Chiếc gối bay “vèo” đập thẳng vào mặt Hạ Vân Nghi, sau đó chậm rãi rơi xuống giường.
Hạ Vân Nghi cũng không để tâm, chỉ nhướng mày, “Bây giờ chịu để ý anh rồi?”
Tân Quỳ kéo lại chăn, quấn quanh người mình, không hề do dự chút nào.
Hạ Vân Nghi thấy vậy, vòng qua mép giường, đi đến gần hơn.
Anh quỳ một chân lên đệm, một tay chống eo, cúi đầu nhìn nhưng cô vẫn nằm bất động, cực kỳ im lặng.
“Em đây là định cả đời này không để ý đến anh à?”
Hạ Vân Nghi giơ tay, nhắm chuẩn rồi vỗ vỗ vào chỗ nào đó.
Tân Quỳ làm ổ ở trong chăn, cô quấn chặt người một lúc lâu, tự nhiên cảm thấy khó thở.
Cũng không biết tại sao Hạ Vân Nghi nói nhiều như vậy.
Nhưng đây không phải điểm mấu chốt, tiếng anh bám riết không tha truyền tới, thậm chí còn cách một lớp chăn, Hạ Vân Nghi vỗ nhẹ vào…
Có phải người này trang bị radar không, nếu không thì tại sao anh lại có thể vỗ chuẩn xác vào vị trí đó?
Tân Quỳ đè nén một lát, cuối cùng không nhịn được, vén chăn ra một bên, che mông lại, “Anh cố ý!”
Hạ Vân Nghi vốn đang đợi cô, hiện tại thấy Tân Quỳ bởi vì bị thiếu oxy, vuốt tóc cô, “Cuối cùng cũng chịu ló ra rồi.”
Rồi sau đó anh không chút do dự ném toàn bộ chăn gối xuống cuối giường.
“…”
“Anh có đam mê đặc thù gì à?” Tân Quỳ thấy chăn bay, gối cũng không còn, lại kéo một cái gối ôm vào trong ngực, chỉ để lộ ra hai mắt, dáng vẻ cực kỳ đáng thương.
Một lát sau, không biết Tân Quỳ nghĩ tới cái gì, vội vàng lên tiếng, “Anh chính là muốn làm em xấu hổ, anh mới cảm thấy sung sướng đúng không?”
Hạ Vân Nghi ngoảnh mặt làm ngơ, đầu ngón tay như ngọc lướt nhẹ qua hàng mi cô, “Nếu như anh cảm thấy sung sướng thì cũng không phải vì chuyện này.”
Dứt lời, anh giống như là muốn ám chỉ, tầm mắt nhàn nhạt lướt qua từ mái tóc dài rồi đến cánh tay, từ từ đi xuống vòng eo thon nhỏ rồi xẹt qua hai chân. Cuối cùng lại dừng ở đôi mắt long lanh ngập nước của cô.
Tân Quỳ thấy anh đánh giá mình như vậy, đột nhiên lại nghĩ tới những chuyện xảy ra lúc trước.
Cô bình tĩnh lại sau ba giây, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ngồi dậy. Cô không thèm đeo dép, vòng quay Hạ Vân Nghi rồi đi thẳng vào nhà tắm.
Tân Quỳ đứng trước gương ổn định lại hô hấp, chân cô mềm nhũn, nhanh chóng cảm nhận được cái lạnh, vội vàng kêu lên.
Cô còn chưa kiểm tra cẩn thận, cửa kính truyền tới tiếng gõ cửa nhẹ.
Người ở ngoài cửa kia ngoại trừ Hạ Vân Nghi thì còn có thể là ai.
Tân Quỳ còn chưa kịp lên tiếng, chỉ nghe thấy anh nói, “Em có thể tự làm được không? Có cần anh giúp em một tay không?”
“…”
Cô chỉ vào nhà tắm thôi mà, có cái gì mà không làm được!
“Không cần anh giúp!”
“Em chắc chứ?”
“Chắc chắn!”
“Em chưa đeo dép, em đeo vào trước đi.”
Tân Quỳ rốt cuộc cũng khuất phục, cái lạnh từ sàn nhà tắm thẩm thấu vào da thịt, sau khi dẫm lên tuy là tỉnh táo không ít, nhưng rốt cuộc vẫn không thắng nổi sự lạnh lẽo này.
