Tông giọng nhẹ bỗng như vậy giống như một lưỡi câu, chậm rãi cào vào lòng người.
Tân Quỳ nghe được câu này, chun mũi, tiện thể chúi đầu lên trước, giận dỗi dụi vào người anh.
Nhưng Hạ Vân Nghi giống như bị đóng đinh trên đệm, cho dù chạm vào thế nào cũng không nhúc nhích.
Tân Quỳ không thể làm gì được anh, hờn dỗi, bắt đầu lên án, “Tại sao anh cứ nhất định phải nói lời kiểu thế này vậy?”
Đèn trong phòng đã được tắt, Tân Quỳ không nhìn thấy khuôn mặt anh, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở trên người Hạ Vân Nghi.
“Em không nghe được mấy lời như vậy?” Anh ôm cô, tiếng cười khẽ gần trong gang tấc, ái muội truyền tới tai cô, “Nếu anh còn nói mấy lời còn tệ hơn nữa thì em phải làm sao bây giờ?”
“Em còn có thể làm gì…” Tân Quỳ nghĩ nghĩ, tức giận, “Em còn có thể làm gì chứ!”
Lần nào cô cũng bị anh áp chế, hơn nữa sẽ luôn bị sắc đẹp của anh mê hoặc. Tân Quỳ nghĩ đến, tự biết mình không biết cố gắng.
Trong tình cảnh tối tăm như vậy, khuôn mặt Hạ Vân Nghi mờ ảo giống như noãn ngọc vậy.
Hai tròng mắt giống như bị nước rửa qua, hơi ướt, còn nữa, ngữ điệu chắc chắn của anh, dáng vẻ không cho người khác từ chối…
Một từ “Sắc” hiện lên trước mặt, cô suy nghĩ một hồi lâu, cảm thấy chỉ có từ này mới phù hợp với hành động vừa rồi của mình.
Hạ Vân Nghi còn muốn nói gì nữa nhưng bị Tân Quỳ dùng tay bịt miệng lại, “Chúng ta đừng nói về chuyện này nữa được không, đột nhiên em buồn ngủ quá.”
“Thật không?” Anh nói, “Vậy là người nào nói đêm nay sẽ không ngủ?”
Hạ Vân Nghi đang ám chỉ Tân Quỳ vừa nãy nghe thấy anh bảo phòng cho khách vẫn chưa được chọn, sống chết không muốn bước ra khỏi phòng tắm.
Lúc ấy cô căm phẫn, nói vừa nãy mình ăn quá nhiều – “Anh đi ngủ đi, em không ra đâu.”
Lúc này mặt Tân Quỳ dày lên, cô thu tay về, giả vờ ngáp một cái, “Em không biết, dù sao chắc chắn không phải em rồi.”
“Ừ, quả thật không phải em.” Hạ Vân Nghi nói.
Trong bóng tối, Tân Quỳ khẽ nhíu mày, sao hôm nay anh dễ nói chuyện thế.
Đúng lúc này, Hạ Vân Nghi chậm rãi xé rách mặt nạ, “Anh vốn định tham khảo xem dùng cách nào để cả đêm không ngủ.”
Rồi sau đó, anh dừng lại, giống như lơ đãng, ngữ điệu lười biếng, “Bây giờ ngẫm lại, không khỏi có chút tiếc nuối.”
“…”
Vậy anh cứ tiếc nuối đi!
Hai người đôi co một hồi, Tân Quỳ cuộn tròn chăn quanh người, trong lòng thầm cảm thán.
Hiện tại tiết trời trở lạnh, trong căn phòng ấm, được đắp chăn mỏng, nằm nép vào lòng Hạ Vân Nghi, cô chỉ cảm thấy vừa thoải mái vừa ấm áp.
Hôm nay cô phải làm MC cả ngày, đã mệt mỏi rồi còn phải đi tiệc. Bây giờ cô được mặc đồ ngủ dễ chịu do Hạ Vân Nghi chuẩn bị, tâm tình cô rất thoải mái, cực kỳ hạnh phúc.
Đương nhiên trước hết phải bỏ qua cánh tay đang ôm chặt eo cô.
