Cố Nghênh Mạn là ai, sau hàng loạt biểu hiện của Tân Quỳ, mặc dù không nghĩ nhiều nhưng bà vẫn cảm thấy kỳ lạ.
Con gái từ nhỏ đã không thể che giấu được tâm tình, cho dù là khi còn học cấp hai, cấp ba hay đã lớn thì cô vẫn không thể che giấu được điều gì với bà và Tân Nghiệp.
Cô càng biểu hiện lớn tiếng như vậy, không phải là đang giấu diếm chuyện lớn gì sao.
Nhưng làm một người mẹ, bà vẫn nên thận trọng.
Nghĩ đến đây, bà chậm rãi nói, “Có phải tới kỳ kinh nguyệt nên tâm tình không tốt lắm không, đúng lúc mẹ nấu bánh trôi làm ấm bụng, cũng giúp ngủ ngon giấc đây.”
Tân Quỳ nghe đến đây, tự biết không giấu được, ngập ngừng nói, “Không phải, mẹ đợi con chút, con ra mở cửa.”
Thà rằng cô tự chủ động ra mở cửa còn hơn để Cố Nghênh Mạn đẩy cửa bước vào.
Nếu bà bước vào, trên giường có một người lớn như thế, chỉ cần hơi có động tĩnh sẽ bị phát hiện ngay, bây giờ cô chỉ muốn đá Hạ Vân Nghi một cái xuống gầm giường, còn phải đạp cho anh ngất.
Tới lúc này, Tân Quỳ vẫn còn nghĩ lung tung.
Hạ Vân Nghi thì hoàn toàn không hoảng, không hổ là người đàn ông đứng đầu giới giải trí.
Cô không dám nghĩ nhiều, nhanh chóng phủ chăn bông lên kín người anh.
Sau đó, cô xác định vị trí môi Hạ Vân Nghi qua lớp chăn, đặt xuống một nụ hôn, giống như là an ủi anh, tay cũng vỗ nhẹ, “Anh ngoan ngoãn nghe lời, đừng động đậy!”
Thấy Hạ Vân Nghi quả thật không nhúc nhích, Tân Quỳ thỏa mãn hơn, không dám trì hoãn nữa, vừa xuống giường lập tức chạy nhanh tới cửa.
Trước khi mở cửa, cô tắt hết đèn, căn phòng lập tức bị bóng tối phủ kín.
Cố Nghênh Mạn đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng nghe được một chút động tĩnh.
Có lẽ là tiếng bước chân nhảy xuống giường, còn có tiếng bước đi, hơi có chút vội vã.
Uổng công lúc đầu bà còn tưởng cô bị bệnh, hiện tại xem ra không phải vậy.
Cố Nghênh Mạn còn chưa kịp thở phào, chỉ nghe thấy tiếng mở khóa cửa, Tân Quỳ chỉ hé mở cửa ra một chút, chớp chớp mắt nhìn bà.
“Mẹ cứ đưa cho con, chút nữa con sẽ ăn.”
“Ừ.” Cố Nghênh Mạn đáp lời, thấy phòng cô tối đen, cau mày một cái, “Con không bật đèn à?”
Tân Quỳ giả vờ ngáp một cái, “Con đang chuẩn bị đi ngủ.”
“Được, vậy mẹ không làm phiền con nữa, ngủ sớm dậy sớm là tốt, không nên thức đêm, còn có, lúc trước khi mẹ đến chỗ con quay phim, phát hiện con rất hay ăn khuya…” Cố Nghênh Mạn còn chưa lải nhải xong, trong phòng truyền tới tiếng “Rầm”.
Hai người bên trong, bên ngoài cửa đều ngẩn người.
“Vừa rồi là có đồ bị rơi?”
“Có lẽ vậy.” Tân Quỳ vội cười ha ha, “Chắc là con chưa khóa kỹ cửa sân thượng nên bị gió thổi.”
Cố Nghênh Mạn suy nghĩ một lát thấy cũng phải, đang vào đông, trời có gió mạnh cũng đúng.
Bà cũng không trì hoãn quá lâu, đưa đĩa cho Tân Quỳ, “Đừng để bị lạnh, đi ngủ sớm một chút, mẹ đi về phòng đây.”
Tân Quỳ không ngừng gật đầu, sau khi nhận lấy, lập tức đóng cửa lại.
Theo tiếng “ken két” vang lên, Cố Nghênh Mạn cũng im lặng mỉm cười.
Bà xoay người, đi qua một phòng khách, lên thẳng tầng ba.
Nơi đó là phòng ngủ chính của bà và Tân Nghiệp.