Cô nhìn Hạ Vân Nghi đang ngồi xổm ở trước mặt đeo dép cho mình, suy nghĩ của cô bắt đầu bay xa.
Đến khi cửa nhà tắm đóng lại, trong lòng cô vẫn không tránh khỏi sự tò mò. Buổi sáng đều như vậy, không biết có hay không…
Cô do dự một lát, cuối cùng xốc vạt váy lên, cúi đầu xem xét. Quanh nơi đó có vài dấu tay mờ nhạt trên đó.
Khi Hạ Vân Nghi tách chân cô ra, có vẻ dùng sức không ít.
Không thể không nói, Hạ Vân Nghi ngày thường trông lạnh lùng mà đến thời điểm đó giống như một con sói có sức mạnh vô biên.
Ăn người cũng không thèm chớp mắt.
Cứ nhất định… nhất định phải dùng lực như vậy!
Tân Quỳ chửi thầm một phen, lại đi lại tại chỗ một hồi.
Vẫn may cũng không ảnh hưởng quá nghiêm trọng, cô cảm thấy mình còn có thể đi lại được, váy ngủ cũng không bị rách.
Mới vừa rồi cô run lên, còn tưởng rằng mình phải nằm ở trên giường cả ngày.
Tân Quỳ ở trong nhà tắm rất lâu.
Cô ngồi xổm suy nghĩ, cảm thấy mình vẫn nên giả ngu chờ Hạ Vân Nghi đi, hoặc đơn giản cứ ở đây cho đến lúc đi quay phim.
Cho dù nghĩ thế nào, cô vẫn cảm thấy không được.
Cô thở dài than ngắn một lát, hai tay chống lên má.
Mặc kệ thế nào, cô cũng tình nguyện.
Còn nữa…
Suy ngẫm lại Hạ Vân Nghi cực phẩm như vậy, cô còn có thể hưởng thụ được, nói thế nào thì cô cũng là người được lời.
Sau khi thông suốt, tầm mắt Tân Quỳ chậm rãi nhìn gương trước mặt.
Váy ngủ của cô là do anh tự chọn, dép cô cũng là do anh đích thân đeo.
Cho dù thế nào, cô đã giao phó bản thân mình cho anh.
Tân Quỳ nghĩ vậy, lập tức đứng dậy, cô trực tiếp mở cửa phòng tắm, nhào vào người đang ngồi ở ghế sofa.
Hạ Vân Nghi không kịp phòng bị, đột nhiên bị cô đè lên.
Cô vòng hai chân qua eo anh, Hạ Vân Nghi nhan tay ôm cô.
Tân Quỳ thò mặt ra, học dáng vẻ lúc trước của anh, cắn nhẹ lên vành tai anh, đồng thời cười hì hì, “Hạ Vân Nghi, đời này anh là của em!”
Hạ Vân Nghi nghe vậy, hơi sững người, không biết đang nghĩ gì. Rồi sau đó anh nghiêng đầu, đối diện với hai mắt cô.
“Em ở trong đó suy nghĩ lâu như vậy chỉ để đưa ra kết luận này?”
Tân Quỳ vốn tưởng rằng Hạ Vân Nghi sẽ cảm động khóc lóc thảm thiết, nào có nghĩ rằng anh lạnh lùng vậy.
Lạnh lùng cũng thôi đi, anh còn hỏi ngược lại cô.
“Như vậy vẫn chưa đủ sao?” Tân Quỳ nghi ngờ.
“Đủ rồi, đủ rồi.” Anh kéo dài giọng, “Vậy em thì sao, đời này em muốn là của ai?”
Cô không suy nghĩ, trả lời rất nhanh, “Dĩ nhiên là của anh rồi.”
“Không đúng.” Hạ Vân Nghi nghiêm túc sửa lại cho cô, “Chỉ là của anh.”
Tân Quỳ ngơ ngác, trợn mắt, chậm rãi cười rộ lên, “Anh nói những lời này khiến em thấy có vẻ anh ghen nha.”
“Ghen?” Hạ Vân Nghi híp mắt lại hỏi.