Thật lâu trước kia cô phát hiện ra, khi anh hôn cô, bàn tay anh luôn di chuyển lung tung, hiện tại… không lúc nào là không làm loạn.
Bàn tay nhỏ bé của cô khẽ đẩy anh ra nhưng không được, dùng sức gỡ cũng không ra.
Cô thật sự không muốn tranh đấu với Hạ Vân Nghi nữa.
Nhưng dù sao Tân Quỳ cũng là một cô gái trẻ tuổi, nằm cạnh một người đàn ông thế này khiến cô trằn trọc không ngủ được.
Cho nên cô không biết mệt mỏi kéo Hạ Vân Nghi chơi trò chơi, là trò trả lời câu hỏi liên quan đến những chuyện của anh trước khi vào giới giải trí. Cuối cùng cô còn “ép cung” hỏi anh có quen nữ minh tinh nào trước đây không.
Hạ Vân Nghi go đầu cô, dịu dàng nói, “Lúc trước em không thấy truyền thông đạn giá anh như thế nào à?”
“A…” Tân Quỳ nghĩ lại, “Có xem qua một chút.”
Không có ngoại lệ, đều là những từ “Lãnh đạm”, “Lạnh lùng” gán vào người anh.
Nhưng hiện giờ…
Tân Quỳ nhớ lại những việc mà Hạ Vân Nghi làm với cô khi chỉ có hai người.
Thật là biết người, biết mặt, không biết lòng!
“À vẫn chưa đủ.” Hạ Vân Nghi cắn má cô, nhỏ giọng nói, “Em thấy anh đã từng đối tốt với ai chưa?”
“Đừng nói dối.” Tân Quỳ thoát ra, che chỗ gò má bị anh cắn, chớp chớp mắt, bắt đầu khách sáo, “Anh nói mấy cái tên đi.”
Sự thật chứng minh, phụ nữ đều giống nhau.
“Không nhớ được tên, cũng không để ý đến ai.” Hạ Vân Nghi trả lời, “Em định để anh nói kiểu gì?”
“Không nói thì không nói!” Tân Quỳ chui vào trong lòng anh, “Anh nên giữ vững thái độ như vậy đi!”
Hạ Vân Nghi vốn đang khép hờ mắt, bị cô đụng vào ngực, kêu lên một tiếng, bật cười, “Vui vẻ như vậy?”
Cô gái trong lòng không nói lời nào.
Kỳ thật câu trả lời như vậy, Tân Quỳ cũng đã rõ trong lòng. Sau khi ở cạnh nhau, Hạ Vân Nghi và Tân Quỳ đều hiểu rõ tính cách của nhau.
Chỉ là cô muốn tự chính miệng anh nói ra.
“Em cho rằng anh là kiểu người nào vậy?” Hạ Vân Nghi dựa vào tiếng động của cô, tay tìm được cổ cô, khẽ nhéo lên da thịt non mềm, để cho cô thả lỏng, “Yên tâm, không cần em nói anh cũng sẽ tự giác.”
Tân Quỳ nghe Hạ Vân Nghi nói vậy, cô im lặng chớp mắt, rồi bắt đầu giống như con cá chạch, cọ cọ người anh.
Hạ Vân Nghi kỳ thật là một người khá an tĩnh, thích ngủ.
Tân Quỳ lại không ngủ được, tự nhiên ôm Hạ Vân Nghi.
Hạ Vân Nghi nắm cổ tay cô, “Bây giờ còn chưa ngủ, em không sợ mai mệt sao?”
“Mai em không có lịch trình gì…” Cho nên dù cô không dậy được cũng không sao.
Sau khi Tân Quỳ đáp lại, đầu lại loạn, “Chính là em không buồn ngủ, không tìm thấy chuyện gì để làm.”
“Nếu em không ngủ được thể để anh tìm chuyện cho em làm.” Hạ Vân Nghi nói xong, dường như muốn di chuyển tay cô về nơi nào đó.
Phương hướng này có chút quen thuộc.
Tân Quỳ đình trệ hai giây, liều mạng rút về, “Không cần, không cần, em ngủ đây, em ngủ đây!”
Hạ Vân Nghi ôm chặt cô vào ngực, sau đó duỗi tay ém lại góc chăn cho cô.