Khi bà đẩy cửa ra, Tân Nghiệp còn chưa ngủ, ông mặc đồ ngủ, đeo kính gọng vàng, đang đứng, cầm một cuốn sách trong tay.
“Về rồi?” Như mới phát hiện ra, Tân Nghiệp ngẩng đầu lên, ánh mắt bình thản.
Cố Nghênh Mạn không nhịn được, “Sao ông lại đứng đây đọc sách, chắn hết đường của tôi.”
Tân Nghiệp chỉ biết cười, “Con gái sao rồi?”
“Tôi đi xem thử, không phải bị bệnh, có lẽ gần đây tâm tình không tốt lắm.” Cố Nghênh Mạn thay quần áo ngủ, vén lại tóc mình, “Sau này tìm thời gian, gia đình ba người chúng ta đi ra ngoài chơi, đi dã ngoại cũng được, tôi cảm thấy chúng ta nên dành nhiều thời gian bên nhau hơn, đây mới là cuộc sống.”
“Tôi cũng thấy vậy.” Tân Nghiệp đáp lời.
Đón nhận ánh mắt nghi hoặc của Cố Nghênh Mạn, Tân Nghiệp bổ sung thêm, “Bà lướt xem cậu minh tinh nào đó trên Weibo cái gì mà Hạ, gì mà Vân ấy ít thôi.”
“…”
Cố Nghênh Mạn trừng mắt nhìn ông.
Tân Nghiệp lúc nào thẳng thắn, không thích lòng vòng. Ông vẫn như một công tử nho nhã, dịu dàng, giống như lúc tân hôn, dán lên người Cố Nghênh Mạn, “Mạn Mạn, đêm nay tôi đã đợi lâu rồi, người nhà dành nhiều thời gian bên nhau, bà cũng nên bầu bạn với tôi hơn đi.”
“Bao nhiêu tuổi rồi, bầu bạn cũng không phải như vậy chứ?” Cố Nghênh Mạn bị đẩy lên giường, còn chưa kịp phản ứng đã bị Tân Nghiệp đè lên.
Cố Nghênh Mạn đột nhiên nhớ tới điều gì, “Ông đoán xem tôi mới gặp ai trong tiểu khu?”
“Ai?” Tân Nghiệp lên tiếng, tiện thế vươn tay tháo kính xuống, để ở đầu giường.
“Là một ngôi sao đã sớm giải nghệ, không hổ là minh tinh, nhìn không khác gì hai mươi tuổi.”
“Bà cũng đâu khác gì hai mươi tuổi đâu.” Tân Nghiệp không nói điêu, không nói tới Cố Nghênh Mạn, đến chính ông cũng duy trì nhan sắc khá tốt.
Tân Nghiệp là công tử danh gia vọng tộc Trung y, đến tuổi này rồi nhưng vẫn rất phong độ, có không ít cô gái tự động nhào đến nhưng ông vẫn giữ mình trong sạch, không có việc gì đều chạy tới bên Cố Nghênh Mạn, nhàn rỗi cũng chỉ ở nhà nên chưa từng cho người khác cơ hội.
“Quả thật ở đây có rất nhiều minh tinh.” Tân Nghiệp buồn bực, lớn giọng, “Bà cũng nên kiềm chế chút, lần trước em thảo luận chủ đề này với con gái, nó còn sáng mắt lên. Tôi nói rồi rồi, sau này cho dù nó có đưa về thần tiên gì, đẹp trai đến mấy, chỉ cần là người trong giới giải trí, đều đừng hòng bước vào cửa lớn nhà họ Tân.”
Cố Nghênh Mạn cười cười, “Chấp niệm của ông thật sự quá sâu.”
Cuối cùng bà nhướng mày nói, “Mà ông vừa nói gì cơ, bảo tôi phải kiềm chế ư?”
Tân Nghiệp vội vàng sửa lời, “Bà nghe nhầm rồi.”
- --
Tình hình lầu hai giống như lầu ba vậy.
Sau khi Tân Quỳ đặt khay xuống, cô lập tức vươn tay, ấn bật đèn.
Ánh sáng lập tức bao trùm lên căn phòng.
Hạ Vân Nghi không biết đã ngồi dậy từ khi nào, tóc trên trán hơi rối loạn.
Anh chống tay lên giường, ngả người ra sau, dáng vẻ cực kỳ bình thản, nhìn cô.
Tân Quỳ chột dạ muốn chết, vừa rồi hình như trong lúc hoảng loạn cô có dẫm lên chân anh.
“Anh có muốn uống chè quế hoa không?” Tân Quỳ chỉ chỉ cái khay, “Có mùi quế thơm lắm.”
