rõ ràng.

Tân Nghiệp đương nhiên cũng nghe thấy, ông không nhịn được nói, “Tại sao tôi không có trà?”

Ông không dám ý kiến gì với câu khen của Cố Nghênh Mạn, chỉ dám mượn cớ về trà.

Cố Nghênh Mạn lúc này mới phản ứng, nhìn về phía ông, “Tôi cũng đâu có, đã muộn thế này rồi chỉ nên để mấy người trẻ tuổi uống thôi.”

Mẹ Tân vừa lên tiếng, bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng đã hòa hoãn đi chút.

Tân Nghiệp không cho Hạ Vân Nghi bất cứ cơ hội hòa hoãn nào, lúc này bắt đầu tra hỏi.

“Cậu bao nhiêu tuổi, học ở đâu, ba mẹ làm gì?”

“Cháu hai mươi mốt tuổi, học chuyên ngành âm nhạc ở học viện điện ảnh Thịnh Minh, mới được miễn thi đánh giá sau khi hoàn thành việc học vào năm ngoái, ba mẹ từng là người trong giới giải trí, bây giờ lui về sau màn làm người sản xuất, có thương hiệu âm nhạc riêng.”

Hạ Vân Nghi nói đến đây, cố ngênh mạn đi đến gần Tân Nghiệp, thấp giọng nhắc nhở ông, “Ba mẹ cậu ấy rất có danh tiếng, không nói đến địa vị trong giới giải trí, chỉ cần nói đến nhà họ hạ và nhà họ Biên, ông chắc chắn cũng biết đến hai nhà đó.”

Tân Nghiệp nghe vậy, lúc này mới bừng tỉnh.

Tổ tiên nhà họ Hạ là thư hương thế gia, sau đó lại đặt chân vào lĩnh vực khoa học kỹ thuật, mở công ty, còn nhà họ Biên là gia tộc giàu có mấy đời, có chỗ đứng trong giới.

Quả thật cũng không thể trách ông không biết gì.

Trước kia khi Cố Nghênh Mạn mời chị em đến nhà nói chuyện, Tân Nghiệp luôn cố tình tránh né không nghe, đương nhiên không biết.

Còn nữa sau khi hot search tai tiếng kia xuất hiện, Tân Nghiệp chỉ lên công cụ tìm kiếm xem tư liệu về Hạ Vân Nghi, không tra quá mức. Ông chỉ biết tên tiểu tử thối này quả thật không có tai tiếng với người khác.

Đây là cũng là lý do sau khi có hot search, Tân Nghiệp không nổi trận lôi đình.

Tân Nghiệp thăm dò gia thế vẫn chưa yên tâm, ngược lại còn tiếp tục hỏi thêm vài vấn đề khác.

Còn cần phải xem xét những thứ khác như nhân phẩm, tình sử, thói quen xấu, đây mới là điều quan trọng nhất.

“Cậu có hút thuốc, uống rượu không?”

“Không thường xuyên, chỉ thi thoảng.”

“Lúc trước tôi đã thử tra về cậu, cũng biết cậu có địa vị trong giới, nhưng Tân Quỳ cũng là con gái bảo bối trong nhà, hy vọng cậu không mượn cớ này cảm thấy mình thượng đẳng hơn con bé.”

“Dĩ nhiên rồi ạ, cháu chưa bao giờ nghĩ vậy.”

“Trước con gái bảo bối của tôi, cậu có mấy người bạn gái rồi?”

“Trước đây chưa từng có bạn gái.”

“Vậy bạn trai thì sao?”

“…”

Ông vừa dứt lời, bầu không khí trở nên trầm mặc.

Tân Quỳ nhìn về phía Hạ Vân Nghi, đối phương phát giác, nắm chặt tay cô, hơi xoa nhẹ.

Đối mặt với vấn đề khó giải quyết này, Hạ Vân Nghi cũng rất bình tĩnh.

“Không có.”

Cố Nghênh Mạn ở bên cạnh nghe, cảm thấy da mặt mình sắp không chịu nổi nữa rồi.

Lúc này ba hung hăng vỗ bả vai Tân Nghiệp, “Sao ông lại hỏi cả  chuyện này!”

Tân Quỳ cũng phụ họa, “Đúng vậy mẹ, mẹ nhìn ba xem, hôm nay thật hung dữ!”

Tân Nghiệp ngượng ngùng, nhưng chỉ cần nghĩ tới hình ảnh vừa nãy mình thấy ở trên ban công, lại bình tĩnh.

Ông ngước mắt nhìn về phía đối diện.

Con gái nhà mình dán chặt lấy tiểu tử kia, dáng vẻ ân cần hỏi han, cực kỳ thân mật.

Tân Nghiệp hiểu Tân Quỳ, mặc dù cô chơi được với nhiều người, nhưng cũng không có quá nhiều bạn thân.