Sau khi an tĩnh lại, Tân Quỳ dần dần bị cơn buồn ngủ đánh úp.
Mí mắt cô trĩu nặng, dán vào nhau, dường như làm thể nào cũng không mở được.
Trong lúc nửa tình nửa mê, hình như cô nghe thấy Hạ Vân Nghi thì thầm.
“Phiền toái nhỏ.”
- --
Sáng sớm hôm sau, Hạ Vân Nghi bị đá tỉnh.
Tân Quỳ nhắm hai mắt nhỏ giọng nức nở, nói bắp chân của mình đau.
“Bị sao vậy?” Anh rất nhanh đã tỉnh táo lại, xốc chăn lên, tay khẽ chạm vào bắp chân cô.
Tân Quỳ trợn tròn mắt, bắt đầu oán trách, “Từ tối qua em đã đau rồi, ngâm bồn tắm cũng vô dụng, đứng trên sân khấu cả một ngày trời hu hu hu.”
Hạ Vân Nghi rũ mắt suy nghĩ, trách không được tối qua cô không thể nào ngủ được.
Chủ yếu là anh đưa cho cô váy ngủ, tối hôm qua hai người đôi co ở phòng tắm một lúc, cẳng chân cô bị lộ ra nên có lẽ bị nhiễm lạnh.
“Em tiếp tục ngủ đi, để anh xoa cho em.” Hạ Vân Nghi xoa xoa thái dương để mình tỉnh táo thêm, lòng bàn tay từ từ di chuyển, xoa xoa bắp chân cô.
Lực tay cực kỳ kiên nhẫn lại nhẹ nhàng, hơi ấm không ngừng truyền qua. Một lát sau, cô không còn đau nữa, còn rất thoải mái.
Tân Quỳ vốn đang nhíu mày, rất nhanh đã giãn ra rồi ngủ thiếp đi, ngủ không biết trời đất gì, cho đến khi mặt trời lên cao. Khuôn mặt cô bị ai nhéo, rồi thả ra.
“A ai!” Tân Quỳ hét lên một tiếng.
Không có ai đáp lại, mà chỉ có một tiếng cười nhẹ nhàng truyền đến.
Cô hơi hé mắt, nhìn thấy đôi mắt hẹp dài.
Hạ Vân Nghi nhìn cô chằm chằm, có lẽ anh đã rời giường từ lâu, sau khi dọn dẹp xong còn đổi một bộ quần áo khác.
Lúc này Tân Quỳ mới nhớ ra tối qua cô ở nhà Hạ Vân Nghi.
Cô lập tức xoay người, đổi thành nằm sấp, bắt đầu lầm bầm, “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Sắp đến trưa rồi.” Hạ Vân Nghi đáp lại, “Em nên rời giường rồi.”
Tân Quỳ nhõng nhẽo, “Để em nằm thêm chút nữa.”
“Em chắc chứ?” Hạ Vân Nghi ngồi xuống bên giường, đầu ngón tay gõ nhẹ lên đầu gối mình, “Ai không biết còn tưởng rằng em bị làm sao, ở trên giường anh không thể dậy nổi.”
“…”
Tân Quỳ lẩm bẩm, bắt đầu nghe lời.
Cô đá văng chăn ra, váy ngủ bị vén lên một nửa, lộ ra b.ắp đùi tr.ắng nõn, “Hôm nay anh có ở cùng với em được không?”
Hạ Vân Nghi nhìn cô chằm chằm, giơ tay vuốt lại váy cho cô, “Chỉ có thể ở cùng em nửa ngày, tối anh phải đến công ty.”
Tân Quỳ gật đầu, đang định nói thì cảm nhận được chân mình có cảm giác gì đó.
Cô còn chưa kịp phản ứng, đầu ngón tay khẽ lướt qua chân cô.
Tân Quỳ trợn mắt, nắm lấy tay anh, “Anh làm gì vậy?”
Hạ Vân Nghi cúi người, dán môi lên chân cô, “Làm em rời giường.”
- --
Đến khi Tân Quỳ rửa mặt xong, Hạ Vân Nghi gọi điện thoại bảo người đem mấy bộ quần áo tới đây, nhân tiện còn gọi cơm hộp về nhà.