“…”
Tân Quỳ nghe thấy giọng này của anh, vội vàng lắc đầu, “Anh nghe lầm rồi!”
- --
Buổi sáng đôi co như vậy, còn trò chuyện rôm rả cứ như vậy mà kết thúc.
Lúc ấy Hạ Vân Nghi còn muốn đè cô xuống một lần nữa, nhưng Tân Quỳ đã hóa nguy thành an, giơ cờ trắng đầu hàng trước, nịnh hót không thôi để hòa giải.
Sau khi ầm ĩ một lúc lâu, Tân Quỳ bị Hạ Vân Nghi ép ăn sáng rồi lên giường nghỉ ngơi một lát.
Khi hai người dậy, thời gian đã quá trưa, hai người đều không đói bụng, không muốn ăn nên chỉ ngồi ở ghế sofa nghỉ ngơi.
Tân Quỳ phải đến tối mới có cảnh diễn, Hạ Vân Nghi vốn định sẽ ở lại đợi đến lúc đó, nhưng nhìn thấy dáng vẻ mềm yếu không xương của Tân Quỳ, anh im lặng suy nghĩ một lát.
Anh nhớ lại các cửa hàng trong trí nhớ của mình, hỏi cô, “Em có thể làm đồ gốm không?”
“Em á?” Tân Quỳ lắc đầu, “Không, anh hỏi vậy làm gì?”
“Anh sợ em chán nên hỏi một chút.” Hạ Vân Nghi để mặc cho Tân Quỳ nghịch tay anh, “Anh biết một người ngoại quốc mở tiệm, ở đó có phòng bao, nếu em muốn đi chơi thì anh sẽ đưa em đi.”
“Anh đi cùng em ư?” Hai mắt Tân Quỳ bỗng sáng lên, “Vậy em muốn đi!”
“Ừ, đi cùng em.” Hạ Vân Nghi đồng ý, đứng dậy khỏi ghế sofa, “Em chuẩn bị đi, buổi chiều chúng ta đến đó.”
Tân Quỳ đáp lại, “Tại sao anh biết đến tiệm này?”
Theo lý thuyết, bình thường Hạ Vân Nghi rất bận, hẳn là không có cơ hội qua lại mấy cửa tiệm nghề gốm này. Nhưng dường như anh biết rất nhiều về những thứ như thế này.
Ví dụ như rạp chiếu phim oto lần trước, lại ví dụ như thủ đoạn của anh…
Tân Quỳ nghĩ đến đây, cưỡng ép mình phải suy nghĩ lại, ho khan.
“Ba anh thường xuyên đưa mẹ anh tới cửa hàng này, lúc trước có làm hình người.” Hạ Vân Nghi đang nói thì ngừng lại, nhướng mày nhìn cô, “Sao em đột nhiên đỏ mặt vậy?”
Tân Quỳ mặt không đổi sắc, nhỏ giọng lắp bắp, “Máy sưởi quá yếu… em bị lạnh…”
Hạ Vân Nghi sửng sốt, lúc trước Tân Quỳ không chịu đeo tất than phiền bị lạnh, anh phải tăng nhiệt độ lên.
Anh nghĩ đến đây, giơ tay lên, mặt không biểu cảm véo mũi cô, “Em chỉ giỏi làm nũng thôi.”
- --
Cửa hàng đồ gốm mà Hạ Vân Nghi nhắc tới nằm ở trong khu đô thị mới thành phố Z. Các tiệm đồ ở đây hơn phân nửa là của người nước ngoài kinh doanh.
Ngoại trừ cửa hàng đồ gốm, ở đây còn có cửa hàng đồ cổ và cửa hàng bán đồ lưu niệm của các nước.
Tiệm đồ gốm có tên đầy đủ là “Máy bay thời gian”.
Phía dưới tên cửa hàng có một dòng chữ khó hiểu, không giống tiếng anh, xiêu xiêu vẹo vẹo, có lẽ là chủ tiệm tự biết, bên cạnh còn vẽ một hình trái tim cực lớn rất đáng yêu.
Hạ Vân Nghi sau khi đỗ xe, đưa cô đến tiệm, thấy Tân Quỳ nhìn chằm chằm, anh giải thích, “Chủ tiệm là người Brazil, tên là George.”