Nghe thấy giọng điệu lấy lòng của cô, Hạ Vân Nghi “vô cùng lạnh lùng” từ chối, “Không cần, em uống đi.”
“Ai da, xin bớt giận, xin bớt giận, vừa nãy chỉ là ngoài ý muốn thôi.” Tân Quỳ đi về phía mép giường, “Hơn nữa anh thử đổi lại vị trí mà xem, không phải hôm nay anh cũng bất ngờ tới phòng em sao.”
Tân Quỳ bắt đầu lấy lý do.
Lúc này, cô chợt nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng quay lại, đi về phía cửa rồi khóa lại.
Tân Quỳ vỗ ngực một cái, “Thật là nguy hiểm, thật là kí.ch thích…”
Cô đi ba bước thành hai bước, nhào tới trước mặt Hạ Vân Nghi, sờ trái một cái, sờ phải một cái, “Vừa nãy em mới dẫm vào người anh, còn đau không?”
“Em nói xem.” Hạ Vân Nghi nắm tay cô, kéo cô vào lòng.
“Được rồi, vừa rồi em còn mới chủ động hôn anh một cái, chúng ta hòa nhau.” Nói rồi, cô cười rộ lên.
Tân Quỳ nói đến đây, lại nhớ tới lúc nãy khi nói chuyện với Cố Nghênh Mạn, đột nhiên có tiếng đồ vật rơi xuống đất.
Nếu như lớn tiếng hơn một chút… chắc chắn cô không giấu được! Cô không so đo với Hạ Vân Nghi vụ này là hào phóng lắm rồi.
“Hòa nhau?” Ánh mắt Hạ Vân Nghi dừng trên người cô, “Em biết vừa rồi em hôn lên chỗ nào không?”
Tân Quỳ khẽ run, nhìn vẻ mặt của anh như vậy, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu.
“Vậy… hôn lên chỗ nào?”
Lúc ấy tình huống khẩn cấp, không nghĩ nhiều, nhưng nhìn bằng mắt thường chắc cũng không đến nỗi cách vị trí mục tiêu quá lớn.
Tân Quỳ còn chưa kịp nghĩ ra đáp án, Hạ Vân Nghi đã tự trả lời.
“Hôn hầu kết của anh.” Anh híp mắt, “Tân Quỳ, em thấy sao?”
Cô cùng anh lâu như vậy, chỉ cần nghe giọng điệu bây giờ của anh, chỉ có kẻ ngốc mới không nhận ra được nguy hiểm đang tới gần.
Tân Quỳ muốn chạy trốn, nhưng vẫn bị anh đè trên đệm giống như lúc trước.
Hạ Vân Nghi đè lên người cô, cũng mút lên yết hầu của cô.
“Sao anh lại lão luyện như vậy?” Tân Quỳ run rẩy.
“Anh nói, anh chỉ cần nghỉ ngơi một chút.” Môi Hạ Vân Nghi dừng ở trên chiếc cổ trắng nõn của cô, hơi dùng sức mút, động tác không hề dừng lại, vén vạt áo cô lên.
Rồi sau đó trong đêm ấy, Tân Quỳ nghe được Hạ Vân Nghi chậm rãi thì thầm bên tai cô, “Vừa nãy nghe em nói kích thích quá, thế nào, bây giờ có phải càng kích thích hơn không?”
“…”
- --
Hạ Vân Nghi đi rồi.
Trước khi đi anh còn nói rất nhiều điều dễ nghe, gì mà bảo bối ngủ ngon, gì mà hẹn gặp lại.
Cô hoàn toàn nghe không vào.
Ngủ ngon á hả, với tình hình như vậy… cô làm sao ngủ được!
Cô vào trong nhà tắm, suy nghĩ trong lòng mãi, lúc này mới chầm chậm chuyển tầm mắt tới chiếc gương, tự nhìn mình.
Mắt hạnh má đào, khóe mắt đọng nước phiếm hồng, môi anh đào nhỏ nhắn.
Lúc này cô rất giống hồ ly nhỏ trong bức tranh mà họa sĩ đã vẽ trước kia, chỉ thiếu một cái đuôi.
Tân Quỳ vội vàng dùng tay ôm mặt mình, so với cảm giác sung sướng vừa rồi, hiện tại cô cảm thấy mình thỏa mãn.
Xấu hổ cũng được, thẹn thùng cũng thế, cô thích Hạ Vân Nghi đối xử như vậy với cô
Trong khoảng thời gian này, cho đến hôm nay được gặp nhau lần nữa, Tân Quỳ mới bừng tỉnh.
Hóa ra Hạ Vân Nghi đã là sự tồn tại cực kỳ quan trọng đối với cô, thật sự không thể thiếu.