Tân Quỳ vẫn mặc bộ váy hoa hướng dương, nửa nằm trên ghế sofa, chờ Hạ Vân Nghi cho ăn.
“Bình thường ở nhà em toàn như thế này sao?” Hạ Vân Nghi đã giải quyết một số việc của phòng làm việc, vừa bước ra khỏi thư phòng liền thấy Tân Quỳ đang thẫn thờ không hề có chút phòng bị nào, mở miệng hỏi.
“Đương nhiên rồi.” Tân Quỳ nghe thấy Hạ Vân Nghi hỏi như vậy, mò một cái gối, gác tay lên nghịch điện thoại.
Tối qua sau khi trở về, bởi vì bị người nào đó lôi kéo, cô quên mất chưa lướt xem tin tức giới giải trí.
Liên hoan phim Thịnh Anh kết thúc, độ thảo luận trên mạng cực kỳ cao. Tân Quỳ đăng nhập vào tài khoản Weibo phụ, bắt đầu lướt mạng.
Quả nhiên đúng như dự kiến, trên mạng đang cực kỳ náo nhiệt.
“Tổng hợp các giải thưởng liên hoan phim Thịnh Anh.”
“Sân khấu Thịnh Anh của Hạ Vân Nghi.”
“Hạ Vân Nghi và Tân Quỳ trong góc.”
Ngoại trừ mấy cái này, đề tài #Tinh Vân# đã chiếm mấy vị trí phía trước.
So với những thứ khác, cô để ý nhất là – “Tinh Vân”.
Sau khi quen biết Hạ Vân Nghi, cô rất hay dạo quanh chủ đề này xem có gì hay, coi như đang đi dạo cánh đồng hoa hướng dương rồi tưới nước cho nó.
Sau khi ấn vào siêu thoại, bên trong đúng là bùng nổ, bài đăng hot nhiều vô kể.
Rõ ràng chỉ là fans bình thường đăng Weibo nhưng lượt thích và lượt chia sẻ có thể sánh với một tiểu sinh.
Có rất nhiều người dựa vào việc hai người Hạ Vân Nghi và Tân Quỳ cùng đứng trong một khung hình mà tự tạo đường cho bản thân.
Lần này liên hoan phim Thịnh Anh không thể nghi ngờ đã khiến những người chèo thuyền Tinh Vân sung sướng.
Fan đã cắt ghép những hình ảnh và gif của hai người từ phát sóng trực tiếp hay từ trạm tỷ chụp được.
Sau khi thuyền Tinh Vân ra khơi, trạm tỷ của CP này có rất nhiều.
“@Hôm nay Hạ Vân Nghi đã ngủ cùng Tân Quỳ chưa: Tương tác của hai người thật ngọt ngào, không cần nói nhiều, cả hai trực tiếp tiến vào lễ đường đi!”
“Vốn dĩ nửa phần sau lễ trao giải Hạ Vân Nghi mới xuất hiện cơ - căn cứ vào bảng tiết mục do nhân viên đăng, thứ tự lên sân khấu của anh ấy là ở nửa sau chương trình, lúc ấy màn hình phát sóng trực tiếp quay được cảnh anh đang chụp hình, tôi không tin anh ấy chụp sân khấu, lúc đó Tân Quỳ đang đứng ở mạn sườn trái sân khấu, chủ ý của anh ấy là gì hẳn là mọi người có thể đoán ra được đi. Để tôi thả thêm một tấm ảnh của trạm tỷ chụp lén ở bên dưới để chứng minh suy đoán của tôi. Hạ Vân Nghi, đôi mắt của anh đang nhìn chằm chằm Tân Quỳ đó:)”
“Tin nhỏ khi tạm nghỉ trong buổi lễ: Tuy chỉ có vài giây ngắn ngủi nhưng không khó để nhận ra hai người đó nói chuyện với nhau, dựa vào kiến thức môn tâm lý học đại cương mà tôi đã học ở đại học, có thể thấy rằng bình nước trong tay anh ấy chính là cho Tân Quỳ, mà không phải Ninh Nhiên. PS: Vì để cho mọi người thấy rõ, tôi sẽ thả video đã được giảm tốc độ:)”
“Điều khiến tôi kích động nhất chính là lúc mọi người cùng chụp ảnh chung. Lần này thật sự quá là rõ ràng, cả nhóm người cùng chụp ảnh chung, hai người họ lại ở trong góc nói chuyện với nhau, mọi người đều biết, rõ ràng một giây trước anh ấy bị đạo diễn lôi kéo, giây tiếp theo đã rời chỗ. Suy đoán của tôi là anh ấy tìm cớ để đi đến chỗ Tân Quỳ. Chú ý: Người di chuyển là Hạ Vân Nghi, Tân Quỳ đứng yên tại chỗ.”