Mà hiện tại cô lại luôn quan tâm, cởi mở với Hạ Vân Nghi.

Cho dù thế nào cũng không thể lừa được ai.

“…”

Tân Nghiệp chợt nhớ lại hình ảnh cô ngồi trên người Hạ Vân Nghi: Cô gái cười cong mắt chống tay lên ngực anh.

Cảnh tượng ngay sau đó ve vãn đáng yêu bao nhiêu, hiện tại tim Tân Nghiệp lạnh bấy nhiêu.

Chẳng lẽ nói con gái mình…

“Tân Quỳ, tối nay con đừng hòng lừa ba.” Tân Nghiệp lên giọng, tỏ vẻ mình sẽ không tha.

Vào lúc cô nhìn ông, ông lại chậm rãi mở miệng, “Bây giờ coi như ba đã nghĩ cẩn thận rồi, có phải bình thường sẽ có một khoảng thời gian con mở cửa ban công không?”

Tân Nghiệp càng nghĩ càng không đúng, sau khi phát giác, cuối cùng ông cũng hiểu được – tất cả phẫn nộ kỳ thật đang chờ ông.

Ông chỉ cần tưởng tượng hai người rất có thể cõng nhau, ở trong tối đẩy đưa làm trò…

Tân Nghiệp không còn giữ được bình tĩnh nữa, “Nói đi! Đây là lần thứ mấy con dẫn cậu ta lên phòng rồi!”

Tân Quỳ giống như bắt phải đuôi hồ ly, lập tức bật dậy khỏi ghế sofa, “Lần đầu tiên!”

Cô nâng cao giọng, tiếng vang cực kỳ lớn.

Nhưng cho dù thế nào đều cảm thấy cô đang chột dạ.

“Con chắc chắn?” Tân Nghiệp nhíu mày, “Để ba đến thư phòng xem camera.”

Minh Di là khu của người giàu, tính an ninh rất tốt, nhà nào cũng có camera, có thể xem rất rõ.

Trước kia ông không bao giờ nhìn, hiện tại có thể nói là có chỗ dùng rồi.

Quả nhiên, cô nghe vậy, lập tức kép ba lại.

“Từ từ đã, đây là lần thứ hai?”

“Con còn không nhớ rõ mấy lần?”

Giọng Tân Nghiệp run rẩy, rốt cuộc đã dẫn cậu ta đến đây mấy lần rồi!

“Ba, con nhớ ra rồi, đúng là mới lần thứ hai…” Tân Quỳ nhỏ giọng nói, lén xem sắc mặt của Tân Nghiệp.

Hạ Vân Nghi kéo tay cô, cũng mở miệng, “Bác trai, lần trước cháu đến đây sau khi xuống máy bay lúc hơn mười giờ để thăm cô ấy, chưa làm chuyện gì cả.”

Chưa làm chuyện gì?

Những hot search kia, hai người gặp gỡ bí mật trong khách sạn, ông đã thấy quá đủ rồi!

Tân Nghiệp chỉ cảm thấy không thể tiếp tục hỏi hai người được nữa, càng hỏi tiếp thì khả năng cao sẽ phải gọi xe cứu thương.

Lúc trước ông đã dặn dò Tân Quỳ không được tìm người trong giới giải trí, cô lại tìm người thu hút nhiều ong bướm nhất trong giới!

Tân Nghiệp nhớ tới những hot search lúc trước của Hạ Vân Nghi và Tân Quỳ, có lẽ mọi việc đã xảy ra từ mùa hè năm ngoái.

Ông nghĩ tới đây, lòng lại cảm thấy khó chịu, lại không yên tâm cải trắng của mình bị lấy mất, cực kỳ không thoải mái, lúc này đứng dậy khỏi ghế sofa, nói với Hạ Vân Nghi.

“Cậu và tôi đi lên thư phòng một lát!”

Hạ Vân Nghi gật đầu, đứng dậy.

Tân Quỳ thấy vậy vội vàng đi theo, bị Hạ Vân Nghi nhẹ nhàng cản lại.

Anh xoa đầu cô, “Không sao đâu, đừng lo cho anh, bác trai sẽ không làm gì anh.”

Tân Nghiệp đang đi lên lầu lúc này dừng bước chờ anh.

Lời này của Hạ Vân Nghi tuy nghe không thấy có gì lạ, nhưng tại sao lại cảm thấy anh như bị ức hiếp?

Tân Nghiệp quay đầu lại, đúng như dự kiến, thấy được ánh mắt đang nhỏ lệ của Tân Quỳ.

“Nếu ba em đánh anh, anh nhớ gọi em!”

Tân Nghiệp: “…”

Hai bóng người cao lớn đi một trước một sau, rất nhanh biến mất ở sau thư phòng lầu hai.

Tân Quỳ lại quay về chỗ ngồi, tầm mắt vẫn luôn nhìn lên trên.