Những hình ảnh vừa rồi xoẹt qua tâm trí cô, kéo lại tinh thần cho cô, lúc này trước ngực đột nhiên cảm thấy đau. Tân Quỳ vén áo lên, cúi đầu nhìn, lọt vào tầm mắt là đồi núi to lớn. Nhưng trên bầu ngực trắng nõn có thêm mấy vết đỏ lớn nhỏ không giống nhau.
Tuy rằng Hạ Vân Nghi là người trông có vẻ lãnh đạm, lạnh nhạt, nhưng mỗi khi thân mật đều không hề nhẹ tay.
Tân Quỳ cắn môi, chậm rãi buông áo xuống.
Mặc kệ thế nào, người này thật sự quá xấu xa rồi.
- --
Tân Quỳ ở nhà họ Tân chưa được mấy ngày đã phải quay về Cố thị.
Gần đây không biết vì lý do gì, cô chợt nhận ra đã lâu mình chưa nhớ tới ông anh họ Cố Duyên Chi của mình.
Từ sau khi cùng ăn cơm ở thành phố S, hai người không hề liên lạc với nhau.
Cố Duyên Chi nhìn thấy cô cũng không lải nhải gì, chỉ mạnh miệng mềm lòng, dẫn cô đi ăn một bữa lớn.
Nhưng bữa ăn này cuối cùng đã bị phụ lòng.
Ngày hôm sau là lễ trao giải thưởng về điện ảnh, cô còn chưa kịp vui chơi nhiều đã bị Lý Nghiêm đón đi. Bởi vì Tân Quỳ là MC đặc biệt được chỉ định, nên cô phải đến trước để trang điểm, diễn tập trước.
Lần này liên hoan phim Thịnh Anh có không ít ngôi sao nổi tiếng, so với giải thưởng Hoa Đỉnh diễn ra vào giữa hè lần trước, chỉ có hơn chứ không kém.
Khi ở trong phòng trang điểm, Tân Quỳ có chút thất thần, chờ đến khi xung quanh không có ai, cô nhân cơ hội trốn đến phòng thay quần áo nhìn thử.
Dấu vết ở chỗ đó vẫn chưa tiêu hết.
Lúc trước Hạ Vân Nghi rất đúng mực, chưa bao giờ dùng lực khi hôn ở cô.
Nhưng ở một nơi nào đó thì lại ra tay quá sức.
Đã ba, bốn ngày rồi….
Tân Quỳ nghĩ đến câu nói kia của anh, lập tức giận dữ.
Anh còn nói anh thấy kích thích!
Nhưng mà cô thì thấy suýt bị hù chết!
Nếu như cổ lễ phục trễ xuống một chút, cô không biết phải nói với thợ trang điểm thế nào nữa.
Bị muỗi cắn? Nhưng bây giờ đang là mùa thu, bị người ta đánh? Nhưng chẳng ai có khả năng đánh vào chỗ này, không cẩn thận bị dị ứng? Như thế quá miễn cưỡng, cô mặc kệ đến đâu thì đến.
Tối nay Hạ Vân Nghi cũng được mời tới, dựa vào danh sách, anh là khách mời đặc biệt biểu diễn trước khi giải thưởng cao quý nhất được công bố.
Tân Quỳ nghĩ anh cũng đã đến đây, có lẽ có thời gian xem điện thoại.
Cô lập tức nhắn tin WeChat phàn nàn với anh.
Tân tân hướng quỳ: “Em thật sự muốn khiếu nại anh.”
Tân tân hướng quỳ: “Lúc trước anh làm dấu ở chỗ đó của em, đến bây giờ vẫn chưa biến mất.”
Hu hu hu cô muốn đòi lại công bằng! Không thể để anh chiếm lợi được.
Nếu không thể mút làm thành dấu vết thì cô sẽ cào!
Hạ Vân Nghi dựa vào ghế trong xe bảo mẫu, xe vẫn đang trên đường tới lễ trao giải.
Hôm nay anh mới gửi tin nhắn giọng nói cho Tân Quỳ, dặn dò cô chú ý thân thể. Khi đó cô còn rất dịu dàng, anh nói gì cũng đồng ý, còn hỏi hôm nay khi nào anh đến.
Nhưng mấy giờ sau, tình hình đã thay đổi.
Hạ Vân Nghi nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên màn hình, đầu ngón tay gõ một lát.
Tân Quỳ ở trong góc, chỉ chốc lát sau đã nhận được tin nhắn của Hạ Vân Nghi.
Bán hạt hướng dương: “Chỗ nào?”
Bán hạt hướng dương: “Chụp cho anh xem.”