“Cuối cùng chính là gif của trạm tỷ trong lần chụp ảnh chung đó. Ống kính truyền thông không hoàn toàn hướng về phía hai người họ nên không thể kiểm chứng được chi tiết cụ thể. Nhưng mà, nhưng mà, trạm tỷ của chúng ta đã bắt được khoảnh khắc Tân Quỳ ngẩng đầu lên cười!”
“Tin hay không tin, tin rằng mọi người đều đã có phán đoán riêng của mình. Hạ Vân Nghi và Tân Quỳ mà không phải đang nói chuyện, tôi sẽ dập đầu 50 cái!”
Bình luận đứng đầu dài dằng dặc miêu tả cực kỳ chi tiết.
Khi Tân Quỳ xem xong lập tức ngây người bởi vì họ nói đúng. Mọi người phía dưới đều phụ họa theo, giống như được tiêm máu gà.
“Blogger đỉnh thật sự, tôi bị thuyết phục rồi!”
“ĐM, cho nên nói trên đời này không có người nào là lãnh đạm cả, chỉ là chưa gặp được đối tượng phù hợp mà thôi ô ô ô.”
“Quá đúng, chắc chắn là hai người đang nói chuyện, chắc chắn là vậy!”
“Hạ thần ngày thường lạnh lùng như vậy mà lại tương tác với Tân Quỳ, tôi tưởng mọi chuyện quá rõ ràng rồi mà?”
“Mẹ kiếp, đồ ngơ Hạ Vân Nghi, thất thần ở đấy làm gì, mau hôn đi, tôi thật sự muốn ấn đầu hai người vào nhau!
“Không! Là ấn lên giường!”
“Lầu trên +1”
“+10086”
Tân Quỳ nhìn những người phụ họa theo kia, rõ ràng còn chưa đi đến bước kia mà họ còn… gấp hơn cả cô!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nóng lên, “A” một tiếng, bật dậy khỏi ghế sofa.
Như vậy còn chưa xong, đến khi cô ngước mắt, thấy rõ ràng người bên cạnh, nhất thời hít ngược một hơi.
Hạ Vân Nghi đứng tại chỗ, khom lưng, cũng không biết đã nhìn bao lâu.
“Anh tới đây sao không nói với em một tiếng?” Tân Quỳ giật mình, vội vàng ném điện thoại sang một bên, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Hạ Vân Nghi liếc qua điện thoại, cũng không hỏi, “Đồ ăn tới rồi, đi ăn thôi.”
Toàn bộ quá trình đi đến nhà ăn, ngồi lên ghế, ngơ ngác nhận đũa mà Hạ Vân Nghi đưa, Tân Quỳ vẫn luôn thất thần.
Cô ngơ ngác nhìn chằm chằm vào nồi lẩu đang sôi sùng sục.
“Em gặp phải quỷ à?” Hạ Vân Nghi bày nước chấm, tự nhiên nói câu này.
“…” Tân Quỳ ngơ ngẩn lắc đầu.
Hạ Vân Nghi ngồi xuống cạnh cô, “Nếu không tại sao em bị dọa thành như vậy?”
“Nào có, em bị dọa chỗ nào chứ.” Tân Quỳ nhỏ giọng phản bác lại.
Cô nào có bị dọa chứ, cùng lắm chỉ là bị logic của fans làm cho ngạc nhiên thôi.
Chẳng lẽ nói những người theo Hạ Vân Nghi đều thông minh như vậy?
Tân Quỳ nghĩ đến đây, bắt đầu liên tục ngước mắt nhìn Hạ Vân Nghi.