“Không phải George là anh trai của heo Peppa sao?” Tân Quỳ đột nhiên buột miệng thốt ra theo bản năng.
Hạ Vân Nghi không nhịn được, cong môi cười, “Đã thời đại nào rồi mà em vẫn còn xem phim hoạt hình vậy?”
Tân Quỳ nghe vậy, vừa định đôi co với anh, chủ tiệm người Brazil trong truyền thuyết kia đi ra nhiệt tình chào đón. Ông dùng vốn từ vựng tiếng trung nghèo nàn mời hai người tới phòng bao.
Đến khi ngồi xuống ghế, Tân Quỳ vẫn còn sững sờ.
Cô nhớ dáng vẻ của người chủ tiệm, lông mày rậm, sống mũi cao, khẩu ngữ bị ảnh hưởng bởi địa phương, nghe cực kỳ buồn cười.
Hạ Vân Nghi nói là đưa Tân Quỳ tới chơi, thật ra cũng là nhất thời nổi hứng. Lúc trước anh chỉ nghe nói đến cửa hàng này chứ chưa từng tới.
Hiện giờ hai người ngồi đối diện nhau, cùng lo lắng.
“Cái gì đây, em còn tưởng anh biết làm.” Tân Quỳ nhìn anh rõ ràng là chưa từng làm đồ gốm bao giờ, cười thoải mái.
Hạ Vân Nghi lạnh nhạt trả lời, “Chỉ cần xoa nắn một chút không phải là được rồi sao.”
“…”
Nghe anh nói thấy đơn giản làm sao!
Nhưng Tân Quỳ cũng chỉ nhướng mày, không nghĩ quá nhiều.
Dù sao Hạ Vân Nghi khá toàn năng, mấy thứ đồ chơi này, là anh đưa cô tới đây chơi, chắc là sẽ làm được thôi nhỉ?
Hai người ôm suy nghĩ như vậy, ngồi làm một lúc.
Nhưng sự thật chứng minh, Tân Quỳ cũng có lúc nhìn lầm.
Hai người không những không làm được cái gì ra hồn, thậm chí bởi vì sai động tác mà bị bắn lên người không ít.
Nếu không phải cô và Hạ Vân Nghi đã mặc đồ chống bẩn đặc biệt, nói cách khác, hôm nay đại khái có lẽ hai người không có cách nào đi ra ngoài cửa lớn phòng bao này.
“Em còn không biết anh nặn hình người đấy, anh có thể nặn ra cái đầu là em đã cảm tạ trời đất lắm rồi.” Tân Quỳ bĩu môi, nhìn tiến độ của Hạ Vân Nghi, phát hiện anh cũng chỉ tốt hơn cô có chút xíu.
Hạ Vân Nghi im lặng, lần này không hé răng.
Cửa hàng trưởng đi đến giữa chừng, đem trà vào tiện thể xem tiến độ của hai người, không nói hai lời, cực kỳ tốt bụng gọi một đồ đệ tới.
Trước khi rời phòng bao, cửa hàng trưởng vỗ vỗ đồ đệ, nói tiếng trung bằng ma âm, “Hai người học theo cậu ấy nhé!”
Tân Quỳ vốn đang làm mặt quỷ với Hạ Vân Nghi, nghe đến đây, vội vàng đồng ý.
Vào lúc cô quay đầu lại, ánh mắt dừng trên mặt đồ đệ kia, lúc này cô dừng một chút.
So với tướng mạo cuồng dã của cửa hàng trưởng, người này có thể nói là có một không hai.
Tóc vàng mắt xanh, vai rộng eo thon, khuôn mặt đặc thù của người châu âu, trên người còn có khí chất của người có tri thức.
Tân Quỳ chưa bao giờ thấy người nước ngoài nào đẹp trai như thế này, sau khi nhìn thoáng qua…
Không nhịn được lại ngẩng đầu, nhanh chóng liếc thêm cái nữa.
Đúng lúc này, một giọng nói không nặng không nhẹ vang lên ở đối diện.
Tân Quỳ ngước mắt, bắt gặp ánh mắt trầm tĩnh của Hạ Vân Nghi.
“…”
Tuy rằng anh không nói gì, nhưng cô vẫn vô thức muốn che mông mình lại.