Cố Nghênh Mạn cảm thấy buồn cười, vỗ lên vị trí bên cạnh mình, ý bảo con gái tới, “Cục cưng, con tới chỗ mẹ ngồi đi.”

Tân Quỳ ngập ngừng, chậm rãi bước qua.

“Con đừng trách ba con, ông ấy là người hiểu con nhất.” Bà thấy sắc mặt lo lắng của Tân Quỳ, chậm rãi mở miệng, “Thật ra thì hôm nay không chỉ có ông ấy mà mẹ cũng bị dọa sợ.”

Tân Quỳ gãi đầu, tựa đầu lên vai Cố Nghênh Mạn, “Con cũng không trách ba, con chỉ lo lắng cho Tiểu Hạ.”

“Ông ấy tức giận như vậy là do không yên lòng, do con gạt ba mẹ.” Cố Nghênh Mạn nói, sờ sờ khuôn mặt nhỏ bé của cô.

“Nhưng trước kia ba nói không được tìm người trong giới giải trí.” Tân Quỳ nói.

Cố Nghênh Mạn trả lời, “Ông ấy chỉ nói vậy thôi, không phải ban đầu con nói muốn làm diễn viên sao, cuối cùng ông ấy có thật sự cản không?”

“Nhưng ba lải nhải rất lâu, lải nhải cho tới tận bây giờ.” Tân Quỳ nhớ lại hình ảnh của Tân Nghiệp lúc đó, đến nay vẫn còn như mới trong trí nhớ cô.

“Bất luận là như thế nào thì vẫn sẽ có cách giải quyết.” Cố Nghênh Mạn không biết nghĩ tới điều gì, tiến tới bên tai cô, “Không phải ngày mai chính thức ra mắt sao, hôm nay ba con đã ở trong phòng thử quần áo rất lâu đấy.”

Tân Quỳ nghe vậy cười lớn, “Ha ha, không hổ là ba con, vẫn chú ý hình tượng như trước!”

“Ừm, mẹ cũng không tiện nói với ông ấy, chọn kiểu gì cũng không thể so được với người trẻ tuổi.” Cố Nghênh Mạn trêu ghẹo.

Bà nói đến đây, tầm mắt nhìn về phía Tân Quỳ.

Mới vừa xảy ra chuyện, bà chưa kịp nhìn kỹ. Bây giờ đã an tĩnh hơn, bà mượn ánh sáng xung quanh mới chú ý tới, môi cô hơi ửng hồng, cổ áo cũng trể xuống, phía trên bộ quần áo còn có rất nhiều nếp nhăn.

Cố Nghênh Mạn là người có kinh nghiệm, dĩ nhiên biết điều gì đã xảy ra.

Bà lại liên tưởng đến hot search khách sạn lúc trước, còn có chiếc gif…

Con gái bà được nuôi nấng tốt, còn được yêu chiều bao bọc. Khi chuyện yêu đương của cô và Hạ Vân Nghi bị phát hiện, bà chỉ hơi ngạc nhiên một chút, còn lại cũng không có gì là không thể chấp nhận được.

Nhưng nói đến phương diện kia, tuy nói bà có thể chấp nhận, cũng rất cởi mở, nhưng dù sao hai người vẫn còn trẻ.

Bà nghĩ đến đây, nghiêm túc hơn, “Mẹ hỏi con, khi hai đứa làm chuyện đó, có làm biện pháp tốt không?”

Tân Quỳ tự nhiên nhận được câu hỏi này, đầu óc chợt ngưng vài giây.

Đề tài giữa hai mẹ con trực tiếp nhảy từ truyện trong sáng lên một giai đoạn khác.

“Có có…” Mặt Tân Quỳ đỏ lên, “Làm, làm tốt lắm.”

“Vậy thì tốt, con còn nhỏ, còn phải hưởng thụ thế giới riêng của hai đứa, nhất định phải dùng biện pháp thật tốt.” Cố Nghênh Mạn nhẹ nhàng nói, “Bình thường Hạ Vân Nghi có thương con không?”

“Anh ấy đối xử với con rất tốt…” Tân Quỳ nhớ tới cuộc sống hàng ngày với Hạ Vân Nghi, cọ tay vào gối.

“Vậy thì tốt.” Cố Nghênh Mạn cảm thán, “Mẹ thấy đứa trẻ kia rất đứng đắn, mẹ không có gì lo lắng.”

Lúc này Tân Quỳ chỉ gật đầu, không nói tiếp nữa.

Chỉ là cô đang suy nghĩ… anh rất đứng đắn?

Cô nhớ tới những câu tỏ tình mà anh nói với cô bên tai, sự nhiệt tình khi ở trên giường cùng với mấy lần chọc giận cô của anh. Đủ thể loại để nói, thế nhưng không có cái nào liên quan đến từ đứng đắn.