Đối phương bắt gặp ánh mắt của cô, nhướng mày nhìn qua.
Cô mỉm cười, bắt đầu dồn hết tâm trí vào nồi lẩu.
Hạ Vân Nghi không ăn được cay nên đã gọi lẩu uyên ương.
“Bây giờ em còn đau không?” Hạ Vân Nghi nhìn Tân Quỳ đang phồng má nhai thức ăn, gắp cho cô một miếng bò viên, “Nếu như còn đau thì ăn vừa cay thôi.”
“Hai điều này thì liên quan gì đến nhau?” Tân Quỳ nói như vậy, trong lòng tự nhiên cảm thấy câu nói vừa rồi của Hạ Vân Nghi rất giống tân nghiệp.
“Nhưng thật sự không đau, tay nghề của anh rất tốt.” Tân Quỳ rũ mắt, “Về sau cứ xoa bóp cho em đi!”
Hạ Vân Nghi hơi cong miệng, “Sai bảo anh nhiều như vậy, có phải anh nên nhận được một chút thù lao không?”
“Thù lao của anh quá…” tân quỳ nhỏ giọng lầm bầm, trong đầu hiện lên hình ảnh của anh tối qua, sự nhiệt tình đó đã thật sự phá vỡ nhận thức của Tân Quỳ về Hạ Vân Nghi.
Anh không chỉ quyến rũ mà chỗ đó cũng… cho nên sau đó cô đã nhắm chặt mắt, cho dù anh có dỗ dành bảo cô mở mắt, cô cũng không chịu.
Khi đó Hạ Vân Nghi còn thừa dịp cô run mà xoa loạn người cô, Tân Quỳ có cảm giác cơ thể không còn là của mình nữa.
Cảnh tượng như vậy, cho đến lúc trước khi chìm vào giấc ngủ, cô đều cố tình lẩn tránh, quên đi.
Nhưng bây giờ thì sao, cô không những không quên mà ngược lại càng nhớ rõ hơn.
Hạ Vân Nghi không nghe rõ câu này của cô, hỏi thẳng, “Nếu chân không đau còn tay thì sao?”
“Ừm…” Tân Quỳ ngẩng đầu, không khỏi có chút nghi hoặc, đang yên đang lành tự dưng anh hỏi tay làm gì, “Tay làm sao cơ?”
Hạ Vân Nghi nhướng mày, hời hợt nói, “Không sao, chỉ là muốn hỏi em, tay có bị mỏi không?”
“…”
Tân Quỳ run tay, làm rơi đũa xuống bàn.
- --
Mấy ngày sau, Tân Quỳ đều nhớ tới ánh mắt chế giễu của Hạ Vân Nghi quả nhiên là tay mỏi khi cô làm rơi đũa.
Hôm đó, Hạ Vân Nghi nói mình phải đến công ty, cô đã cảm tạ trời đất – rốt cuộc đã có thể tách khỏi người này.
Cái gì mà Hạ thần với đỉnh lưu, khi đó Hạ Vân Nghi ở trong mắt cô chỉ là một tên lưu manh ngang ngược vô lý.
Sao anh cứ nhất định phải hỏi! Hỏi cái gì mà hỏi!
Chính anh đã tự có đáp án trong lòng rồi mà!
Tân Quỳ đi theo lý nghiêm, ngồi trong xe bảo mẫu, còn cố tình “chửi thầm” Hạ Vân Nghi.
Mấy ngày nay cô đã đặt chế độ không làm phiền với tài khoản WeChat của Hạ Vân Nghi.
“Sao em ngẩn người vậy? Không nghỉ ngơi đủ à?” Lý nghiêm thấy Tân Quỳ chốc chốc lại lôi điện thoại ra cầm, chốc chốc lại nhìn ra ngoài cửa sổ, hành động vô cùng dị thường.
“Đâu có đâu, em vẫn bình thường mà!” Tân Quỳ đột nhiên lớn tiếng.
Ai cũng có thể không nghỉ ngơi đủ chứ cô thì không.
Nói đến đề tài này, cô cực kỳ mẫn cảm.
Lý nghiêm bị tiếng của cô làm cho giật mình, bắt đầu nói lắp, “Em, em sao vậy?”
Anh ấy ngừng một lát rồi cười rộ lên, “Thấy khí thế này của em, anh không thấy lo lắng nữa.”
Tân Quỳ bình tĩnh lại, nhỏ giọng ảo não, “Anh Nghiêm, anh đừng để trong lòng…”
Lý nghiêm liếc cô, cảm thấy Tân Quỳ thật kỳ quái. Nhưng dù sao cô còn nhỏ tuổi, chắc chắn cảm xúc sẽ bất thường, anh ấy cũng không tiện hỏi, “Chờ lát nữa thử vai, em nhớ bình tĩnh, đừng bị như vừa rồi là được.”
“Vâng em biết rồi.” Tân Quỳ vỗ vỗ ngực mình, “Lần này em đã chuẩn bị rất kỹ, hãy tin em!”
Tối hôm trước, cô mới được nhận một kịch bản mới, vẫn là bạn diễn với Long Miểu, chỉ là lần này Tân Quỳ từ nữ phụ phiên năm, sáu thành nữ hai.
Ngay trong hôm ấy, lý nghiêm tới thông báo với cô, “Họa mi” bắt đầu casting, đạo diễn điểm mặt gọi tên cô, bảo cô đi thử.
Nói là thử một lần, nhưng dù sao cũng là đạo diễn chọn, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ cần có biểu hiện tốt, vai diễn đó chắc chắn là của Tân Quỳ.
Tân Quỳ đã chuẩn bị sẵn sàng cả về kỹ năng diễn và tâm lý.
Ngay cả khi buổi thử vai “Họa mi” không thuận lợi, hoặc thậm chí là thất bại, cô vẫn sẽ có một bộ phim mới. Tóm lại, thời gian tới cô khá bận rộn.
Tới nơi thử vai, lý nghiêm dẫn cô đến phòng thay đồ, đổi quần áo liên quan đến vai diễn.
Bộ phim “Họa mi” là một bộ phim được có nhiều câu chuyện nhỏ khác nhau. Mỗi một câu chuyện sẽ có những diễn viên khác nhau đóng.
Bởi vì bộ phim này là đại IP (*) nên các diễn viên đều báo trước số đo của mình với tổ trang phục để đặt làm trang phục cho phù hợp, từ đó có thể phát huy tốt hơn, nhập vai vào cốt truyện hơn.
(*) Đại IP: chỉ những bộ phim chuyển thể từ truyện hoặc tiểu thuyết được đầu tư lớn, chế tác hoành tráng, thậm chí gây xôn xao trước cả khi quay và công chiếu.
Chủ yếu là đoàn làm phim này không thiếu tiền, tất cả mọi thứ đều được mua loại tốt nhất, Chỉ là trang phục diễn mà thôi, càng không phải là thứ để nói chơi.
Tân Quỳ kinh ngạc, lúc trước khi mới debut, đến mấy buổi thử vai, thông thường đều cho vào luôn, còn chưa kịp bắt đầu đã kết thúc.
Hiện tại, cô hồi hộp vào phòng thay đồ. Tiếp đón cô là trưởng nhóm trang điểm, rất thích dáng vẻ của cô. Trên đường đi còn nói mình đã xem bộ phim “Bánh xe thời gian” rất nhiều lần.
“Em đợi ở đây một lát, chút nữa chúng ta vào trang điểm.”
Tân Quỳ gật đầu, ngồi xuống ghế sofa.
Cô nhớ ra mình đã đấu dũng khí với Hạ Vân Nghi trên WeChat hôm nay, cô không khỏi suy nghĩ, đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
Đồ thử vai ở đây đều được may theo số đo, vậy những đồ trước kia mà cô mặc… tại sao Hạ Vân Nghi lại biết kích cỡ?
Hơn nữa, còn vừa khít.
Cô mặc vào còn tưởng rằng cố nghênh mạn cố ý đặt làm cho cô, hơn nữa trên mạng không hề có tin tức về số đo của cô.
Nghĩ trăm lần cũng không ra,, Tân Quỳ lên WeChat quấy rầy Hạ Vân Nghi.
Có lẽ gần đây anh bị cô làm lo, đối phương trả lời rất nhanh.
Bán hạt hướng dương: “Anh tự do.”